Ôn Mạn ngẩn người.
Cô không ngờ Hoắc Thiệu Đình lại hạ mình bắt chuyện với mình. Khựng lại giây lát, cô mới khẽ gật đầu, đáp nhẹ “Đúng vậy, rất thiếụ”
Hoắc Thiệu Đình lập tức đoán được đây chắc chắn là trò của Cố Trường Khanh.
Nhưng anh không có ý định bênh vực. Ánh mắt anh lướt qua dáng vẻ gầy gò của Ôn Mạn, đầy vẻ dò xét.
Ngay cả người kén chọn như Hoắc Thiệu Đình cũng phải thừa nhận, nếu Ôn Mạn muốn kiếm tiền nhanh, thực ra chẳng khó. Cô không chỉ xinh đẹp mà tính tình lại dịu dàng. Khi hôn hoặc trong những khoảnh khắc thân mật, cô tựa như một chú thú con nhỏ bé, mong manh.
Đàn ông, không ai không thích điều đó.
Việc cô chọn cách chịu khổ, đi làm thêm để kiếm tiền, lại khiến Hoắc Thiệu Đình cảm thấy ngạc nhiên.
Tuy nhiên, Hoắc luật sư luôn tôn trọng phụ nữ. Anh khẽ hất cằm, thái độ bình thản, lịch lãm.
Ôn Mạn hiểu đó là lời cho phép, liền nhanh chóng vào nhà vệ sinh.
Khi cô quay trở lại, Hoắc Thiệu Đình và người phụ nữ xinh đẹp đi cùng anh đã rời khỏi.
Ôn Mạn đoán, tối nay chắc Hoắc luật sư sẽ có một đêm thả lỏng thoải mái.
Nhà hàng đóng cửa lúc 10 giờ tối. Ôn Mạn bước ra ngoài, trời đổ cơn mưa rào.
Những hạt mưa tí tách rơi xuống, biến con đường xám xịt thành một dải sáng bóng. Không mang theo ô, cô đành lấy chiếc túi xách nhỏ che tạm trên đầu, chạy vội khoảng hai trăm mét đến trạm xe buýt bên đường để trú mưa.
Quần áo cô đã ướt sũng. Đôi tay run rẩy, cô cầm điện thoại gọi xe. Nhưng trời mưa lớn khiến việc bắt taxi vô cùng khó khăn, chờ mãi mà chẳng thấy chiếc nào.
Ở phía đối diện.
Một chiếc xe Bentley màu vàng kim dừng bên lề đường.
Hoắc Thiệu Đình ngồi trong xe, im lặng quan sát Ôn Mạn.
Anh nhìn thấy cô chạy trong mưa, áo quần ướt đẫm... toàn thân đều run lên vì lạnh.
Ở ghế phụ, Hoắc Minh Châu ngồi chơi điện thoại đã hơn một giờ, bắt đầu thấy chán, liền ngáp dài “Anh, không phải anh nói muốn dẫn em đi ăn khuya sao? Chọn quán gì mà chọn cả tiếng rồi chẳng được... Ủa, kia chẳng phải là bạn gái của Giang Duệ sao?”
Hoắc Thiệu Đình khẽ vuốt tay lái, lười biếng hỏi “Bạn gái của Giang Duệ?”
Hoắc Minh Châu đập nhẹ vào cửa kính xe, nói “Đúng rồi, là cô gái xinh đẹp, còn có vòng C ấy Anh, chúng ta đón cô ấy một đoạn nhé?”
Hoắc Thiệu Đình tỏ vẻ hơi khó xử “Bạn gái của Giang Duệ, không tiện lắm thì phải?”
“Ơ, cô ấy bắt được xe rồi ” Hoắc Minh Châu đột nhiên tiếc nuối nói.
Hoắc Thiệu Đình nhìn qua.
Quả nhiên, một chiếc taxi màu xanh lam quay đầu, lướt qua xe của anh, chở Ôn Mạn đi khuất.
Bên cạnh, Hoắc Minh Châu lục tìm số điện thoại của Giang Duệ, sau đó bấm gọi.
“Giang Duệ, anh làm bạn trai kiểu gì vậy?”
“Tôi vừa thấy Ôn Mạn.”
“Khuya thế này rồi, anh không đến đón cô ấy à?”
…
Đầu dây bên kia, Giang Duệ cười hì hì “À… là tôi không làm tròn bổn phận bạn trai rồi ”
/1214
|