“Là bác sĩ thông thạo về giải phẫu, không có chứng cứ trước hôm xảy ra vụ án, có quan hệ tới tổ chức bí mật và ma thuật hắc ám, người duy nhất phù hợp với điều kiện đề ra…” – Sebastian bỗng dừng lại 1 giây rồi mới nói ra tên kẻ tình nghi số một. – “Tử tước Druitt, chủ tịch hội đồng Aleister. Tốt nghiệp đại học y nhưng chưa từng làm việc ở bệnh viện và tham gia công việc chuyên môn. Cũng tổ chức vài bữa tiệc xã giao. Có tin đồn, những bữa tiệc ông ta tổ chức thì chỉ người quen biết mới được phép tham gia.” – Sebastian kết thúc phần giới thiệu cũng như giải thích của mình.
‘Tử tước Druitt...” – Hồng phu nhân đưa tay lên cằm suy nghĩ. – “Ngươi nói ta mới nhớ, dạo này đúng là hắn ham mê ma thuật hắc ám.”
“Vậy hắn ta bị nghi ngờ tổ chức nghi thức nào đó tại những bữa tiệc bí mật này và sử dũng những kĩ nữ làm vật hiến tế.” – Lau chốt lại.
Ciel nghe vậy, không nói gì, chỉ khẽ gật đầu tỏ ý đồng tình.
“Vào 19h tối tại tư dinh của tử tước Druitt sẽ diễn ra một bữa tiệc. Mùa xã giao sắp kết thúc, tôi tin tối nay là thời điểm thích hợp nhất để điều tra.” – Sebastian nói.
“Hồng phu nhân, thế này thì…” – Ciel đưa ra một câu nói lấp lửng nhưng ai trong phòng cũng hiểu ý của nó là gì.
“Dì còn cách nào khác không?” – Hồng phu nhân đồng ý bằng một câu hỏi ngược lại. – “Cháu nghĩ ta là ai chứ? Danh tiếng của ta không tầm thường đâu. Chỉ cần vài lời rồi chỗ này chỗ kia thì mọi việc sẽ được dàn xếp ổn thỏa.”
“Vậy quyết định thế đi, bằng mọi giá ta phải tham gia bữa tiệc bí mật đó.” – Hóa ra Ciel muốn nhờ Hồng phu nhân và dựa vào các mối quan hệ của bà để có thể tham dự bữa tiệc tại tư dinh của tử tước Druitt.
“Cháu không thể tham gia với tư cách bá tước Phantomhive. Cháu phải tìm cách khác thôi.” – Hồng phu nhân dừng một lát để suy nghĩ rồi nói. – “Chỉ còn một cách.”
…
“Thật xa hoa. Đúng là ngày cuối cùng của mùa xã giao.” – Hồng phu nhân chẹp miệng nói.
Đứng trước tư dinh của tử tước Druitt để chuẩn bị dự tiệc, đám Ciel ai cũng trang điểm rất đẹp và nổi bận. Hồng phu nhân thì quý phái pha chút lạnh lùng, trên người lấp lánh những trang sức vừa trang nhã mà vừa kiểu cách, trang phục cũng được phối màu tương phản rất bắt mắt. Còn Lau, Sebastian và Grell cũng đều ăn mặc lịch sự, gọn gàng và bảnh bao. Riêng chỉ có Ciel, vẫn nổi bất nhưng theo cách bất bình thường. Ciel, theo cái cách mà Hồng phu nhân nghĩ ra, hóa thân thành một tiểu thư quý tộc. Với bộ váy công chúa bồng bềnh, kiêu sa, chiếc mũ đội lệch kèm theo những bông hoa rực rỡ, trông Ciel quả thật vô cũng xinh đẹp, còn đẹp hơn cả con gái. Chính vì vẻ đẹp ấy mà Hồng phu nhân không khỏi thốt lên bất ngờ:
“Dễ thương quá, cực kì dễ thương.” – Mặc dù xinh đẹp nhưng một bên mắt của Ciel – nơi con dấu kia tồn tại vẫn được che đi một cách tự nhiên bởi mái tóc mượt mà.
“Sao cháu lại phải ăn mặc như thế này?” – Ciel bực mình nói.
“Cháu không thích sao, bộ váy này được đặt làm ở Pháp đấy.” – Hồng phu nhân tỏ vẻ khó hiểu nói.
“Làm sao mà thích được chứ?” – Ciel hét lên.
“Một quý cô không nên hét như vậy.” – Sebastian nhắc nhở.
“Sebastian, ngươi…”
“Đúng, cháu phải ngoan ngoan cư xử như đã dạy. Lau đóng vai tình nhân của ta, Ciel là đóng vai cháu gái từ quê lên, Sebastian là gia sư của cháu còn Grell thì vẫn vậy.” – Hồng phu nhân điểm mặt chỉ vai cho từng người một.
“Vậy, tại sao cháu phải giả làm cháu gái dì?” – Ciel vẫn khó chịu vì cái danh hiệu cháu gái.
