Ngày hôm sau là ngày nắng to, cảnh xuân ấm áp, Mai Sóc dậy thật sớm, tối hôm qua từ Hoàng phủ trở lại sắc trời đã tối, nhìn hắn cũng mệt mỏi, nàng không nỡ tối khuya còn muốn hắn cuốn gói chuyển chỗ. Một lát này, nàng đang suy nghĩ phải lập tức bảo Tần Mặc cuộn toàn bộ chăn nệm của hắn vào trong phòng nàng, vốn là tiểu thị thiếp thân ở tại phòng ngoài của chủ tử cũng rất bình thường, tuy không phải là nàng muốn hắn ở phòng ngoài.
Lúc này, Tần Mặc hẳn là ở phòng bếp, nàng bước nhanh trên cầu đá, băng qua vườn hoa, lại phát hiện sáng sớm nay, trong phòng bếp rối loạn không yên, Mặc thúc.
Tần Mặc quay người lại, Tam Thiếu, hôm nay sao sớm như vậy, đồ ăn sáng còn chưa chuẩn bị xong.
Đây là thế nào?
Thịt muối cũng đều không có, nghi ngờ trong nhà bị trộm.
Thịt muối? Có tên tặc nào lại đặc biệt chạy tới chỉ trộm thịt muối hay sao?
Ta cũng khó hiểu, nhưng vốn phơi ở bên ngoài quay người lại thì không còn. Tần Mặc lắc đầu, một gã làm việc vặt phòng bếp đột nhiên kinh ngạc nói, Quản gia, quản gia, mau nhìn, thì ra không phải là trộm, là, là. . .
Tần Mặc và Mai Sóc cũng xoay người lại nhìn, hai con chim lớn cánh màu đen, đỉnh đầu mọc lông vũ màu trắng bay nhảy ngậm trong mồm thịt muối tha đi, một con rất nhanh bay lên đầu tường, một con khác lượn một vòng ở trên đỉnh đầu mấy người, đột nhiên treo lơ lửng giữa trời không ngừng vỗ cánh ở trước người Mai Sóc.
Tiểu Quy? Mai Sóc không quá chắc chắn mở miệng, một con này cũng bay nhào lên đầu tường, hai con chim dùng móng vuốt cố định thịt muối, lôi xé mổ, Mai Sóc không hiểu chút nào nhìn bọn nó, sao chim ưng biển cũng biết ăn thịt?
Đang suy nghĩ, một người vọt vào tới trước cổng tò vò, thở hổn hển, cả người ăn mặc áo xanh tiểu thị, thấy nàng thì chạy tới đây, A. . . Tam Thiếu, ngươi có thấy hay không, thấy. . .
Cái đó? Nàng chỉ chỉ đầu tường, Lâm Xước vỗ vỗ ngực, giống như là thở phào nhẹ nhõm, Ta mới vừa thấy khóe miệng bọn nó có thịt, còn tưởng rằng bọn họ làm người bị thương, còn may cũng còn may.
Hắn cong ngón út lên thổi tiếng huýt, một con chim ngậm thịt muối bay xuống, một con khác ngẩng đầu lên, đứng một lúc lâu ở đầu tường, cũng bay xuống, Tần Mặc duỗi một ngón tay chỉ vào hắn, Ngươi ngươi ngươi...ngươi nuôi?
Trong lòng Mai Sóc thầm kêu không ổn, còn chưa kịp che miệng của hắn, Lâm Xước gật đầu một cái, Ừ. Tần Mặc quay đầu quan sát tỉ mỉ hai con chim này, Đây là, là bạch kiên điêu? (Đại bàng đầu nâu hay đại bàng hoàng đế phương đông)
Không biết. Lâm Xước lắc đầu nhìn Mai Sóc, nàng còn luôn nói đây là chim cốc. Mai Sóc lôi kéo Tần Mặc, Mặc thúc, ngươi xem chẳng qua chỉ là hai con chim, trong nhà cũng nuôi nổi đúng hay không?
Tam Thiếu, chẳng qua chỉ là hai con chim? Ngươi cho rằng đây là chim Hoàng Yến hay là vẹt? Đây chính là bạch kiên điêu đó. Hắn lắc đầu liên tục, ác điểu nguy hiểm như vậy, nuôi dưỡng ở trong nhà? Đùa gì thế, bây giờ nhìn lên còn nhỏ, đợi đến trưởng thành, ai còn kềm chế được? Nhất định phải thừa dịp bây giờ lúc còn nhỏ bắt lại, muốn giết muốn đuổi đi cũng nói sau.
Mặc thúc. Mặt Mai Sóc khẩn cầu, Tần Mặc vẫn lắc đầu, mới nhớ tới sáng nay lăn qua lăn lại như vậy, phòng bếp cũng chưa làm đồ ăn sáng, lần này nguy rồi, đại thiếu nhị thiếu cũng còn may, Nhị chính quân nơi đó lại không thể bị chậm trễ. Hắn xoay người lại chỉ huy người làm xem náo nhiệt đều trở về làm việc, Mai Sóc ở phía sau khoát tay áo, hai tay Lâm Xước vung lên, hai con bạch kiên điêu cùng nhau bay đi, một trong số đó trước khi bay đi vẫn không quên tha một khối thịt muối lớn nữa.
