Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 480 - Náo Nhiệt

/1075


Nghe xong suy nghĩ của Diệp Trạch Đào, Điền Lâm Hỉ trầm tư một lúc mới nói:

- Sự việc phát triển cũng không dễ nói đâu, anh trai của Tạ Dật không phải là người dễ dàng dao động đâu. Có điều, Tạ Dật và Lưu Gia có mối ân oán thâm sâu từ lâu rồi. Cứ coi như cậu không làm gì ông ta thì sớm muộn gì ông ta cũng sẽ động đến cậu, việc này cậu phải thử một chút mới được.

Cách nói của Điền Lâm Hỉ đúng như Diệp Trạch Đào đã từng nghĩ đến, đó là chuyện thù địch với Tạ Gia. Mình là con rể của Lưu Gia, lại là nhân vật quan trọng như vậy, Tạ Gia không thể không hướng mục tiêu vào mình. Nếu như mình không xuất chiêu, thì tức là mình sẽ bị đánh úp.

Diệp Trạch Đào đương nhiên là không muốn bị người ta đè ra đánh như vậy. Có cơ hội rồi, Diệp Trạch Đào nhất định phải đánh trả.

- Thưa thầy, tôi lại không tin lắm, cái cô Lâm Thư Nhã kia là người của Tạ Gia, giữa họ chắc chắn phải có mối quan hệ. Không thử một chút làm sao mà biết được bọn họ có vấn đề gì hay không?

Điền Lâm Hỉ liền cười nói:

- Cậu bốc đồng như vậy tôi rất vui, chốn quan trường cũng phải như thế. Cho dù là một tia hi vọng cũng không được bỏ qua, như vậy là phải hành động mới được. Người con trưởng của Tạ Gia bây giờ là Bí thư Tỉnh ủy Hồ Tây, lần điều động nội bộ này ông ta muốn vào trong Cục chính trị. Ông ta là niềm hi vọng của Tạ Gia. Vấn đề mấu chốt không phải là ông ấy mà là ông cụ nhà họ Tạ vẫn còn sống mặc dù có nhiều bệnh tật. Nhưng chỉ cần ông cụ này sống thì vẫn có một sức hô hào nhất định. Khi làm việc phải chú ý đến phương pháp, đừng rõ ràng quá!

Diệp Trạch Đào mới biết được một số tình hình về Tạ Gia, nói chuyện một hồi vẫn là chuyện ông cụ vẫn còn sống. Nếu như không có bất ngờ lớn thì chưa chắc ông con trưởng của Tạ Gia đã bước chân vào được Cục chính trị.

Nghĩ đến Vi Hoành Thạch muốn vào Cục chính trị, bây giờ lại có thêm ông con trưởng của Tạ Gia cũng muốn vào, Diệp Trạch Đào cảm thấy có một áp lực rất lớn. Hai vị đại lão đều vào Cục chính trị, điều này khiến người ta hồi hộp không. Không được, bất luận như thế nào cũng phải ngăn cản ông con trưởng Tạ Gia leo lên cái ghế đấy!

Điền Lâm Hỉ cũng biết khi ông ta kể ra nội tình như vậy sẽ gây áp lực rất lớn cho Diệp Trạch Đào, nhưng vẫn định kể hết những chuyện này của nhà họ Tạ.

- Trạch Đào, Tạ Gia đó có bốn anh em, ngoài hai ông con trai kia ra, Tạ Dật còn có hai cô em gái. Về vấn đề này giống như Lưu Gia, trong đó cô em gái lớn của Tạ Dật tên là Tạ Oánh Lệ, bà ta lấy chồng tên là Lâm Trữ Giang. Ông Lâm Trữ Giang này là Phó bộ trưởng Bộ ngoại giao, hai người này có một con gái chính là cái cô Lâm Thư Nhã đó, gia thế khá tốt. Cô ta được nuông chiều từ bé, nên khó tránh khỏi việc coi thường người khác. Ngoài ra Tạ Dật còn có một người em gái tên là Tạ Ngọc Trân, bà này lấy chồng là Dư Thu Dân, là Vụ trưởng của Bộ nông nghiệp, họ cũng có một con gái.