“Thân phận bá tước Phantomhive mà bị lộ chẳng phải sẽ rất rắc rối sao?” – Hồng phu nhân trả lời, lý do của bà quả nhiên rất hợp lý. – “Đầu tiên, bất cứ ai nhìn thấy một cậu bé một mắt đi cùng một anh chàng quản gia bảnh bao đề sẽ nhận ra đó là bá tước Phantomhive. Đây không phải cách hay nhất sao? Dù sao an ninh tòa nhà tử tước rất nghiêm ngặt và hắn ta rất thích các cô gái trẻ.”
“Không phải thiếu gia đã nói sao, dùng mọi cách có thể.” – Sebastian lên tiếng, nói rất ngắn gọn nhưng lại khiến Ciel không cách nào phản kháng. Ciel bực tức lườm Sebastian một cái cháy mặt nhưng vẫn đành phải chấp thuận.
Đối diện với cái lườm nảy lửa ấy, Sebastian chỉ cười nói:
“Ta đi chứ, tiểu thư.”
Đi quanh quanh được một lát, Ciel nhăn mặt khó chịu:
“Thật kinh khủng, chiếc váy này nặng quá, chân ta đau, ta muốn về. Hơn nữa, ta cũng không muốn hôn thê của ta nhìn thấy ta trong bộ dạng này.” – Trong đầu Ciel lúc này hiện lên cảnh tượng Elizabeth sẽ ôm chầm lấy Ciel, lắc qua lắc lại, miệng không ngừng khen dễ thương quá. Điều này làm Ciel thấy ngán vô cùng.
“Vâng, đúng vậy.” – Sebastian nói nhỏ, Elizabeth mà xuất hiện thì đúng là rắc rối.
Bỗng, Sebastian và Ciel nghe thấy một âm thanh ‘đáng sợ’:
“Oa, cái váy này đẹp quá, cái mũ này cũng vậy, làm khéo lắm.”
“Không hay rồi, ta nghĩ ta vừa nghe thấy…” – Ciel thì thầm với Sebastian, rồi ngay lập tức cả hai cùng quay lại phía sau, và bắt gặp một gương mặt rất quen thuộc.
Elizabeth, con người đáng yêu theo kiểu rắc rối ấy đang ở đây, tại bữa tiệc của tử tước của Druitt.
“Sebastian.” – Ciel hốt hoảng gọi Sebastian.
“Tiểu thư yên lặng, đi nào, đằng này.” – Sebastian đáp lại bằng giọng thì thầm.
“A, cô bé đó mặc chiếc váy đẹp quá!” – Chưa cất được vài bước chân, Ciel và Sebastian đã nghe thấy tiếng hét thích thú của Eliazabeth với đôi mắt đang chằm chằm nhìn bóng lưng Ciel.
Ciel vội lách sang một bên để tránh tầm nhìn của Elizabeth, rồi khẽ nói với Sebastian:
“Tại sao cô ấy lại ở đây? Thôi, ra chỗ dì của ta.”
Vừa ra đến chỗ Hồng phu nhân, nhìn thấy cảnh bà ấy đang ngồi thảnh thơi, thoải mái cười nói cùng các quý tộc nam khác, Ciel hoàn toàn ngán ngẩm: “Bà ấy hoàn toàn quên mục đích đến đây rồi.”
“Lạ thật đấy, việc hôn thê của thiếu gia ở đây là ngoài dự liệu, dù đã cải trang nhưng nếu gặp, chắc chắn thiếu gia sẽ bị lộ.” – Sebastian khó hiểu nói.
“Nếu bị phát hiện, ta sẽ không thể điều tra được gì.” – Ciel bực mình nói.
“Hơn nữa mọi người cũng sẽ phát hiện ra tiểu thư chính là bá tước Phantomhive.”
Ngừng một giây, Ciel gào nhỏ:
“Bị phát hiện trong bộ dạng này là nỗi nhục lớn nhất trong lịch sử gia tộc Phantomhive.”
“Thiếu gia không nên bị quan như vậy.” – Sebastian nói.
“Nếu điều đó xảy ra, ta thà chết còn hơn. Mà dù sao cũng không thể…” – Ciel chưa kịp dứt lời, đã nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao về nhân vật chính hôm nay, về tử tước Druitt.
“Vậy đó là… tử tước Druitt.” – Ciel hướng ánh mắt lạnh lùng về phía tử tước Druitt. Anh ta có bề ngoài vô cùng hào hoa phong nhã. Khi nhìn vào anh ta, có cảm giác như trên con người ấy toát ra một thứ ánh sáng thu hút, không chói mắt mà rất nhẹ nhàng. Với mái tóc ánh lên như được dát vàng, nụ cười nhẹ nơi khóe miệng, và ánh mắt kia, anh ta trông vừa đẹp mà vừa bí hiểm.
“Hắn ta trẻ quá, ta sẽ tới đó chào hỏi tử tước.” – Ciel bàn bạc với Sebastian.
“Nếu có đàn ông đi cùng hắn sẽ đề phòng nên tôi chờ tiểu thư ở đây. Xin hãy cư xử như một quý cô như những gì tôi hướng dẫn.” – Sebastian nhắc nhở.
Ciel đi lại gần tử tước Druitt, nở một nụ cười gượng và nói:
“Xin chào tử tước.”
“A! Thấy rồi!” – Tử tước Druitt chưa kịp trả lời thì Ciel đã bị Elizabeth nhìn thấy.