Lúc đó ngay ở cửa, trước cổng tò vò lại đi tới hai người, đúng lúc thấy một màn này.
Mai Kỳ nhìn hai con bạch kiên điêu đập cánh mới vừa bay khỏi với người khởi xướng còn duy trì đưa tay ý bảo bọn nó rời đi, khóe mắt lại bắt đầu co giật, Lão Tam, ngươi đến xưởng, hắn đứng lại cho ta.
Sáng nay đồ ăn sáng chậm một chút, nàng vội vã muốn bắt đầu làm các loại việc không còn kịp nữa, thuận tiện tới đây xem một chút, kết quả lại thấy được một màn xuất sắc như vậy, rất tốt, quy củ gì đó đều không tuân thủ thì cũng thôi đi, lại còn nuôi hai con bạch kiên điêu, nếu bị bà nội biết việc này, Thần Tiên cũng giúp không được họ.
Hắn cùng đi với ta.
Hắn ở lại.
Vậy ta cũng không đi.
Lão Tam, đừng nói ta không nhắc nhở ngươi, ba ngày sau bà nội sẽ đến.
Vậy, vậy thì thế nào? Mai Sóc ngăn ở trước người Lâm Xước, nhưng rõ ràng thiếu tự tin.
Có thể dạy bao nhiêu tính bấy nhiêu.
Vậy ta cùng một chỗ với hắn.
Ngươi? Ngươi ở đây cũng chỉ biết quấy rối, đi lên xưởng cho ta, chuyện làm ăn gỗ Tê Phượng đã mất bao nhiêu, còn không đi bù lại cho ta.
Nàng xoay người, nói với Mai Bình sau lưng: Một lát đi mời nam phu tử trong thành, còn có môi công, hỉ cha dạy lễ nghi trước khi thành thân.
Dạ, đại thiếu.
Lâm Xước kéo tay áo Mai Sóc, Ta phải học cái gì sao?
Mai Sóc cúi đầu, Ngươi thấy hứng thú thì tùy tiện học một chút, không muốn học cũng đừng để ý đến các nàng.
Sẽ có người dạy ta viết chữ sao?
Sẽ. Nàng vuốt vuốt đầu của hắn, Còn sẽ có người kể rất nhiều, rất nhiều, ừ, chuyện xưa cho ngươi, nghe qua coi như thôi.
Được. Hắn gật đầu, Mai Sóc giương mắt, đối diện mắt Mai Kỳ nheo lại, bốn mắt nhìn nhau, Mai
Lúc này, Tần Mặc hẳn là ở phòng bếp, nàng bước nhanh trên cầu đá, băng qua vườn hoa, lại phát hiện sáng sớm nay, trong phòng bếp rối loạn không yên, Mặc thúc.
Tần Mặc quay người lại, Tam Thiếu, hôm nay sao sớm như vậy, đồ ăn sáng còn chưa chuẩn bị xong.
Đây là thế nào?
Thịt muối cũng đều không có, nghi ngờ trong nhà bị trộm.
Thịt muối? Có tên tặc nào lại đặc biệt chạy tới chỉ trộm thịt muối hay sao?
Ta cũng khó hiểu, nhưng vốn phơi ở bên ngoài quay người lại thì không còn. Tần Mặc lắc đầu, một gã làm việc vặt phòng bếp đột nhiên kinh ngạc nói, Quản gia, quản gia, mau nhìn, thì ra không phải là trộm, là, là. . .
Tần Mặc và Mai Sóc cũng xoay người lại nhìn, hai con chim lớn cánh màu đen, đỉnh đầu mọc lông vũ màu trắng bay nhảy ngậm trong mồm thịt muối tha đi, một con rất nhanh bay lên đầu tường, một con khác lượn một vòng ở trên đỉnh đầu mấy người, đột nhiên treo lơ lửng giữa trời không ngừng vỗ cánh ở trước người Mai Sóc.
Tiểu Quy? Mai Sóc không quá chắc chắn mở miệng, một con này cũng bay nhào lên đầu tường, hai con chim dùng móng vuốt cố định thịt muối, lôi xé mổ, Mai Sóc không hiểu chút nào nhìn bọn nó, sao chim ưng biển cũng biết ăn thịt?
Đang suy nghĩ, một người vọt vào tới trước cổng tò vò, thở hổn hển, cả người ăn mặc áo xanh tiểu thị, thấy nàng thì chạy tới đây, A. . . Tam Thiếu, ngươi có thấy hay không, thấy. . .
Cái đó? Nàng chỉ chỉ đầu tường, Lâm Xước vỗ vỗ ngực, giống như là thở phào nhẹ nhõm, Ta mới vừa thấy khóe miệng bọn nó có thịt, còn tưởng rằng bọn họ làm người bị thương, còn may cũng còn may.
