Mùa hè nước Anh rất ngắn. Tiết trời đẹp nhất là từ tháng 5 đến tháng 8, thời gian đó được gọi là mùa lễ hội. Quý tộc từ khắp mọi nơi được mời về Luân Đôn vì nhiều sự kiện xã hội.
“Thiếu gia, đã lâu ngài không ra ngoài phải không?” – Sebastian hỏi.
“Giá mà không có bức thư đó… Đường phố đông quá, ta không thể đi lại được.” – Ciel có vẻ không thoải mái trả lời.
“Nhưng ra ngoài lâu đài cũng là một dịp để thay đổi không khí. Không có mấy người giúp việc đó ở bên cạnh chẳng phải yên bình hơn sao thiếu gia.”
Sebastian dứt lời, mở cửa một lâu đài khác của Ciel ở Luân Đôn, trước mắt hai người họ hiện ra một khung cảnh vô cùng bừa bãi, lộn xộn.
“Hừ, họ để lá trà chỗ nào nhỉ?” – Một quý bà đang bới tung chiếc tủ để tìm lá trà nhà Ciel.
“Tôi cũng không tìm thấy.” – Không chỉ quý bà kia, còn có một chàng trai đang ngồi dưới đất mân mê một chiếc bình cổ. Mà đó chính là anh chàng điển trai lần trước trong bữa tiệc tổ chức tại lâu đài trong rừng của Ciel.
“Hồng phu nhân, Lau, sao hai người lại ở đây?!” – Ciel vừa bực mình vừa ngạc nhiên hỏi.
“Cháu trai dễ thương của ta đến Luân Đôn, lẽ nào ta ở đây mà không đến thăm cháu chứ?” – Quý bà kia chính là Angellina Durless, tên thường gọi là Hồng phu nhân, là cựu phu nhân bá tước Barnett, bác sĩ bệnh viện Hoàng gia Luân Đôn và cũng là cô ruột của Ciel.
“Này bá tước, tôi nghe nói có chuyện thú vị xảy ra ở đây.” – Con người có vẻ ngoài điển trai ấy tên Lau, là quản lí chi nhánh Anh quốc của hội ngoại thương Trung Quốc.
“Không biết có khách tới, tôi xin lỗi vì đã không tiếp đón chu đáo. Giờ tôi xin phép đi chuẩn bị trà.” – Sebastian lịch sự cúi chào.
Vài phút sau…
“Hương vị thật tuyệt vời, đúng là một tách trà ướp độc đáo.” – Hồng phu nhân tươi cười nhìn tách trà rồi lại nhìn Sebastian với vẻ hài lòng.
“Đây là trà earl grey của hãng Jackson.” – Sebastian giới thiệu.
“Cùng một loại trà nhưng hương vị lại khác nhau. Grell, ngươi nên học tập Sebastian.” – Hồng phu nhân quay lại nói với người đứng đằng sau mình.
“Vâng.” – Grell Sutcliff, quản gia nhà Barnett.
“Dù sao, lần nào gặp anh cũng thấy anh thật đẹp trai, sao anh không bỏ việc ở đây và đến làm cho ta.” – Hồng phu nhân không ngại ngần gì vỗ vào mông Sebastian khiến cho anh có chút giật mình, bối rối.
“A hem, Hồng phu nhân!” – Ciel phải lên tiếng nhắc nhở. – “Quay lại chủ đề chính thôi. Cháu đã nghe tin về vụ những kỹ nữ bị giết trên phố gần đây.” – Ciel ngay lập tức trở nên nghiêm túc.
“Ý cháu là mấy tin giật gân đó hả, ta có nghe qua.” – Hồng phu nhân đáp. – “Vì sao cháu lại có hứng thú với vụ này.”
“Đây không phải vụ sát nhân thông thường. Cách hạ thủ rất đặc biệt, à không, phải nói là rất bất bình thường. Vì thế “bà ấy” mới quan tâm như vậy.” – Ciel giải thích.
“Ý cháu là gì?”
“Kĩ nữ bị giết tên Mary Ann Nichols. Vết thương được gây ra bởi vật sắc với đường cắt nhanh gọn tạo nên cái chết đau đớn. Cảnh sát và những kĩ nữ khác gọi tên sát nhân là… đồ tể Jack.” – Ciel vừa nhấp nhám chút bánh kem vừa trả lời. – “Xem xét thấy cần có cháu tham gia nên cháu đã vội tới Luân Đôn.”
