Tắt máy, đôi chân cô như muốn khuỵu xuống. Cô nhìn Hoắc Thiệu Đình, lại xin lỗi lần nữa "Hoắc tiên sinh, thật sự xin lỗi anh."
Cô rất biết điều, với thân phận của anh, cô không dám làm phật ý.
Hoắc Thiệu Đình nhìn cô thật sâụ
Anh đứng thẳng người, ném cho cô một chiếc áo khoác "Mặc vào, tôi đưa cô về."
Ôn Mạn không khách sáo, nhẹ nhàng cảm ơn rồi lên xe anh.
Chiếc xe Bentley Continental lăn bánh. Trên đường, cả hai đều im lặng.
Thỉnh thoảng, Ôn Mạn lén nhìn anh.
Góc nghiêng của Hoắc Thiệu Đình hoàn hảo đến khó tin, đường nét khuôn mặt sắc sảo, chiếc áo sơ mi anh mặc không có logo, nhưng toát lên vẻ xa hoa tinh tế.
Ôn Mạn thầm nghĩ, người đàn ông như thế này chắc chắn chẳng thiếu phụ nữ bên cạnh.
Đến nơi, anh dừng xe, quay sang nhìn cô, ánh mắt lướt qua đôi chân thon dài, trắng ngần của cô vài giây. Sau đó, anh lấy từ ngăn đựng đồ ra một tấm danh thiếp, đưa cho cô.
Chuyện giữa người trưởng thành, không cần nói nhiều cũng hiểụ
Ôn Mạn không ngờ rằng, dù đã biết thân phận của mình, anh vẫn muốn tiến xa hơn.
Cô khẽ từ chối "Hoắc luật sư, chúng ta đừng liên lạc nữa."
Ngay lúc ấy, điện thoại của cô vang lên.
Cô tưởng là dì Nguyễn, nhưng vừa nhìn vào màn hình, hóa ra là tin nhắn của Cố Trường Khanh "Ôn Mạn, em đang ở đâu?"
Hoắc Thiệu Đình cũng nhìn thấy, cười khẩy "Ôn tiểu thư quả là rất chung tình "
Ôn Mạn có chút lúng túng, muốn giải thích.
Nhưng Hoắc Thiệu Đình lịch sự bước xuống xe, mở cửa cho cô. Ôn Mạn đành xuống, quên cả việc trả áo khoác.
Hoắc Thiệu Đình ngồi lại vào xe, chẳng mấy để tâm đến cuộc vui bất thành này.
Ôn Mạn rất đẹp, nhưng bên cạnh anh, chưa bao giờ thiếu những người phụ nữ xinh đẹp chủ động tìm đến.
Vừa bước vào nhà, Ôn Mạn thấy dì Nguyễn ngồi trên sofa, mặt mày ngẩn ngơ. Đôi mắt đỏ hoe, như vừa khóc.
Ôn Mạn nhìn quanh, bất giác hỏi "Dì Nguyễn, đã xảy ra chuyện gì? Ba con đâu rồi?"
Dì Nguyễn là người vợ thứ hai của ba cô.
Nghe câu hỏi, dì Nguyễn không nhịn được mà mắng xối xả "Cố Trường Khanh đúng là kẻ vong ân bội nghĩa Cậu ta độc ác quá "
"Năm xưa nhà họ Cố gặp khó khăn, con hết lòng giúp đỡ. Giờ cậu ta vực dậy được thì không những đá con đi, còn muốn đẩy ba con vào tù. Ba con giờ đang ở trại tạm giam rồi."
"Ôn Mạn, dì đã nói từ lâu rồi, Cố Trường Khanh không xứng với con, nhưng con không chịu nghe "
…
Dì Nguyễn vừa nói vừa khóc lóc.
Ôn Mạn sững người một lúc, rồi nói "Dì Nguyễn, dì đừng lo, con sẽ hỏi Cố Trường Khanh."
Cô nghĩ, dù không còn là người yêu, nhưng tình nghĩa cũ hẳn vẫn còn, Cố Trường Khanh không đến nỗi tuyệt tình như vậy.
Cô nhấc điện thoại, bên kia rất nhanh đã bắt máy.
/1214
|