Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 481 - Sao Lại Có Thể Như Thế?

/1075


Tạ Dật đang ngồi ở nhà suy nghĩ, bất ngờ nhận được điện thoại của Trưởng phòng Công an, Ngụy Trấn Cao.

- Bí thư Tạ, xảy ra chuyện lớn rồi!

Tạ Dật lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, đoán là sắp xảy ra chuyện lớn rồi.

Ông ta lập tức nghĩ ngay đến chuyện của mình, ông ta thầm nghĩ chẳng nhẽ chỗ con bé Lâm Thư Nhã lại xảy ra chuyện gì sao?

- Làm sao vậy?

- Bí thư Tạ, là như thế này.....

Nghe xong câu chuyện của Ngụy Trấn Cao, Tạ Dật quá kinh ngạc đến nỗi cầm điện thoại một lúc lâu mà không nói được câu gì.

Đúng là xảy ra chuyện rồi.

Tạ Dật lại thầm nghĩ, quả nhiên là chỗ Diệp Trạch Đào sắp có chuyện rồi.

- Bí thư Tạ, bây giờ đã to chuyện rồi, sau khi rất nhiều thanh niên phẫn khích đều đã biết chuyện này nên đã bao vây khách sạn. Nhân viên thì tụ tập càng ngày càng đông, tình thế sự việc đã không còn khống chế được nữa!

- Bất luận là phải trả giá nào đi chăng nữa cũng phải khống chế được chuyện này!

Nói xong câu này Tạ Dật không thể tiếp tục ngồi một chỗ mà đứng lên đi nhanh ra ngoài.

Đi được nửa đường ông ta định gọi điện cho Lâm Thư Nhã. Đang định bấm máy gọi đi thì lại nhận được điện thoại của cô ta trước.

Điện thoại vừa mới thông thì Lâm Thư Nhã giọng như suýt khóc, cô ta sợ hãi nói:

- Cậu ơi, cậu mau đến giúp cháu với!

- Sao lại làm như thế?

Tạ Dật rất hối hận để cho Lâm Thư Nhã đến Ninh Hải.

- Cậu ơi, bây giờ rất nhiều người Nhật phải trốn ở trong phòng, chúng cháu cũng đã bị bao vây rồi. Cậu mau đến cứu cháu nhé!

Tạ Dật vẫn nhíu mày, xem ra thật sự là rách việc rồi!

Cũng không chờ ông ta tìm hiểu sự việc thì Lâm Thư Nhã lại nói to hơn:

- Cậu ơi, không ổn rồi, mấy người Nhật kia bị bọn họ lôi ra đánh rồi!

Sao lại như thế được!

Tạ Dật cuống lên, việc này càng ngày càng to chuyện, ngộ nhỡ xảy ra án mạng thì rất khó giải quyết!

Lấy lại tinh thần một lát, Tạ Dật hiểu rõ việc này phải giải quyết càng nhanh càng tốt nếu không sẽ gây ra chuyện động trời mất.

- Đừng nóng vội, cậu đã cho người đến đó rồi!

Tạ Dật lại không biết rằng, lúc đó con đường ở ngay sát bên cạnh khách sạn đã bị rất nhiều người bao vây từ lâu rồi, hơn nữa càng ngày càng đông hơn.

Tạ Dật lại điện thoại cho Ngụy Trấn Cao, ông ta trầm giọng nói:

- Các anh dù thế nào cũng phải giải tán đám người kia đi, không được xảy ra án mạng!

Sau khi Diệp Trạch Đào nhận được tin, nhưng hắn cũng không làm gì cả. Hắn biết rằng sự việc đã xảy ra rồi thì bước tiếp theo hắn cũng không thể khống chế được nữa.

Hiện nay có mấy người nước ngoài sau khi đến Trung Quốc thì quá coi thường pháp luật, những loại người này có bị đánh chết cũng xứng đáng!

Diệp Trạch Đào chỉ mong sao mấy tên người Nhật đó bị đánh chết thì thôi.

Việc này xem ra càng ngày càng to chuyện!