“Chết rồi!” – Ciel thầm nói.
Đúng lúc Ciel chạy đi trốn Elizabeth thì tử tước Druitt quay lại, đã kịp thu vào ánh mắt hình ảnh một tiểu thư vô cùng xinh đẹp, dễ thương.
Ciel và Sebastian chạy lên ban công tầng 2, cắt đuôi được Elizabeth giữa những giai điệu ngọt ngào.
“Nguy hiểm quá, tại sao ta phải khổ sở thế này chứ?” – Ciel khó chịu nói. – “Đại sảnh giờ đã là sàn nhảy rồi, ta không thể tiếp cận tử tước như cách cũ được.”
“Vậy, không còn cách nào khác…” – Sebastian nói. – “Chúng ta sẽ tham gia buổi khiêu vũ và tiếp cận dần tử tước. Tiểu thư còn nhớ những gì tôi dạy chứ?”
“Ngươi nói ta phải khiêu vũ ở đây, với ngươi, với một quản gia?”
“Tiểu thư quên rồi à?” – Sebastian bước đến gần Ciel và nắm lấy tay cậu. – “Bây giờ tôi là gia sư của tiểu thư. Và tước hiệu này cho phép tôi khiêu vũ với tiểu thư và chỉ trong đêm nay mà thôi.” – Sebastian nhấn mạnh. – “Không phải là quản gia mà là một gia sư xuất thân từ giới thượng lưu.”
Ciel khẽ gật đầu tỏ ý đã hiểu mặc dù trên khuôn mặt vẫn lưu giữ nét không thoải mái.
“Tôi sẽ thật cẩn thận để tiểu thư không va vào người khác. Đi nào!” – Sebastian một tay ôm eo một tay nắm lấy tay Ciel mà bước từng bước uyển chuyển nhịp nhàng.
“Sẽ không có lần thứ hai đâu.” – Ciel nói.
“Vâng, điều này sẽ chỉ dành riêng cho đêm nay.” – Sebastian tươi cười đáp lại.
Đến gần giữa sảnh, chính xác là gần chỗ tử tước Druitt, Sebastian nhắc nhở:
“Hãy tiến về phía trước bằng bước nhảy nhanh.”
Cuối cùng khi đến được vị trí cần thiết, Ciel mệt đến không nói nên lời, chỉ có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Sức chịu đựng của tiểu thư kém quá. Có một chút thôi mà.” – Sebastian lắc đầu một cách ngán ngẩm.
Chợt hai người nghe thấy tiếng vỗ tay cùng với một giọng nói vang lên đầy mị lực:
“Thật lôi cuốn. Một màn khiêu vũ tuyệt vời như chim hoàng yến.” – Tử tước Druitt bước lại gần với một lời khen dành cho Ciel.
“Tử tước Druitt, không ngờ hắn ta lại tiếp cận trước.” – Ciel thầm nghĩ.
“Tiểu thư, tôi sẽ quay lại sau.” – Ciel chưa kịp đáp trả tử tước Druitt thì Sebastian đã xin phép rút lui.
“Thật hân hạnh được tử tước khen.” – Mất vài giây để trở lại bình thường, Ciel tươi cười nói.
“Tiểu thư đi cùng ai vậy, chim hoàng yến bé nhỏ.” – Tử tước Druitt đặt một nụ hôn nhẹ lên tay Ciel. Bình thường đây sẽ là một hành động vô cùng ngọt ngào nhưng Ciel lại cảm thấy vô cùng buồn nôn.
“Tôi đi cùng dì Angelia.”
“Hồng phu nhân? Vậy ư, tiểu thư thấy vui chứ?”
“Buổi tiệc rất tuyệt vời, tôi rất ấn tượng, tuy nhiên…” – Ciel có chút ngập ngừng. – “Tôi luôn muốn có dịp nói chuyện cùng tử tước. Tôi chán ngấy việc khiêu vũ và ăn uống suốt buổi tiệc rồi.”
“Quả là một tiểu thư bướng bỉnh.” – Tử tước mỉm cười hài lòng. – “Tiểu thư có muốn thưởng thức những việc vui vẻ hơn không?”
“Tử tước hiểu biết rộng quá. Nhưng những việc vui vẻ hơn là…?”
“Đương nhiên rồi, nếu là tiếng khóc của em thì vô cùng ngọt ngào, hoàng yến bé nhỏ.” – Tử tước Druitt tiến sát hơn nữa đến khuôn mặt đẹp đẽ của Ciel và nở nụ cười đầy vẻ lãng tử.
Ciel cảm thấy toàn thân mình nổi da gà, buồn nôn không chịu nổi: “Xong việc này, ta nhất định xử lý hắn.”
“Việc vui vẻ là gì vậy?” – Ciel hỏi tử tước Druitt, nhưng ánh mắt thi thoảng lại liếc về phía Elizabeth, cậu thầm nghĩ. – “Mình phải hoàn thành việc điều tra trước khi bản nhạc kết thúc. Elizabeth đang nhìn về hướng này, nếu cô ấy qua đây, mọi việc sẽ đổ bể.” – Ciel thật sự cảm thấy rất không an tâm, nhanh chóng quay lại vấn đề chính với tử tước Druitt.