Hắn cong ngón út lên thổi tiếng huýt, một con chim ngậm thịt muối bay xuống, một con khác ngẩng đầu lên, đứng một lúc lâu ở đầu tường, cũng bay xuống, Tần Mặc duỗi một ngón tay chỉ vào hắn, Ngươi ngươi ngươi...ngươi nuôi?
Trong lòng Mai Sóc thầm kêu không ổn, còn chưa kịp che miệng của hắn, Lâm Xước gật đầu một cái, Ừ. Tần Mặc quay đầu quan sát tỉ mỉ hai con chim này, Đây là, là bạch kiên điêu? (Đại bàng đầu nâu hay đại bàng hoàng đế phương đông)
Không biết. Lâm Xước lắc đầu nhìn Mai Sóc, nàng còn luôn nói đây là chim cốc. Mai Sóc lôi kéo Tần Mặc, Mặc thúc, ngươi xem chẳng qua chỉ là hai con chim, trong nhà cũng nuôi nổi đúng hay không?
Tam Thiếu, chẳng qua chỉ là hai con chim? Ngươi cho rằng đây là chim Hoàng Yến hay là vẹt? Đây chính là bạch kiên điêu đó. Hắn lắc đầu liên tục, ác điểu nguy hiểm như vậy, nuôi dưỡng ở trong nhà? Đùa gì thế, bây giờ nhìn lên còn nhỏ, đợi đến trưởng thành, ai còn kềm chế được? Nhất định phải thừa dịp bây giờ lúc còn nhỏ bắt lại, muốn giết muốn đuổi đi cũng nói sau.
Mặc thúc. Mặt Mai Sóc khẩn cầu, Tần Mặc vẫn lắc đầu, mới nhớ tới sáng nay lăn qua lăn lại như vậy, phòng bếp cũng chưa làm đồ ăn sáng, lần này nguy rồi, đại thiếu nhị thiếu cũng còn may, Nhị chính quân nơi đó lại không thể bị chậm trễ. Hắn xoay người lại chỉ huy người làm xem náo nhiệt đều trở về làm việc, Mai Sóc ở phía sau khoát tay áo, hai tay Lâm Xước vung lên, hai con bạch kiên điêu cùng nhau bay đi, một trong số đó trước khi bay đi vẫn không quên tha một khối thịt muối lớn nữa.
Lúc đó ngay ở cửa, trước cổng tò vò lại đi tới hai người, đúng lúc thấy một màn này.
Mai Kỳ nhìn hai con bạch kiên điêu đập cánh mới vừa bay khỏi với người khởi xướng còn duy trì đưa tay ý bảo bọn nó rời đi, khóe mắt lại bắt đầu co giật, Lão Tam, ngươi đến xưởng, hắn đứng lại cho ta.
Sáng nay đồ ăn sáng chậm một chút, nàng vội vã muốn bắt đầu làm các loại việc không còn kịp nữa, thuận tiện tới đây xem một chút, kết quả lại thấy được một màn xuất sắc như vậy, rất tốt, quy củ gì đó đều không tuân thủ thì cũng thôi đi, lại còn nuôi hai con bạch kiên điêu, nếu bị bà nội biết việc này, Thần Tiên cũng giúp không được họ.
Hắn cùng đi với ta.
Hắn ở lại.
Vậy ta cũng không đi.
Lão Tam, đừng nói ta không nhắc nhở ngươi, ba ngày sau bà nội sẽ đến.
Vậy, vậy thì thế nào? Mai Sóc ngăn ở trước người Lâm Xước, nhưng rõ ràng thiếu tự tin.
Có thể dạy bao nhiêu tính bấy nhiêu.
Vậy ta cùng một chỗ với hắn.
Ngươi? Ngươi ở đây cũng chỉ biết quấy rối, đi lên xưởng cho ta, chuyện làm ăn gỗ Tê Phượng đã mất bao nhiêu, còn không đi bù lại cho ta.
Nàng xoay người, nói với Mai Bình sau lưng: Một lát đi mời nam phu tử trong thành, còn có môi công, hỉ cha dạy lễ nghi trước khi thành thân.
Dạ, đại thiếu.
Lâm Xước kéo tay áo Mai Sóc, Ta phải học cái gì sao?
Mai Sóc cúi đầu, Ngươi thấy hứng thú thì tùy tiện học một chút, không muốn học cũng đừng để ý đến các nàng.
Sẽ có người dạy ta viết chữ sao?
Sẽ. Nàng vuốt vuốt đầu của hắn, Còn sẽ có người kể rất nhiều, rất nhiều, ừ, chuyện xưa cho ngươi, nghe qua coi như thôi.
Được. Hắn gật đầu, Mai Sóc giương mắt, đối diện mắt Mai Kỳ nheo lại, bốn mắt nhìn nhau, Mai
/77
|