Diệp Trạch Đào nghe xong thấy rất bất ngờ, thực lực của Tạ Gia quả nhiên so với Lưu Gia mạnh hơn rất nhiều.

Suy tính một lúc tình hình của Tạ Gia, Diệp Trạch Đào phát hiện Tạ Gia cũng rơi vào tình huống không có người nối nghiệp. Chuyện này xem ra, cái cô Lâm Thư Nhã rất có khả năng sẽ là một trong những người nắm giữ tài sản nhà họ Tạ, ít nhất cô ta cũng quản lí về mặt bên ngoài.

Diệp Trạch Đào cũng nhận thấy rằng, cái cô Lâm Thư Nhã không phải là nhân vật có thể chống đỡ được đại cục. Rất có khả năng là để cô ta đứng ra, sau lưng vẫn là người của Tạ Gia hành động.

Nếu thực sự là như vậy, thì chuyện này cũng dễ làm thôi. Có lẽ cũng có thể tìm thấy một lỗ hổng nào đó từ chỗ Lâm Thư Nhã kia cũng nên.

- Thưa thầy, tôi hiểu rồi.

Diệp Trạch Đào hiểu được Điền Lâm Hỉ kể tình hình Tạ Gia kĩ như vậy là vì lo rằng mình thô lỗ mà sẽ làm hỏng việc.

Điền Lâm Hỉ mỉm cười nói:

- Sau khi tôi nói chuyện điện thoại với cậu sẽ gọi điện cho Lâm Bá Thành là được.

Diệp Trạch Đào nói:

- Vậy thì qúa tốt, em cũng phải hành động một chút.

Diệp Trạch Đào cũng không nói với Điền Lâm Hỉ về chuyện của Tào Tâm Dân. Trong suy nghĩ của hắn, trong một khoảng thời gian ngắn như vậy Tào Tâm Dân chưa chắc đã làm được cái gì hiệu quả cả.

Vừa mới làm xong mấy việc này thì Diệp Trạch Đào nhận được điện thoại của Trịnh Tiểu Nhu gọi đến.

Sau khi điện thoại được nối thông, Trịnh Tiểu Nhu hỏi luôn:

- Trạch Đào, bố hỏi rốt cuộc là anh đang làm chuyện gì thế?

Trên mặt Diệp Trạch Đào liền nở một nụ cười, Dương Thăng Hải đã thông báo chuyện này đến Trịnh Thành Trung nhanh thế. Đoán rằng Dương Thăng Hải cũng không hiểu là chính mình phải làm gì.

Diệp Trạch Đào liền đem kể toàn bộ sự việc cho Trịnh Tiểu Nhu nghe.

Nghe xong câu chuyện của Diệp Trạch Đào, Trịnh Tiểu Nhu không hỏi chuyện khác nữa, mà hỏi thẳng luôn:

- Trạch Đào, không hiểu sao em lại có cảm giác là cái cô tên là Phương Di Mai kia có quan hệ gì đó với anh?

Câu hỏi làm cho Diệp Trạch Đào trong lòng thầm sợ hãi. Đôi khi trực giác của phụ nữ thật lợi hại. Trịnh Tiểu Nhu lại có thể đoán ra được một số chuyện từ sự việc này, Diệp Trạch Đào cũng không thể không phục.

Đương nhiên là Diệp Trạch Đào cũng sẽ không thừa nhận có chuyện, hắn nói:

- Phương Di Mai là người mà Cao Thường Thiên mang đến để sắp xếp bữa tiệc, em nghĩ lung tung gì vậy?

Trịnh Tiểu Nhu cười hì hì nói:

- Không có chuyện gì thì thôi, sao anh cuống lên vậy!

Diệp Trạch Đào thấy mình thực sự không theo kịp suy nghĩ của Trịnh Tiểu Nhu, hắn liền hỏi:

- Cha em chẳng phải hỏi chuyện của anh sao? Anh có một ý tưởng, em nghĩ giúp anh nhé.