“Tiểu thư thật sự muốn biết ư?”
“Tôi thật sự… thật sự muốn biết.”
“Có lẽ sẽ hơi sớm với tiểu thư.”
“Tôi đã là một quý cô rồi.” – Ciel khẳng định.
Bản nhạc kết thúc làm cho Ciel cảm thấy vô cùng gấp gáp trong khi tử tước Druitt vẫn hết sức thong thả.
“Tiểu thư sẽ không nói với Hồng phu nhân chứ?”
“Đương nhiên rồi.” – Ngữ khí của Ciel hết sức bình thường, nhưng có vẻ đã bắt đầu nổi nóng: “Đừng vòng vo nữa.”
“Hình như tiểu thư đang chú ý tới điều gì khác thì phải?” – Tử tước Druitt rất tinh ý phát hiện ra sự không tập trung của Ciel, khẽ đưa tay xoay khuôn mặt Ciel hướng thẳng vào mình. Và trong lúc ấy, Elizabeth cũng đang dần đến gần Ciel hơn.
“Soạt!” – Sebastian đã ngay lập tức xuất hiện, chắn giữa Elizabeth và Ciel với một chiếc mặt nạ đầy bí ẩn khiến cho mọi ánh mắt đều không kìm được mà rơi trên người anh. Cả căn phòng rộng lớn bỗng trở nên xôn xao lạ thường.
“Bữa tiệc đã đến hồi cao trào, vậy mong quý vị hãy thưởng thức màn ảo thuật của tôi với chiếc tủ này.” – Sebastian đến cạnh chiếc tủ đặt ngay gần đó, tươi cười nói, rồi hướng thẳng về phía Lau. – “Quý ngài đứng đó có thể giúp tôi chứ?”
“Tôi? Rất vinh hạnh.” – Lau quả nhiên phối hợp rất ăn ý.
Và hành động của Sebastian cũng đã nhanh chóng thu hút được sự chú ý của Elizabeth.
“Đây là một chiếc tủ bình thường, và tôi sẽ vào bên trong.” – Sebastian tiếp tục nói, trong khi đó ở phía của Ciel cũng trở nên thuận lợi.
“Ta không nhớ đã chuẩn bị màn ảo thuật này.” – Tử tước Druitt có hơi thắc mắc, nhưng Ciel đã nhanh chóng hướng tử tước vào vấn đề của hai người.
“Tử tước, tôi không có hứng thú với màn ảo thuật này, nên… nhé?”
“Ta hiểu, chim hoàng yến.” – Tử tước Druitt nở một nụ cười ‘rất tỉnh’ và khiến cho Ciel một lần nữa nổi da gà.
Tử tước Druitt dẫn Ciel đến một căn phòng bí mật được che kín bởi tấm màn che dày và rộng.
“Mời vào.” – Tử tước vén rèm, khẽ đẩy cửa căn phòng cho Ciel bước vào, và ngay trước khi bước vào, Ciel đã kịp gửi tín hiệu cho Sebastian qua một thiết bị nhỏ được giấu sẵn trong tay.
Còn Sebastian thì vẫn đang tập trung cho màn ảo thuật của mình.
“Sau khi tôi chui vào tủ, hãy dùng dây xích này quấn thật chặt vòng quanh tủ và dùng những thanh kiếm này… đâm xuyên qua cái tủ.” – Sebastian dừng lại một chút để nhường cho sự ngạc nhiên, nghi hoặc của mọi người. – “Sau khi ngài thực hiện xong, tôi sẽ bước ra khỏi cái tủ này mà không xây xát gì, cũng không có mách khóe gì. Mọi người hãy theo dõi màn ảo thuật đặc biệt này nhé.”
“Vậy tôi không khách sáo.” – Vừa dứt lời, Lau đã đâm ngay một nhát kiếm chí mạng từ trên xuống, thẳng đỉnh đầu của Sebastian, và sau đó là hàng chục nhát kiếm sắc bén quay chiếc tủ. Mọi người trong phòng đều bị một đả kích không hề nhỏ.
“Vậy là xong, hãy kiểm tra xem anh ta có sao không.” – Lau khẽ phủi tay, thản nhiên nói.
“Anh ta không hề nương tay.” – Mọi người trong phòng đều xì xào pha lẫn hồi hộp và lo lắng.
Chiếc tủ từ từ mở ra và nụ cười tươi rói của Sebastian đã đập tan những nỗi lo ấy. Sebastian không hề bị làm sao, đến quần áo cũng vẫn còn chỉnh tề, không một vết rách.
“Thật ấn tượng.”
“Quả là kỳ diệu.”
Mọi lời khen ngợi, thán phục đồng thời vang lên, ai nấy đều vỗ tay hoan hô cho màn ảo thuật tuyệt vời của Sebastian.
Trong căn phòng bí mật của tử tước Druitt là một không khí trái ngược hoàn toàn…
“Đại sảnh có vẻ rất vui nhộn.” – Ciel nói có vài phần chán ngán.
“Nơi ta đang tới còn vui nhộn hơn nhiều.”
Bước vào một căn phòng khác bên trong cánh cửa lớn vừa rồi, Ciel ngửi thấy một mùi thơm lạ, và chính vì mùi thơm ấy, mà cậu thấy chóng mặt, rồi dần ngất lịm đi, đó chính là thuốc mê.