“Chó săn của nữ hoàng đã đánh hơi thấy gì chưa? Tôi cũng rất hứng thú với vụ này. Tuy nhiên…” – Lau chưa kịp nói hết đã bị Ciel cắt ngang bởi một câu hỏi:
“Ý ngài là gì?”
“Ngài có đủ can đảm đến hiện trường chứ?” – Lau tiếp tục câu nói dang dở của mình và từ từ tiến đến gần Ciel – “Mùi vị bóng tối và dã thú ở hiện trường cũng là một loại nghiệp chướng. Nếu bước vào, ngài cũng có thể bị nuốt chửng bởi sự điên cuồng đó.” – Âm thanh mà Lau phát ra, âm u lạnh lẽo, dễ khiến cho tâm can con người sợ hãi, nản lòng. – “Ngài đã chuẩn bị tinh thần chưa, bá tước Phantomhive?”
“Ta tới để giải tỏa những nỗi lo lắng của ‘người đó’, ngươi không cần phải nói những lời thừa thãi như vậy.” – Ciel ném về phía Lau ánh nhìn kiên định mà sắc nhọn, tưởng như không có bức tường khó khăn nào có thể cản trở ánh mắt ấy.
“Rất tốt. Ánh mắt của ngài thật mạnh mẽ.” – Khóe miệng Lau khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười hài lòng mà vẫn lạnh lùng.
“Vậy chúng ta đi thôi!” – Lau ngay lập tức chuyển sang trạng thái vô tư như trẻ con, nắm lấy tay Ciel lôi đi.
“Khoan đã!” – Hồng phu nhân khó chịu nói. – “ Thật là hiếm khi mới có dịp uống trà với Ciel, nhưng lại không được hưởng thụ trong yên bình. Ta cũng muốn đi.” – Nói rồi quay sang Lau hỏi. – “Lau, hiện trường ở đâu?”
”Bà không biết ư, phu nhân?” – Lau thản nhiên nói. – “Đã vậy thì đành hỏi những người xung quanh thôi, còn không thì vô dụng rồi.”
“Ăn nói ngạo mạn trong khi chính người cũng không biết!?” – Hồng phu nhân bất mãn hét lên với Lau.
“Bình tĩnh!” – Ciel thở dài. – “Không ai nói là chúng ta phải đến hiện trường.”
“Hử?” – Cả Hồng phu nhân và Lau đều ngáo ngơ nhìn Ciel.
“Hiện trường chắc chắn rất đông người xem, ta không để điều tra kỹ càng được. Nếu cháu tới đó, cảnh sát cũng sẽ ra mặt.” – Ciel giải thích.
“Vậy chúng ta phải làm gì?”
“Bá tước, không lẽ ngài định...” – Lau nghi hoặc nhìn Ciel.
“Không còn cách nào khác.” – Ciel tỏ vẻ chán ngán. – “Nếu được, ta cũng không muốn dùng cách này, nhưng trong vụ này, không ai có tin chính xác bằng tên đó.”
Một lúc sau, đám người Ciel đứng trước một căn nhà vô cùng cũ kỹ, cả một mảng tường đã rạn nứt nhìn như một đống gạch được xếp chồng lên nhau không cẩn thận. Đặc biệt, phía trên cánh cửa bám mạng nhện chằng chịt với lớp kính đã đục gần như bằng kính râm, có một biển hiệu bằng đá ghi ‘under taker’ kèm theo một chiếc đầu lâu xấu xí. Đây hẳn không phải là một nơi cho người bình thường ở.
“Vậy, đây là đâu?” – Lau hỏi.
“Đây là nơi ở của một người làm dịch vụ tang lễ mà thiếu gia quen biết.” – Sebastian thay Ciel trả lời.
“Dịch vụ tang lễ?” – Hồng phu nhân nhắc lại.
“Ngài có đây không, ông chủ?” – Ciel đẩy cánh cửa bước vào.
Bên trong căn nhà còn có vẻ u ám hơn, khắp trên trần, trên tường nhà đều có mạng nện. Quan tài để khắp nơi, dựng đứng có, nằm có, đen có, trắng có. Hơn nữa, ngôi nhà này còn phảng phất mùi máu tanh và hơi thở của những linh hồn đi lạc.
“Hê hê hê, tôi biết thể nào ngài cũng tới.” – Một giọng cười lạnh lẽo, đáng sợ vang lên, ngoài Sebastian và Ciel thì mấy người còn lại đều xanh mặt. – “Chào mừng ngài bá tước.” – Một nắp quan tài đột nhiên mở ra một cách nặng nhọc, để lộ ra một kẻ không rõ là người hay ma.