Quả nhiên, khi Diệp Trạch Đào nhắc đến chuyện này, tư duy của Trịnh Tiểu Nhu lập tức chuyển hướng luôn sang chuyện này, cô ta hỏi:

- Trạch Đào, Chủ tịch tỉnh Dương thường xuyên gọi điện cho bố em, nói rằng chuyện này ông ta cũng không hiểu, đặc biệt là Lâm Bá Thành làm sao lại đứng về phía anh!

Diệp Trạch Đào khẽ cười nói:

- Theo em thì thế nào ạ?

- Mau nói cho em nghe xem nào!

Trịnh Tiểu Nhu gắt giọng.

Diệp Trạch Đào liền kể khái quát sự việc của Lâm Bá Thành.

Sau khi nghe xong Trịnh Tiểu Nhu nói:

- Tôn Tường Quân sao lại là người như thế nhỉ, đem bán đứng người của mình. Lâm Bá Thành này thật là đáng thương!

Diệp Trạch Đào cười nói:

- Không phải suy nghĩ của ai cũng có thể hiểu được đâu, Lâm Bá Thành có suy nghĩ của riêng ông ta cũng nên. Chuyện này chúng ta không cần phải để ý làm gì. Lần này cho dù ông ta có vì mục đích gì đi chăng nữa thì ông ta cũng phải đi đầu trong chuyện này!

Gia đình của Trịnh Tiểu Nhu quyết định cô ta phải xem xét cho rõ ràng đối với những ai nhiều chuyện, cô ta liền nói:

- Anh nói phải đấy!

Diệp Trạch Đào nói:

- Bât luận tình hình Tạ Gia như thế nào, anh cũng muốn thử, muốn đánh động một chút con đường phát triển của ông con trưởng Tạ Gia!

Trịnh Tiểu Nhu nói:

- Chỉ cần biết suy nghĩ của anh thì việc này cũng dễ giải quyết thôi. Tình hình của Ninh Hải đang thay đổi, Dương Thăng Hải rất có khả năng sẽ lên chức Bí thư, đến lúc đó tỉnh Ninh Hải sẽ còn có rất nhiều thay đổi. Anh đã có ý tưởng rồi thì em sẽ nhờ bố nói chuyện với đám người của Dương Thăng Hải. Bảo họ sẽ ủng hộ hành động của anh vào lúc những lúc quan trọng.

Diệp Trạch Đào liền cười nói:

- Chuyện này chẳng qua cũng chỉ là ý tưởng của anh thôi ạ, sự việc cụ thể sẽ phát triển theo hướng thế nào bây giờ cũng chưa thể nói được.

Trịnh Tiểu Nhu cười nói:

- Theo em thì cả nước cũng chỉ có mình anh là hoành tráng đấy. Chỉ là một Chủ tịch huyện nhỏ bé lại có ý định đánh lại các đại lão trên tỉnh đấy!

Biết Trịnh Tiểu Nhu đang trêu ghẹo mình, Diệp Trạch Đào liền cười nói:

- Anh có hoành tráng hay không thì em là người biết rõ nhất.

Trịnh Tiểu Nhu gắt gỏng:

- Cái anh này!

Nói rồi hình như cô ta cũng đỏ mặt rồi nói nhỏ với Diệp Trạch Đào:

- Bây giờ em lại nhớ anh rồi!

Diệp Trạch Đào lại bật cười ha ha.

Xảy ra chuyện giữa Phương Di Mai và Lâm Thư Nhã, Diệp Trạch Đào đến chỗ của Phương Di Mai cũng không tiện, hắn chỉ ở trong khách sạn chứ không đi đâu.

Trên thành phố Diệp Trạch Đào phải đi thăm hỏi rất nhiều lãnh đạo, nhưng nghĩ một lúc rồi hắn cuối cùng cũng chẳng đi đâu.

Tắm xong bước ra, Diệp Trạch Đào lại ngồi suy nghĩ lại tất cả những chuyện đã xảy ra. Hắn thấy rằng, chuyện này có hai chỗ quan trọng, một là chỗ Lâm Bá Thành có bằng chứng liên quan đến Tạ Gia. Nhưng hắn cũng biết rằng những thứ ở chỗ Lâm Bá Thành có lẽ chỉ nhằm vào Tạ Dật chứ không thể làm lung lay đến ông con trưởng của Tạ Gia được.