“Đây là một nơi tuyệt vời, hoàng yến bé nhỏ.” – Tử tước Druitt lặng ngắm Ciel đang chìm trong cơn mê, trong ánh mắt ấy, chất chứa sự lạnh lùng và độc ác đến gai người.
‘Tử tước Druitt...” – Hồng phu nhân đưa tay lên cằm suy nghĩ. – “Ngươi nói ta mới nhớ, dạo này đúng là hắn ham mê ma thuật hắc ám.”
“Vậy hắn ta bị nghi ngờ tổ chức nghi thức nào đó tại những bữa tiệc bí mật này và sử dũng những kĩ nữ làm vật hiến tế.” – Lau chốt lại.
Ciel nghe vậy, không nói gì, chỉ khẽ gật đầu tỏ ý đồng tình.
“Vào 19h tối tại tư dinh của tử tước Druitt sẽ diễn ra một bữa tiệc. Mùa xã giao sắp kết thúc, tôi tin tối nay là thời điểm thích hợp nhất để điều tra.” – Sebastian nói.
“Hồng phu nhân, thế này thì…” – Ciel đưa ra một câu nói lấp lửng nhưng ai trong phòng cũng hiểu ý của nó là gì.
“Dì còn cách nào khác không?” – Hồng phu nhân đồng ý bằng một câu hỏi ngược lại. – “Cháu nghĩ ta là ai chứ? Danh tiếng của ta không tầm thường đâu. Chỉ cần vài lời rồi chỗ này chỗ kia thì mọi việc sẽ được dàn xếp ổn thỏa.”
“Vậy quyết định thế đi, bằng mọi giá ta phải tham gia bữa tiệc bí mật đó.” – Hóa ra Ciel muốn nhờ Hồng phu nhân và dựa vào các mối quan hệ của bà để có thể tham dự bữa tiệc tại tư dinh của tử tước Druitt.
“Cháu không thể tham gia với tư cách bá tước Phantomhive. Cháu phải tìm cách khác thôi.” – Hồng phu nhân dừng một lát để suy nghĩ rồi nói. – “Chỉ còn một cách.”
…
“Thật xa hoa. Đúng là ngày cuối cùng của mùa xã giao.” – Hồng phu nhân chẹp miệng nói.
Đứng trước tư dinh của tử tước Druitt để chuẩn bị dự tiệc, đám Ciel ai cũng trang điểm rất đẹp và nổi bận. Hồng phu nhân thì quý phái pha chút lạnh lùng, trên người lấp lánh những trang sức vừa trang nhã mà vừa kiểu cách, trang phục cũng được phối màu tương phản rất bắt mắt. Còn Lau, Sebastian và Grell cũng đều ăn mặc lịch sự, gọn gàng và bảnh bao. Riêng chỉ có Ciel, vẫn nổi bất nhưng theo cách bất bình thường. Ciel, theo cái cách mà Hồng phu nhân nghĩ ra, hóa thân thành một tiểu thư quý tộc. Với bộ váy công chúa bồng bềnh, kiêu sa, chiếc mũ đội lệch kèm theo những bông hoa rực rỡ, trông Ciel quả thật vô cũng xinh đẹp, còn đẹp hơn cả con gái. Chính vì vẻ đẹp ấy mà Hồng phu nhân không khỏi thốt lên bất ngờ:
“Dễ thương quá, cực kì dễ thương.” – Mặc dù xinh đẹp nhưng một bên mắt của Ciel – nơi con dấu kia tồn tại vẫn được che đi một cách tự nhiên bởi mái tóc mượt mà.
“Sao cháu lại phải ăn mặc như thế này?” – Ciel bực mình nói.
“Cháu không thích sao, bộ váy này được đặt làm ở Pháp đấy.” – Hồng phu nhân tỏ vẻ khó hiểu nói.
“Làm sao mà thích được chứ?” – Ciel hét lên.
“Một quý cô không nên hét như vậy.” – Sebastian nhắc nhở.
“Sebastian, ngươi…”
“Đúng, cháu phải ngoan ngoan cư xử như đã dạy. Lau đóng vai tình nhân của ta, Ciel là đóng vai cháu gái từ quê lên, Sebastian là gia sư của cháu còn Grell thì vẫn vậy.” – Hồng phu nhân điểm mặt chỉ vai cho từng người một.
“Vậy, tại sao cháu phải giả làm cháu gái dì?” – Ciel vẫn khó chịu vì cái danh hiệu cháu gái.
“Thân phận bá tước Phantomhive mà bị lộ chẳng phải sẽ rất rắc rối sao?” – Hồng phu nhân trả lời, lý do của bà quả nhiên rất hợp lý. – “Đầu tiên, bất cứ ai nhìn thấy một cậu bé một mắt đi cùng một anh chàng quản gia bảnh bao đề sẽ nhận ra đó là bá tước Phantomhive. Đây không phải cách hay nhất sao? Dù sao an ninh tòa nhà tử tước rất nghiêm ngặt và hắn ta rất thích các cô gái trẻ.”
