Tối hôm đính hôn của Cố Trường Khanh, Ôn Mạn uống đến say mèm tại quán bar.
Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cô nhận nhầm người, ôm chầm một anh chàng cực phẩm trong lối đi mờ tối và cuồng nhiệt hôn anh.
Sau nụ hôn mãnh liệt, cả hai đều cảm thấy dư vị không tệ. Anh chàng cực phẩm cúi xuống, chăm chú nhìn người phụ nữ trong lòng mình, giọng khàn khàn, đầy gợi cảm "Muốn chơi thật à?"
Ôn Mạn thoáng tỉnh táo hơn một chút, nhận ra người đàn ông trước mắt mình.
Hoắc Thiệu Đình luật sư hàng đầu trong nước, sở hữu vô số sản nghiệp, là hình mẫu chuẩn mực của giới tinh anh đô thị.
Đương nhiên, anh còn có một thân phận khác, đó là anh vợ tương lai của Cố Trường Khanh.
Ôn Mạn chùn bước.
Nhưng rồi cô nghĩ, nếu Cố Trường Khanh có thể phản bội cô, vậy tại sao cô lại không thể buông thả bản thân mà tận hưởng một chút?
Ôn Mạn chẳng những không buông ra mà còn ôm chặt lấy Hoắc Thiệu Đình hơn.
Cô ấy đẹp mê hồn, vóc dáng càng không chê vào đâu được.
Hoắc Thiệu Đình vốn là người điềm đạm, ít khi để cảm xúc chi phối, nhưng với cô, anh sẵn lòng thử một mối quan hệ chóng vánh.
Anh ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô, chiếc mũi cao chạm khẽ vào cô, cân nhắc rồi hỏi "Đổi chỗ khác nhé?"
Ôn Mạn chưa từng trải qua chuyện này, nhưng cô cố tỏ ra từng trải, ghé sát tai anh, thổi nhẹ một hơi đầy quyến rũ
"Ở đây tôi chưa thử bao giờ."
Hoắc Thiệu Đình khẽ cau mày.
Người phụ nữ này lại là một "cao thủ" sao
Ngoại hình trông thuần khiết như vậy, chẳng thể ngờ được.
Nhưng dù sao, anh cũng không quá bận tâm – chỉ là một cuộc vui thể xác mà thôi. Anh cúi xuống, lại hôn cô.
Cả hai đều giống như những cặp đôi vội vàng tìm kiếm niềm vui nơi đô thị này, không thể kiềm chế được.
Ôn Mạn vì uống rượu, sau khi bị anh hôn một hồi, đầu óc bắt đầu rối bời. Tựa vào vai anh, cô thì thầm như mèo nhỏ "Cố Trường Khanh…"
Mọi thứ lập tức dừng lại.
Hoắc Thiệu Đình buông cô ra, tựa người vào tường, rút một điếu thuốc, châm lửa.
Ánh mắt anh đầy vẻ thích thú khi nhìn cô.
Cố Trường Khanh…
Thật thú vị Người phụ nữ trước mặt hóa ra là bạn gái cũ của em rể tương lai anh.
Ôn Mạn lúng túng, đoán rằng Hoắc Thiệu Đình có lẽ đã biết được vài điều về cô.
Anh nhả một làn khói thuốc, phủi tàn thuốc, thản nhiên hỏi "Cô biết thân phận của tôi chứ? Lúc hôn tôi, cô nghĩ gì? Muốn ngủ với tôi để khiến Cố Trường Khanh ghê tởm à?"
Ôn Mạn không thể chối cãi.
Hoắc Thiệu Đình quá nổi tiếng. Nếu cô nói không biết, thật chẳng khác nào nói dối. Cô cúi đầu xin lỗi "Xin lỗi Hoắc luật sư, tôi đã làm phiền."
Cô định rời đi, Hoắc Thiệu Đình cũng không ngăn lại.
Đúng lúc này, điện thoại của cô đổ chuông, là dì Nguyễn gọi đến.
"Ôn Mạn, mau về nhà, xảy ra chuyện rồi."
Cô gặng hỏi, nhưng dì Nguyễn chỉ nói mơ hồ và hối thúc cô trở về ngay.
/1214
|