“Phải chăng ngài muốn thử một trong số những chiếc quan tài của tôi?” – Lúc này, chủ cửa hàng tang lễ đã bước ra khỏi quan tài. Anh ta có mái tóc dài quá vai, che đi gần nửa khuôn mặt, không thể nhìn thấy mắt anh ta ở chỗ nào. Nhưng vẫn có thể thấy rõ một vệt dài những vết chỉ khâu loằng ngoằng, giống như một vết thương vừa được khâu lại một cách không cẩn thận, vẫn còn rõ màu máu tươi với chút hương tanh nồng quen thuộc. Anh ta không có một cái tên rõ ràng và người ta chỉ thường biết đến anh ta với biệt danh Undertaker.
“Không hề. Hôm nay ta...” – Ciel vừa định nói lý do thì anh ta đã cướp lời.
“Không cần phải nói, tôi biết lý do ngài đến đây, chỉ cần nhìn là tôi biết ngài muốn gì.” – Anh ta khẽ nhếch môi cười, ngón tay đưa lên gần miệng tỏ vẻ suy ngẫm. – “Cô gái đó không phải một vị khách thông thường, tôi đã giúp cô ấy trở nên vô cùng xinh đẹp.”
“Ta muốn nghe về điều đó.”
“Mời các ngài ngồi xuống đã, tôi sẽ đi pha trà.”
Đám người Ciel thật không biết phải ngồi ở đâu, trong căn nhà này chỉ quan tài chứ làm gì có ghế mà ngồi. Thấy vậy, chủ cửa hàng tang lễ lại nói:
“Cứ ngồi lên trên là được rồi.”
...
“Vậy, bây giờ, ngài muốn biết về đồ tể Jack ư? Cảnh sát đang om sòm lên vì vụ này. Nhưng tôi đâu phải lần đầu tiên xử những vụ như thế này.” – Undertaker mỉm cười tự mãn.
“Không phải lần đầu tiên? Ý ngài là?” – Hồng phu nhân cất tiếng hỏi.
“Việc gái làng chơi bị giết, đã xảy ra từ lâu rồi.” – Undertaker giải thích. – “Có điều thủ pháp giết người ngày càng trở nên lòe loẹt và dã man hơn. Ban đầu vụ này không có đặc biệt gì nên cảnh sát không để ý. Tuy nhiên những vụ giết gái làng chơi đều có một điểm chung.”
“Điểm chung... là gì?” – Sebastian và Ciel đồng thanh.
“Ái chà, thật ra điểm chung đó là gì. Rất rất thú vị.” – Undertaker hơi cúi mặt xuống như để giấu đi nụ cười vừa thỏa mãn vừa có nét khinh thường của mình.
“Tôi hiểu rồi, ra là làm dịch vụ tang lễ chỉ là vẻ bề ngoài.” – Lau làm như ngộ ra chân lý nào to tát lắm. – “Thông tin đó đáng giá bao nhiêu?”
“Giá bao nhiêu ư?” – Undertaker khẽ giật mình, rồi anh ta ngay lập tức tiến đến sát mặt Lau và nói một cách hùng hồn. – “Ta không cần tiền của nữ hoàng.” – Lần này đến lượt Lau giật mình.
Undertaker quay sang Ciel, môi khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười ‘nguy hiểm’:
“Nào bá tước, tôi chỉ có một yêu cầu, đó là... hãy kể cho tôi nghe một câu chuyện hài hước nhất, nếu làm được ngài muốn gì tôi cũng nói.” – Yêu cầu này đúng là bình thường đến mức không bình thường.
“Kì quặc!” – Ciel nhăn mặt than thở trong khi Undertaker đang cười hả hê.
“Bá tước, chuyện này cứ để tôi.” – Lau hết sức tự tin nói. – “Tôi sẽ cho ngài thấy tôi được coi là con hổ ngủ yên của những bữa tiệc năm mới ở Thượng Hải.” – Nói rồi Lau quay sang Undertaker. –“Nghe cho kĩ đây! Hmm... người Trung Quốc dài bao nhiêu?”