“Không phải thiếu gia đã nói sao, dùng mọi cách có thể.” – Sebastian lên tiếng, nói rất ngắn gọn nhưng lại khiến Ciel không cách nào phản kháng. Ciel bực tức lườm Sebastian một cái cháy mặt nhưng vẫn đành phải chấp thuận.
Đối diện với cái lườm nảy lửa ấy, Sebastian chỉ cười nói:
“Ta đi chứ, tiểu thư.”
Đi quanh quanh được một lát, Ciel nhăn mặt khó chịu:
“Thật kinh khủng, chiếc váy này nặng quá, chân ta đau, ta muốn về. Hơn nữa, ta cũng không muốn hôn thê của ta nhìn thấy ta trong bộ dạng này.” – Trong đầu Ciel lúc này hiện lên cảnh tượng Elizabeth sẽ ôm chầm lấy Ciel, lắc qua lắc lại, miệng không ngừng khen dễ thương quá. Điều này làm Ciel thấy ngán vô cùng.
“Vâng, đúng vậy.” – Sebastian nói nhỏ, Elizabeth mà xuất hiện thì đúng là rắc rối.
Bỗng, Sebastian và Ciel nghe thấy một âm thanh ‘đáng sợ’:
“Oa, cái váy này đẹp quá, cái mũ này cũng vậy, làm khéo lắm.”
“Không hay rồi, ta nghĩ ta vừa nghe thấy…” – Ciel thì thầm với Sebastian, rồi ngay lập tức cả hai cùng quay lại phía sau, và bắt gặp một gương mặt rất quen thuộc.
Elizabeth, con người đáng yêu theo kiểu rắc rối ấy đang ở đây, tại bữa tiệc của tử tước của Druitt.
“Sebastian.” – Ciel hốt hoảng gọi Sebastian.
“Tiểu thư yên lặng, đi nào, đằng này.” – Sebastian đáp lại bằng giọng thì thầm.
“A, cô bé đó mặc chiếc váy đẹp quá!” – Chưa cất được vài bước chân, Ciel và Sebastian đã nghe thấy tiếng hét thích thú của Eliazabeth với đôi mắt đang chằm chằm nhìn bóng lưng Ciel.
Ciel vội lách sang một bên để tránh tầm nhìn của Elizabeth, rồi khẽ nói với Sebastian:
“Tại sao cô ấy lại ở đây? Thôi, ra chỗ dì của ta.”
Vừa ra đến chỗ Hồng phu nhân, nhìn thấy cảnh bà ấy đang ngồi thảnh thơi, thoải mái cười nói cùng các quý tộc nam khác, Ciel hoàn toàn ngán ngẩm: “Bà ấy hoàn toàn quên mục đích đến đây rồi.”
“Lạ thật đấy, việc hôn thê của thiếu gia ở đây là ngoài dự liệu, dù đã cải trang nhưng nếu gặp, chắc chắn thiếu gia sẽ bị lộ.” – Sebastian khó hiểu nói.
“Nếu bị phát hiện, ta sẽ không thể điều tra được gì.” – Ciel bực mình nói.
“Hơn nữa mọi người cũng sẽ phát hiện ra tiểu thư chính là bá tước Phantomhive.”
Ngừng một giây, Ciel gào nhỏ:
“Bị phát hiện trong bộ dạng này là nỗi nhục lớn nhất trong lịch sử gia tộc Phantomhive.”
“Thiếu gia không nên bị quan như vậy.” – Sebastian nói.
“Nếu điều đó xảy ra, ta thà chết còn hơn. Mà dù sao cũng không thể…” – Ciel chưa kịp dứt lời, đã nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao về nhân vật chính hôm nay, về tử tước Druitt.
“Vậy đó là… tử tước Druitt.” – Ciel hướng ánh mắt lạnh lùng về phía tử tước Druitt. Anh ta có bề ngoài vô cùng hào hoa phong nhã. Khi nhìn vào anh ta, có cảm giác như trên con người ấy toát ra một thứ ánh sáng thu hút, không chói mắt mà rất nhẹ nhàng. Với mái tóc ánh lên như được dát vàng, nụ cười nhẹ nơi khóe miệng, và ánh mắt kia, anh ta trông vừa đẹp mà vừa bí hiểm.
“Hắn ta trẻ quá, ta sẽ tới đó chào hỏi tử tước.” – Ciel bàn bạc với Sebastian.
“Nếu có đàn ông đi cùng hắn sẽ đề phòng nên tôi chờ tiểu thư ở đây. Xin hãy cư xử như một quý cô như những gì tôi hướng dẫn.” – Sebastian nhắc nhở.
Ciel đi lại gần tử tước Druitt, nở một nụ cười gượng và nói:
“Xin chào tử tước.”
“A! Thấy rồi!” – Tử tước Druitt chưa kịp trả lời thì Ciel đã bị Elizabeth nhìn thấy.
“Chết rồi!” – Ciel thầm nói.
Đúng lúc Ciel chạy đi trốn Elizabeth thì tử tước Druitt quay lại, đã kịp thu vào ánh mắt hình ảnh một tiểu thư vô cùng xinh đẹp, dễ thương.
Ciel và Sebastian chạy lên ban công tầng 2, cắt đuôi được Elizabeth giữa những giai điệu ngọt ngào.
