Mấy năm qua, người nơi này vì lấy vật đổi vật, lấy việc hái thuốc xem như hàng hóa trao đổi, trắng trợn khai thác, bây giờ đã chẳng còn dư bao nhiêụ
Cho nên trước khi bạo loạn mới chưa bắt đầu, cô nhất định phải nhanh chóng thoát ra.
Hơn nữa nghĩ tới kẻ thù của mình đang vui vẻ bên ngoài, cô lại giống như con mối đang đục khoét trái tim, đêm khuya luôn rơi vào ác mộng, mỗi lần như vậy cô đều kinh hãi tỉnh dậy.
Cô quả thật không thể chờ đợi thêm nữa.
nan nan
Hắc Thước bị thương nhẹ nhất, anh ta đúng dậy run rẩy đi đến bên cạnh Kiều Vũ Sinh, anh ta nhìn lấy kết cục của Kiều Vũ Sinh so với bản thân mình thê thảm gấp trăm lần, không khỏi cười nhạo nói "haha, mất đi một bàn tay, để xem anh giả làm lão đại thế nào."
"Tôi muốn giết chết thằng đàn ông và con đàn bà kia " hai tròng mắt của Kiều Vũ Sinh đỏ lên, con ngươi trợn trừng lên giống như là con ngươi của con trăn.
"Giết thế nào anh cũng thành tàn phế rồi." Hắc Thước vẫn cười nhạo, anh ta ngồi bên cạnh Kiều Vũ Sinh, chế nhạo "Tôi thấy lần tiếp the0 nói không chừng lại là mất đi một cái chân."
"Hắc Thước, lúc giết người có thể không cần tự mình ra tay." Kiều Vũ Sinh cả người dều trở nên vô cùng đen tối, anh ta cúi đầu cười, không biết lại đang mưu tính cái gì.
Hắc Thước không biết nguy hiểm đang từng chút từng chút tới gần, phút chốc, một cái tay bóp lấy cổ anh ta.
Kiều Vũ Sinh quỳ trước mặt, tay trái bóp lấy cổ anh ta, hung hăng dùng sức.
Hắc Thước muốn giãy dụa, thế nhưng sau đầu lại bị thương, liền lập tức mất đi hơi thở.
Kiều Vũ Sinh buông Hắc Thước ra, đem thi thể anh ta ném sang một bên, yếu ớt nói "Hắc Thước, cái này gọi là mượn dao giết người, đây là chiêu cuối cùng tôi dạy cho anh trước khi anh chết."
Lãnh Quân Trì liếc mắt một cái liền nhìn ra động cơ của Kiều Vũ Sinh, ngay khi Kiều Vũ Sinh muốn nháy mắt với đàn em của mình, Lãnh Quân Trì cất bước đi tới chắn trước mặt anh ta, ngăn cách tầm mắt của anh ta với đàn em của mình.
Lãnh Quân Trì ngạo nghễ Kiều Vũ Sinh, híp mắt, châm chọc nói “Chỉ còn một con mắt, mày lại còn không thành thật như vậy à.”
Đây vẫn là lần đầu tiên Kiều Vũ Sinh dựa sát vào Lãnh Quân Trì như vậy, anh ta tham lam nhìn Lãnh Quân Trì, ánh mắt tràn đầy du͙c vọng, cái nhìn làm cho người ta cảm thấy ghê tởm.
“Hừ, đừng vui mừng quá sớm ” Kiều Vũ Sinh khôi phụclại sắc mặt, cũng nhịn không được nhìn lại, khóe miệng lộ ra nụ cười biến thái.
Hòa Đinh liếc mắt nhìn Kiều Vũ Sinh, sắc mặt anh ta như thường, không có lo lắng như vừa rồi, xem ra là vô cùng tự tin.
Trong chốc lát, thi thể của Hắc Thước được khiêng tới.
Trên cáng cứu thương, đôi mắt Hắc Thước trừng lớn hung bạo, môi tím tái, khiến người ta sợ hãi nhất vẫn là toàn thân anh ta đều biến thành màu lam.
Lòng Hòa Đinh trầm xuống, độc tính kỳ lạ
Phong Thần nhìn thấy thi thể Hắc Thước, không nhịn được đau lòng, hận ý đối với Hòa Đinh càng đậm.
Hòa Đinh không để ý tới anh ta, cô ngồi xổm xuống, đưa tay muốn chạm vào thi thể Hắc Thước, nhưng Lãnh Quân Trì nắm chặt tay cô, nhẹ giọng nói “Đề phòng có gian lận, tôi đi lấy găng tay cho cô.”
Lãnh Quân Trì đa nghi, lo lắng Kiều Vũ Sinh và Phong Thần sẽ liên minh động tay động chân trên thi thể, lỡ như Hòa Đinh vừa chạm vào thi thể gặp phải nguy hiểm gì thì sao, anh không thể không cẩn thận.
/1856
|