Cũng phải làm cái gì đó cho họ chứ!

Diệp Trạch Đào lại đang nghĩ, nếu như thật sự to chuyện thì hắn cũng phải nói đỡ cho đám thanh niên phẫn khích kia, bất luận thế nào cũng phải đảm bảo sự bình yên cho họ.

Hắn đang ngồi ngẫm nghĩ thì điện thoại của Tào Tâm Dân gọi đến, anh ta nói:

- Có lẽ mấy tên người Nhật kia cũng sẽ tàn đời thôi!

Diệp Trạch Đào nói:

- Người Trung Quốc xuất phát từ lòng căm phẫn, đôi lúc cũng hiểu được. Có điều, chúng ta là người sống theo pháp luật, không được làm càn, bằng chứng rất quan trọng!

Tào Tâm Dân nói:

- Anh Diệp nói rất đúng, chúng ta sống trong xã hội có pháp luật, phải nắm được bằng chứng trong tay mới là then chốt. Hi vọng rằng mấy người dân đó họ có chứng cớ nên mới làm vậy.

- Bác Tào à, cũng phải chú ý bảo vệ người dân của mình nhé!

Thấy Diệp Trạch Đào lại đổi cách xưng hô với mình là “bác Tào” Tào Tâm Dân trong lòng rất cảm kích. Anh ta biết rằng thông qua chuyện này coi như là Diệp Trạch Đào đã coi anh ta là người của hắn rồi. Anh ta cũng biết rằng cách làm của mình khiến cho Diệp Trạch Đào rất vui, nhưng cũng hiểu rằng nếu như chuyện này mà làm không đến nơi đến chốn thì cũng coi như không thành công.

Sự việc đã trở nên như vậy rồi, việc phải làm bây giờ là phải bảo vệ tốt một số nhân vật quan trọng.

Ngẫm lại mấy người này vốn là dân trong xã hội đen, Tào Tâm Dân lại có quá nhiều kinh nghiệm trong những việc như thế này.

Suy nghĩ cẩn thận lại toàn bộ quá trình hành động, Tào Tâm Dân cảm thấy toàn bộ việc này nhìn từ góc độ chuyên nghiệp mà nói thì không thể tìm ra được bất cứ một sai sót nào. Anh ta coi như cũng nhẹ lòng.

Lúc này Diệp Trạch Đào lại nhận được điện thoại của Ôn Phương. Ôn Phương lại không hề biết đã xảy ra chuyện lớn như vậy, trong lòng rất kích động, cô nói với Diệp Trạch Đào:

- Trạch Đào, em sắp lên thành phố rồi!

Diệp Trạch Đào nghĩ một lúc rồi nói:

- Em cứ chờ sẵn ở phòng đi, anh sẽ đến!

Thời gian chậm chạp trôi qua, trong thành phố lại thay đổi nhiều hơn. Các vị lãnh đạo trong Tỉnh ủy đều biết tin xảy ra chuyện và mọi người đều đang căng thẳng theo dõi sự việc phát triển như thế nào.

Khi Lâm Bá Thành biết được chuyện này trong lòng cũng thấy rất ngạc nhiên.

Chuyện này là do lãnh đạo bên truyền thông báo cho ông ta biết.

Sau khi biết tin, Lâm Bá Thành nghĩ ngay đến việc chuyện này là do Diệp Trạch Đào gây nên. Nhưng nghĩ tiếp lại cho rằng hắn làm gì lại có khả năng mạnh đến vậy. Hơn nữa, chuyện cưỡng hiếp phụ nữ của mấy tên người Nhật kia thì không thể do ảnh hưởng của Diệp Trạch Đào được. Ông ta thầm than một tiếng, cái tên Diệp Trạch Đào này đúng là may mắn, muốn động đến ai là y như rằng người đó có chuyện.

Sự việc đến mức này thì Lâm Bá Thành cũng hiểu rằng mình phải nên rút lui thôi.