“Nguy hiểm quá, tại sao ta phải khổ sở thế này chứ?” – Ciel khó chịu nói. – “Đại sảnh giờ đã là sàn nhảy rồi, ta không thể tiếp cận tử tước như cách cũ được.”
“Vậy, không còn cách nào khác…” – Sebastian nói. – “Chúng ta sẽ tham gia buổi khiêu vũ và tiếp cận dần tử tước. Tiểu thư còn nhớ những gì tôi dạy chứ?”
“Ngươi nói ta phải khiêu vũ ở đây, với ngươi, với một quản gia?”
“Tiểu thư quên rồi à?” – Sebastian bước đến gần Ciel và nắm lấy tay cậu. – “Bây giờ tôi là gia sư của tiểu thư. Và tước hiệu này cho phép tôi khiêu vũ với tiểu thư và chỉ trong đêm nay mà thôi.” – Sebastian nhấn mạnh. – “Không phải là quản gia mà là một gia sư xuất thân từ giới thượng lưu.”
Ciel khẽ gật đầu tỏ ý đã hiểu mặc dù trên khuôn mặt vẫn lưu giữ nét không thoải mái.
“Tôi sẽ thật cẩn thận để tiểu thư không va vào người khác. Đi nào!” – Sebastian một tay ôm eo một tay nắm lấy tay Ciel mà bước từng bước uyển chuyển nhịp nhàng.
“Sẽ không có lần thứ hai đâu.” – Ciel nói.
“Vâng, điều này sẽ chỉ dành riêng cho đêm nay.” – Sebastian tươi cười đáp lại.
Đến gần giữa sảnh, chính xác là gần chỗ tử tước Druitt, Sebastian nhắc nhở:
“Hãy tiến về phía trước bằng bước nhảy nhanh.”
Cuối cùng khi đến được vị trí cần thiết, Ciel mệt đến không nói nên lời, chỉ có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Sức chịu đựng của tiểu thư kém quá. Có một chút thôi mà.” – Sebastian lắc đầu một cách ngán ngẩm.
Chợt hai người nghe thấy tiếng vỗ tay cùng với một giọng nói vang lên đầy mị lực:
“Thật lôi cuốn. Một màn khiêu vũ tuyệt vời như chim hoàng yến.” – Tử tước Druitt bước lại gần với một lời khen dành cho Ciel.
“Tử tước Druitt, không ngờ hắn ta lại tiếp cận trước.” – Ciel thầm nghĩ.
“Tiểu thư, tôi sẽ quay lại sau.” – Ciel chưa kịp đáp trả tử tước Druitt thì Sebastian đã xin phép rút lui.
“Thật hân hạnh được tử tước khen.” – Mất vài giây để trở lại bình thường, Ciel tươi cười nói.
“Tiểu thư đi cùng ai vậy, chim hoàng yến bé nhỏ.” – Tử tước Druitt đặt một nụ hôn nhẹ lên tay Ciel. Bình thường đây sẽ là một hành động vô cùng ngọt ngào nhưng Ciel lại cảm thấy vô cùng buồn nôn.
“Tôi đi cùng dì Angelia.”
“Hồng phu nhân? Vậy ư, tiểu thư thấy vui chứ?”
“Buổi tiệc rất tuyệt vời, tôi rất ấn tượng, tuy nhiên…” – Ciel có chút ngập ngừng. – “Tôi luôn muốn có dịp nói chuyện cùng tử tước. Tôi chán ngấy việc khiêu vũ và ăn uống suốt buổi tiệc rồi.”
“Quả là một tiểu thư bướng bỉnh.” – Tử tước mỉm cười hài lòng. – “Tiểu thư có muốn thưởng thức những việc vui vẻ hơn không?”
“Tử tước hiểu biết rộng quá. Nhưng những việc vui vẻ hơn là…?”
“Đương nhiên rồi, nếu là tiếng khóc của em thì vô cùng ngọt ngào, hoàng yến bé nhỏ.” – Tử tước Druitt tiến sát hơn nữa đến khuôn mặt đẹp đẽ của Ciel và nở nụ cười đầy vẻ lãng tử.
Ciel cảm thấy toàn thân mình nổi da gà, buồn nôn không chịu nổi: “Xong việc này, ta nhất định xử lý hắn.”
“Việc vui vẻ là gì vậy?” – Ciel hỏi tử tước Druitt, nhưng ánh mắt thi thoảng lại liếc về phía Elizabeth, cậu thầm nghĩ. – “Mình phải hoàn thành việc điều tra trước khi bản nhạc kết thúc. Elizabeth đang nhìn về hướng này, nếu cô ấy qua đây, mọi việc sẽ đổ bể.” – Ciel thật sự cảm thấy rất không an tâm, nhanh chóng quay lại vấn đề chính với tử tước Druitt.
“Tiểu thư thật sự muốn biết ư?”
“Tôi thật sự… thật sự muốn biết.”
“Có lẽ sẽ hơi sớm với tiểu thư.”
“Tôi đã là một quý cô rồi.” – Ciel khẳng định.
Bản nhạc kết thúc làm cho Ciel cảm thấy vô cùng gấp gáp trong khi tử tước Druitt vẫn hết sức thong thả.