“Vô ích thôi Lau, đành vậy.” – Hồng phu nhân gạt Lau sang một bên mà câu hỏi của anh ta vẫn chưa ai kịp trả lời. – “Ta, Hồng phu nhân, ngôi sao của giới thượng lưu, sẽ thể hiện cho người thấy. Ta sẽ kể cho ngươi nghe câu chuyện hài hước nhất thế gian.” – Hồng phu nhân bày ra bộ dạng như đang “đến để cứu thế giới” và bắt đầu kể. – “Do đó... bởi vậy... tiếp đó... nên... trở thành...!!! (chuyện người lớn)”.
Một giờ sau...
“Còn lại mỗi ngài thôi ngài bá tước.” – Undertaker có vẻ thách thức. – “Những lần trước tôi bỏ qua cho ngài, nhưng lần này thì không.”
“Chết tiệt.” – Ciel khẽ rít lên, ngay lúc đó Sebastian nhẹ nhàng bước lên trước. – “Sebastian?”
“Cứ để đó cho tôi.”
“Ồ, giờ đến lượt ngài quản gia sao?”
“Xin mời mọi người ra ngoài một chút. Nhất định không được nhìn vào trong.” – Sebastian hướng ánh mắt cảnh cáo về phía đám người Ciel.
Im lìm... 1 giây... 2 giây... 5 giây... Cười rung trời.
“Xin mời vào, chúng ta bàn việc tiếp.” – Sebastian tươi cười nói.
Đám người Ciel không khỏi ngỡ ngàng bước vào trong khi Undertaker vẫn gục đầu xuống bàn cười không dứt ra được.
(Ryan: thật là không ai biết anh Sebastian đã làm cái trò quái gì nữa, đành vậy, mọi người tha hồ tưởng tượng nhá.)
“Nào, nói chuyện tiếp, ngài muốn hỏi gì cũng được. Ha ha.” – Undertaker vừa nói vừa cười như kiểu hắn vừa được thấy thiên đường.
“Ngươi đã nhìn thấy gì?” – Ciel không hỏi ngay vào vấn đề chính.
“Không thấy gì.” – Nhưng Undertaker nhất định không nói, anh ta nhanh chóng chuyển đề tài. – “Từ rất lâu rồi, các vụ sát nhân thường xuyên xảy ra. Các vị khách đó đều thiếu mất một thứ.”
“Thứ gì?”
“Đúng. Thiếu. Họ thiếu mất nội tạng.” – Undertaker nói đến đó, đám Ciel dường như nín thở. – “Trước khi yên nghỉ, các vị khách cần được làm đẹp. Lúc đó tôi có nghịch ngợm với họ chút xíu.”
Ngoại trừ Ciel và Sebastian thì mấy người còn lại đều run bắn người.
“Không lẽ họ đều mất nội tạng nào đó trong cơ thể. Nếu vậy, tội phạm có thể là một kẻ cho vay nặng lãi.” – Lau cố tỏ ra bình tĩnh nói.
“Những người Trung Quốc sống trong hang cũng nghĩ ra chuyện hay đấy chứ, nhưng không phải thế.” – Undertaker lúc này đang nghịch cái mô hình người. – “Đó là một thứ mà anh không thể có nếu không phải phụ nữ. Thứ mà họ thiếu là... tử cung.” – Ngừng một chút, Undertaker lại nói tiếp. – “Gần đây, những vị khách kiểu này tăng nhanh chóng, xác của họ ngày càng xấu làm tôi ngày càng bận rộn.”
“Cứ cho rằng không có nhiều người vào ban đêm trên phố, nhưng một người bình thường không thể cắt bỏ nội tạng một cách chính xác như thế phải không?” – Sebastian nói.
“Ngài quản gia hiểu nhanh lắm, tôi cũng nghĩ như vậy.” – Undertaker nhanh chóng tiến đến gần Ciel và miêu tả lại hành động đáng sợ của tên sát nhân. – “Để làm được như vậy trong thời gian ngắn như thế, hắn ta sẽ cắt đứt cổ họng trước, rồi sau đó mới mổ bụng nạn nhân, như vậy sẽ dễ thành công hơn.” – Giọng nói của Undertaker lúc này thật dễ khiến người ta run sợ. – “Xem xét những tác phẩm của tên tội phạm, có thể khẳng định sự chính xác đó không thể có ở một người bình thường, đó phải là một kẻ nhiều kinh nghiệm và nằm trong thế giới ngầm. Vậy nên tôi biết ngài bá tước sẽ tới. Nếu tên sát nhân thuộc thế giới ngầm, tôi nghĩ chắc chắn ngài sẽ ra mặt. Hắn sẽ không dừng tay, chắc chắn không, trừ phi có người ngăn chặn.” – Undertaker đổi giọng thách thức pha chút nghi hoặc. – “Ngài làm được chứ, con quỷ của thế giới quý tộc, bá tước Phantomhive?”