Nghĩ đến chuyện Điền Lâm Hỉ gọi điện đến, hai bên chuyện trò thì Lâm Bá Thành mới cảm thấy yên tâm rất nhiều. Mình mà làm chuyện này Điền Lâm Hỉ sẽ biết nên làm như thế nào.

Thở dài một tiếng, Lâm Bá Thành lẩm bẩm:

- Hết cách rồi!

Ông ta gọi đi liên tục mấy cuộc điện thoại để thông báo chuyện này với Ban Tuyên giáo Trung ương.

Rất nhiều các lực lượng đang tập trung lại, sau khi mọi người ở Ninh Hải nghe nói về chuyện này thì giống như thuốc nổ được châm ngòi, tại con đường đó cảnh sát đã để xảy ra xung đột là vì muốn lôi mấy người Nhật kia ra ngoài. Nếu như không có cảnh sát cứu thì mấy tên đó tính mạng cũng nguy kịch rồi.

Bí thư Tỉnh ủy Dương Hiên là người lo lắng nhất, tận mắt chứng kiến nhưng sắp phải đi rồi. Lại xảy ra chuyện này, mà không phải là chuyện nhỏ, thậm chí lại còn trở thành một sự kiện mà ai cũng biết.

Dương Hiên liên tục ra mệnh lệnh là phải khống chế sự việc trong phạm vi nhất định

Nhưng ý tưởng thì hay đấy song sự việc lại không đi theo hướng mà mọi người nghĩ.

Chuyện này căn bản vốn đã đủ để cho người Trung Quốc phẫn nộ rồi.

Ngay lập tức trên mạng lan truyền tin tức này, các trang báo mạng trên toàn Trung Quốc tràn ngập tinh thần dân tộc.

Dương Hiên ngồi cũng không yên vì vừa nãy lãnh đạo Trung ương cứ điện thoại quan tâm đến chuyện này.

Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy lại được triệu tập và họp thông đêm.

Khuôn mặt của Dương Hiên trầm tư rất đáng sợ. Ông ta nhìn một lượt những người đến họp rồi nói một cách rất nghiêm túc:

- Sự việc xảy ra hôm nay rất nghiêm trọng, bây giờ Ninh Hải của chúng ta lại nổi tiếng rồi. Các anh bảo chuyện này phải làm thế nào?

Tạ Dật trầm giọng nói:

- Sự việc ban đầu còn khống chế được. Tôi cho rằng việc này là hành vi của người rắp tâm có âm mưu!

Khi ông ta nói ra câu này, tất cả mọi người đều im lặng.

Tỉnh ủy Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Ngô Thật Triết nói:

- Bây giờ xảy ra một vấn đề. Bản thân nước chúng ta và cái quốc gia đó vốn đã tồn tại một số yếu tố về dân tộc, bây giờ thì tốt rồi. Sau khi xảy ra chuyện này, nếu như không trừng trị mấy người Nhật này mà chỉ bắt mấy người Trung Quốc của ta, tôi muốn hỏi một chút liệu đây có phải là một cách? Còn nữa, chuyện này chẳng nhẽ chỉ có thể do một người rắp tâm gây ra sao? Cái chuyện người Nhật cưỡng hiếp phụ nữ lẽ nào không phải là sự thật?

Đây rõ ràng là đang phản kích câu nói của Tạ Dật.

Ngô Thật Triết nói như vậy, mọi người đều dồn mắt nhìn về phía Tạ Dật, câu nói của ông ta vô lí quá!

Phó chủ tịch Thường vụ Chu Cường Hà nói:

- Bí thư Tạ, đồng chí nói có người cố ý làm việc này, vậy có bằng chứng không?

Mọi người đều nhìn về phía Tạ Dật.

Tạ Dật cảm thấy rất là buồn bực chỉ nói:

- Không có bằng chứng!

Nói đến đây, Tạ Dật thở dài:

- Tình huống lúc đó rất hỗn loạn, chúng tôi nhanh chóng tiến hành tìm kiếm nhưng cũng không tìm thấy bất kì một bằng chứng nào! Điều tôi lo lắng nhất là phần dưới cơ thể của mấy người Nhật đó đã bị thương nặng, có lẽ......