“Tiểu thư sẽ không nói với Hồng phu nhân chứ?”
“Đương nhiên rồi.” – Ngữ khí của Ciel hết sức bình thường, nhưng có vẻ đã bắt đầu nổi nóng: “Đừng vòng vo nữa.”
“Hình như tiểu thư đang chú ý tới điều gì khác thì phải?” – Tử tước Druitt rất tinh ý phát hiện ra sự không tập trung của Ciel, khẽ đưa tay xoay khuôn mặt Ciel hướng thẳng vào mình. Và trong lúc ấy, Elizabeth cũng đang dần đến gần Ciel hơn.
“Soạt!” – Sebastian đã ngay lập tức xuất hiện, chắn giữa Elizabeth và Ciel với một chiếc mặt nạ đầy bí ẩn khiến cho mọi ánh mắt đều không kìm được mà rơi trên người anh. Cả căn phòng rộng lớn bỗng trở nên xôn xao lạ thường.
“Bữa tiệc đã đến hồi cao trào, vậy mong quý vị hãy thưởng thức màn ảo thuật của tôi với chiếc tủ này.” – Sebastian đến cạnh chiếc tủ đặt ngay gần đó, tươi cười nói, rồi hướng thẳng về phía Lau. – “Quý ngài đứng đó có thể giúp tôi chứ?”
“Tôi? Rất vinh hạnh.” – Lau quả nhiên phối hợp rất ăn ý.
Và hành động của Sebastian cũng đã nhanh chóng thu hút được sự chú ý của Elizabeth.
“Đây là một chiếc tủ bình thường, và tôi sẽ vào bên trong.” – Sebastian tiếp tục nói, trong khi đó ở phía của Ciel cũng trở nên thuận lợi.
“Ta không nhớ đã chuẩn bị màn ảo thuật này.” – Tử tước Druitt có hơi thắc mắc, nhưng Ciel đã nhanh chóng hướng tử tước vào vấn đề của hai người.
“Tử tước, tôi không có hứng thú với màn ảo thuật này, nên… nhé?”
“Ta hiểu, chim hoàng yến.” – Tử tước Druitt nở một nụ cười ‘rất tỉnh’ và khiến cho Ciel một lần nữa nổi da gà.
Tử tước Druitt dẫn Ciel đến một căn phòng bí mật được che kín bởi tấm màn che dày và rộng.
“Mời vào.” – Tử tước vén rèm, khẽ đẩy cửa căn phòng cho Ciel bước vào, và ngay trước khi bước vào, Ciel đã kịp gửi tín hiệu cho Sebastian qua một thiết bị nhỏ được giấu sẵn trong tay.
Còn Sebastian thì vẫn đang tập trung cho màn ảo thuật của mình.
“Sau khi tôi chui vào tủ, hãy dùng dây xích này quấn thật chặt vòng quanh tủ và dùng những thanh kiếm này… đâm xuyên qua cái tủ.” – Sebastian dừng lại một chút để nhường cho sự ngạc nhiên, nghi hoặc của mọi người. – “Sau khi ngài thực hiện xong, tôi sẽ bước ra khỏi cái tủ này mà không xây xát gì, cũng không có mách khóe gì. Mọi người hãy theo dõi màn ảo thuật đặc biệt này nhé.”
“Vậy tôi không khách sáo.” – Vừa dứt lời, Lau đã đâm ngay một nhát kiếm chí mạng từ trên xuống, thẳng đỉnh đầu của Sebastian, và sau đó là hàng chục nhát kiếm sắc bén quay chiếc tủ. Mọi người trong phòng đều bị một đả kích không hề nhỏ.
“Vậy là xong, hãy kiểm tra xem anh ta có sao không.” – Lau khẽ phủi tay, thản nhiên nói.
“Anh ta không hề nương tay.” – Mọi người trong phòng đều xì xào pha lẫn hồi hộp và lo lắng.
Chiếc tủ từ từ mở ra và nụ cười tươi rói của Sebastian đã đập tan những nỗi lo ấy. Sebastian không hề bị làm sao, đến quần áo cũng vẫn còn chỉnh tề, không một vết rách.
“Thật ấn tượng.”
“Quả là kỳ diệu.”
Mọi lời khen ngợi, thán phục đồng thời vang lên, ai nấy đều vỗ tay hoan hô cho màn ảo thuật tuyệt vời của Sebastian.
Trong căn phòng bí mật của tử tước Druitt là một không khí trái ngược hoàn toàn…
“Đại sảnh có vẻ rất vui nhộn.” – Ciel nói có vài phần chán ngán.
“Nơi ta đang tới còn vui nhộn hơn nhiều.”
Bước vào một căn phòng khác bên trong cánh cửa lớn vừa rồi, Ciel ngửi thấy một mùi thơm lạ, và chính vì mùi thơm ấy, mà cậu thấy chóng mặt, rồi dần ngất lịm đi, đó chính là thuốc mê.
“Đây là một nơi tuyệt vời, hoàng yến bé nhỏ.” – Tử tước Druitt lặng ngắm Ciel đang chìm trong cơn mê, trong ánh mắt ấy, chất chứa sự lạnh lùng và độc ác đến gai người.
/14
|