Từ lâu hắn đã nghe được chuyện hai anh em trai nhà họ Tạ không được hòa hợp. Nếu như thế thật thì làm cho Tạ Dật dao động thì cũng chưa chắc làm lung lay được ông con trưởng kia. Cái chứng cớ ở chỗ Lâm Bá Thành kia thì chẳng làm được cái trò trống gì.

Điều quan trọng thứ hai có lẽ là ở chỗ những người Nhật kia. Nếu như chỗ bọn họ đưa ra được một số chuyện thì có lẽ chuyện này sẽ chuyển sang một hướng rất khác.

Đương nhiên rồi, dẫn dắt câu chuyện từ chỗ người Nhật thì chỉ là một suy nghĩ của Diệp Trạch Đào mà thôi. Hắn cũng biết đây chỉ là suy nghĩ chủ quan của hắn chứ chưa chắc đã là sự thật

Bây giờ Diệp Trạch Đào lại muốn Lâm Thư Nhã tiếp tục gây sự, làm cho sự việc càng ầm ĩ lên càng tốt.

Xem ti vi một lúc, Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy hơi mệt mỏi, hắn lên giường nằm rồi rất nhanh chìm vào những giấc mộng đẹp.

Cũng không biết ngủ được bao lâu rồi thì chuông điện thoại của hắn vang lên.

Nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy trời đã rất khuya rồi.

Cầm di động lên xem, không ngờ là Tào Tâm Dân gọi đến.

Khi thấy điện thoại của Tào Tâm Dân gọi đến, cơn buồn ngủ của Diệp Trạch Đào bỗng nhiên biến mất. Chưa bao giờ hắn lại muốn nghe điện thoại của ai đó gọi đến một cách cấp thiết như bây giờ.

Tào Tâm Dân khi nghe thấy giọng của Diệp Trạch Đào liến nói lớn:

- Anh Diệp, xảy ra chuyện lớn rồi!

Diệp Trạch Đào nói:

- Anh nói đi.

- Anh Diệp, là như thế này. Vừa mới xảy ra một chuyện, công ty của Lâm Thư Nhã có hai cô gái khá xinh đẹp. Cũng không biết cái cô Lâm Thư Nhã đó sao lại nghĩ ra cách cho hai cô gái đó uống thuốc kích dục, bốn người Nhật cưỡng bức hai cô ấy. Cũng vừa mới đây thôi, một trong hai cô gái đó đã nhảy lầu!

- Sao các anh lại không đi cứu người?

Diệp Trạch Đào tức giận gào lên trong máy.

Tào Tâm Dân khổ sở nói:

- Mấy người này lại không coi đây là một chuyện, họ chỉ đem quay lại nội dung thôi. Bây giờ sự việc ầm lên rồi, Lâm Thư Nhã cũng đã đến chỗ đó rồi.

- Cái cô gái đó bây giờ thế nào rồi?

- Đã đưa vào viện rồi!

- Phải ra sức làm to chuyện này !

Diệp Trạch Đào vô cùng tức giận. Mặc dù hắn cũng muốn một số chứng cớ về Tạ Gia, nhưng thực sự cũng không muốn xảy ra chuyện như thế này. Cái cô Lâm Thư Nhã này vì muốn lấy lòng người Nhật mà chuyện gì cũng dám làm!

Không xử lí Lâm Thư Nhã thì việc này không xong!

Diệp Trạch Đào đã quyết định, việc này cho dù thế nào cũng phải giải quyết Lâm Thư Nhã.

Tào Tâm Dân lập tức hiểu ra ngay suy nghĩ của Diệp Trạch Đào, anh ta nghiến răng nói:

- Tôi sẽ sắp xếp làm to chuyện này.

Diệp Trạch Đào cũng biết Tào Tâm Dân đã quyết tâm theo mình, hắn nói:

- Cục trưởng Tào, anh làm rất tốt!

Mắt Tào Tâm Dân sáng lên, anh ta nói:

- Anh Diệp cứ yên tâm, chuyện này bất luận là anh hay tôi đều không sao, đều không bị liên lụy đâu.

/1075

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status