Phó Bí thư Tỉnh ủy Phương Minh Lượng nói:

- Nói là người Nhật cường bạo phụ nữ, có bằng chứng không?

Ý ông ta là muốn giải vây cho Tạ Dật.

Tạ Dật nói:

- Nghe nói là có nghe thấy tiếng kêu cứu, có người đang đi qua đó liền xông vào, dùng di động ghi lại toàn bộ sự việc. Lúc đó cũng có nhiều người xông vào bắt tên người Nhật đó tại chỗ.

Sự việc không ngờ lại là như vậy!

Mọi người cũng không cần hỏi thêm gì nữa, chuyện đã quá rõ rồi. Đây chắc không phải là kết quả của người nào đó cố tình gây ra.

Lâm Bá Thành lúc này nói luôn:

- Vấn đề là bây giờ rất nghiêm trọng, ngoài Ninh Hải ra thì cả nước đều rất ầm ĩ. Còn có một việc cũng rất quan trọng. Theo tình hình được truyền đi thì hành vi cưỡng bức của người Nhật có sự tham gia của người nước ta.

Tạ Dật vốn định né tránh việc này, nhưng thật không ngờ người vạch trần chuyện này lại là Lâm Bá Thành. Một ánh mắt như giết người đang nhìn Lâm Bá Thành chằm chằm.

Mặc dù biết Tạ Dật đang nhìn mình, Lâm Bá Thành vẫn nói một cách nghiêm túc:

- Nhân vật chính trong chuyện này là Lâm Thư Nhã. Cô này là như thế nào thì theo tôi Bí thư Tạ Dật sẽ giới thiệu một chút là được!

Dương Hiên nhìn về phía Tạ Dật, ông ta thật sự không biết chuyện này lại có liên quan đến Tạ Gia.

Tạ Dật trong lòng vô cùng bực bội, người khác không phản kích mình, lại là do Lâm Bá Thành là người tiên phong khai hỏa. Đây là chuyện mà ông ta không tài nào hiểu nổi.

Sau khi Lâm Bá Thành nói chuyện, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Trương Viễn Tường nói:

- Sự việc càng ngày càng lớn, tôi muốn mời Bí thư Tạ Dật kể tình hình một cách rõ ràng là hơn. Như vậy sẽ tiện cho Tỉnh ủy khống chế tình hình.

Thực ra, lần trước những người này cũng đã biết mối quan hệ giữa Lâm Thư Nhã và Tạ Dật. Hôm nay mọi người muốn hỏi như vậy không ngoài ý chế giễu.

Tạ Dật đương nhiên cũng hiểu được ý của mọi người. Nhưng sự việc đã đến mức này, trong lòng ông ta vô cùng cay đắng khổ sở. Ông ta không hiểu sao sự việc lại phát triển đến mức này.

Ông ta đành phải nói ra quan hệ của mình và Lâm Thư Nhã.

Nghe xong Tạ Dật nói, Lâm Bá Thành nói tiếp:

- Theo tình hình chúng tôi tìm hiểu được, Lâm Thư Nhã vì muốn lấy lòng người Nhật nên đã cho hai cô gái uống thuốc kích dục, kết quả là gây nên tình huống như hiện nay, và sự việc đã khơi dậy cảm xúc dân tộc, rất khó giải quyết!

Dương Thăng Hải nói:

- Chuyện này tôi đã báo lên trung ương rồi!

Dương Hiên giật mình, tâm trạng càng nặng nề.

Dương Thăng Hải nói:

- Sự việc đến mức này, trung ương cũng rất chú ý và quan tâm đến chuyện này. Hi vọng trung ương cũng đang theo dõi chiều hướng phát triển của sự việc. Nếu như Tỉnh ủy chúng ta mà giải quyết không tốt rất có thể sẽ là một cuộc động đất lớn!

Đây là chuyện mà mọi người lo lắng nhất.

Đương nhiên, phần lớn mọi người lại không lo lắng, người lo lắng nhất vẫn là Tạ Dật.


/1075

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status