Chỉ trong vòng hai ngày, toàn bộ tài sản của nhà họ Ôn bị đóng băng. Hai căn nhà cùng số cổ phiếu đứng tên cha của Ôn Mạn đều bị phong tỏa.
Cố Trường Khanh tin chắc, Ôn Mạn không thể chịu đựng lâu được
Khi tòa án đến niêm phong tài sản, dì Nguyễn tức đến mức phải nhập viện truyền dịch. Sau khi tỉnh lại, bà không cam tâm, tìm đến tận công ty của Cố Trường Khanh để làm loạn.
Nhưng thời thế đã khác, bà ầm ĩ cả ngày cũng không gặp được người, suýt chút nữa còn bị bắt vào đồn cảnh sát.
Ôn Mạn vừa dỗ dành vừa thuyết phục, cuối cùng mới đưa được dì Nguyễn trở lại bệnh viện.
Dì Nguyễn nằm trên giường bệnh, lo lắng không yên “Chúng ta không có nhà để về cũng chẳng sao, nhưng bên ba con còn cần một khoản tiền lớn để thu xếp. Dù luật sư Giang là người quen, nhưng tiền công thì nhất định phải trả ”
Ôn Mạn nhẹ giọng an ủi “Chuyện tiền bạc, con sẽ nghĩ cách.”
Dì Nguyễn không khỏi xót xa cho cô. Đến chiều, bà mang một cuốn sổ tiết kiệm ra đưa cho Ôn Mạn, bên trong có hơn một triệu tệ, là tiền dưỡng lão của bà.
Ôn Mạn cầm sổ tiết kiệm, giọng nghẹn ngào “Con mượn tạm, sau này...”
Dì Nguyễn ngắt lời cô “Ở ngoại ô, dì còn một căn hộ nhỏ, tuy cũ kỹ nhưng vẫn có thể ở tạm. Ôn Mạn, con nhất định phải dồn hết sức để lo vụ kiện cho ba con.”
Ôn Mạn gật đầụ
Sau khi dì Nguyễn xuất viện, Ôn Mạn đưa bà đến căn hộ tạm thuê.
Đó là một khu tập thể cũ kỹ, căn hộ nhỏ chỉ 60 mét vuông, hai phòng ngủ đơn sơ, nội thất xuống cấp, hoàn toàn không thể so sánh với ngôi nhà sang trọng trước đây.
Dì Nguyễn đi quanh một vòng, cuối cùng cũng chấp nhận ở lại.
Ôn Mạn cảm thấy rất áy náy, cô nhờ Bạch Vi giúp mình tìm hai công việc làm thêm.
Bạch Vi không đồng ý “Thời gian làm việc chính của cậu đã nhiều rồi, thêm hai việc nữa thì cậu định chết hay sao?”
Nhưng Ôn Mạn rất kiên định “Tôi không sao.”
Bạch Vi đoán cô cần tiền gấp nên miễn cưỡng đồng ý, đồng thời còn mang toàn bộ tiền tiết kiệm của mình cho cô vay.
Ôn Mạn ghi nhớ ân tình này.
Hàng ngày, sau khi tan làm ở trung tâm, cô lại đến một nhà hàng để làm thêm. Mặc dù công việc vất vả nhưng mỗi giờ cô có thể kiếm được 500 tệ.
Vẻ ngoài xinh đẹp và tài năng chơi piano xuất sắc khiến quản lý nhà hàng rất hài lòng khi tuyển dụng cô.
Lần tiếp theo Hoắc Thiệu Đình gặp lại Ôn Mạn chính là ở nhà hàng này.
Hoắc Thiệu Đình không đi ăn một mình, anh đi cùng một người phụ nữ rất cuốn hút. Trông họ như đối tác công việc, nhưng giữa hai người vẫn phảng phất chút không khí mờ ám.
Ôn Mạn không thấy bất ngờ. Với một người xuất sắc như Hoắc Thiệu Đình, bên cạnh anh chắc chắn không thiếu phụ nữ.
Cô rất hiểu thân phận của mình, biết rằng giữa cô và Hoắc Thiệu Đình là hai thế giới khác biệt. Dù nhìn thấy anh, cô cũng chỉ lặng lẽ đi ngang qua, không quấy rầy.
Khi vô tình chạm mặt ở lối vào phòng vệ sinh, cô khẽ gật đầu chào “Hoắc luật sư.”
Hoắc Thiệu Đình đang đứng ở khu vực hút thuốc, thấy cô, anh cau mày.
Người phụ nữ này gầy hẳn đi.
Chiếc cằm nhọn nhắn, mặc dù trông xinh đẹp nhưng lại mong manh như thể chỉ cần khẽ chạm sẽ vỡ tan.
Hoắc Thiệu Đình biết rõ, trung tâm nơi Ôn Mạn làm việc rất khắt khe, không cho phép giáo viên nhận công việc ngoài.
Anh chậm rãi nhả ra một vòng khói...
Khói thuốc lượn lờ trong không khí giữa hai người, cuối cùng, anh mới khẽ phủi tàn thuốc, giọng điệu trầm ổn mà mang chút ý vị “Cô giáo Ôn, thiếu tiền lắm sao?”
/1214
|