“Thế giới ngầm có luật lệ riêng của nó. Một người không thể bị giết mà không có lý do. Ta sẽ không dính vào chuyện này nếu không liên quan đến thế giới đó.” – Ciel khẳng định chắc chắn bằng ánh mắt sắc lạnh như thanh gươm sắc bén có thể giết chết bất cứ tên tội phạm nào. – “Ta thề trên danh dự của gia tộc ta, bất cứ kẻ nào làm vấy bẩn mảnh đất của nữ hoàng sẽ bị loại bỏ mà không có ngoại lệ. Bằng bất cứ giá nào.” – Ciel quay lại phía Undertaker. – “Vậy, xin lỗi đã làm phiền, ông chủ.”
Trên chiếc xe ngựa sang trọng của hoàng gia, đám người Ciel tiếp tục bàn bạc về tên sát nhân.
“Với những thông tin đó ta có thể thu hẹp danh sách những kẻ tình nghi.” – Ciel nói.
“Đúng thế. Trước hết, kẻ sát nhân phải có kiến thức về y thuật và giải phẫu.” – Sebastian đăm chiêu suy nghĩ. – “Trong số đó sẽ là những người không có chứng cứ ngoại phạm vào thời gian xảy ra án mạng. Rồi đến những kẻ có lý do vận chuyển nội tạng, những kẻ có liên quan đến các tổ chức bí mật và ma thuật hắc ám.”
“Vậy thu hẹp danh sách thế nào chứ?” – Hồng phu nhân không khỏi thắc mắc. – “Đang là mùa xã giao, có rất nhiều người tập trung ở Luân Đôn.
“Không chỉ có bác sĩ tại đây mà còn có bác sĩ riêng của quý tộc từ khắp mọi nơi tới Luân Đôn đều trong diện nghi ngờ. Và không chỉ bác sĩ, sinh viên ngành y cũng có thể là thủ phạm. Còn có những người biết dùng kim châm cứu và hiểu rõ về con người như Lau.” – Sebastian nói khái quát số lượng những người thuộc diện tình nghi. – “Nhưng nếu đợi thêm một tuần nữa, mùa xã giao sẽ kết thúc, các bác sĩ sẽ trở về. Thế nên chúng ta sẽ chỉ điều tra trong vòng một tuần.”
“Hả?” – Lau tỏ vẻ vừa ngơ ngác mà vừa không tin nổi khi nghe những điều Sebastian vừa nói.
“Ý tôi là xác nhận tất cả chứng cứ ngoại phạm trong vòng một tuần.”
“Xác nhận tất cả? Còn chưa biết có bao nhiêu người cơ mà.” – Hồng phu nhân nói lớn.
“Cứ giao cho tôi.” – Cả Sebastian lẫn Ciel đều mỉm cười có chút kiêu ngạo, tự tin. – “Là quản gia của bá tước Phantomhive, chuyện nhỏ thế này có thể làm khó được tôi ư? Vậy tôi sẽ đi điều tra ngay bây giờ.”
“Đợi đã…”
“Aaa…” – Grell đang điều khiển xe ngựa, nó ra chỗ cánh cửa xe thấy Sebastian đang định mở cửa nhảy ra thì không khỏi hét lên một tiếng.
“Ngài Grell phải không? Mong ngài đưa mọi người về nhà an toàn.” – Sebastian bình thản đáp.
“Hả?... À, vâng.” – Grell vẫn chưa thật hoàn hồn nói.
“Vậy tôi xin phép đi luôn.” – Sebastian quay mặt vào trong xe cất tiếng chào lễ phép rồi biến mất luôn.
“Chờ chút, xe vẫn đang chạy mà!” – Hồng phu nhân bám vào cửa xe nhìn ra ngoài với ánh mắt đầy kinh ngạc.
“Sebastian đã nói vậy, nhưng…” – Hồng phu nhân ngay lập tức trở lại vấn đề chính, bà vẫn không tin Sebastian có thể làm được việc điều tra một cách nhanh chóng.
“Là quản gia của cháu, anh ta nói làm được là làm được. Anh ta sẽ về trước chúng ta và pha trà đón chúng ta.” – Ciel hướng mắt ra ngoài tỏ vẻ không quan tâm nhưng giọng nói lại đầy kiên định khiến người khác không thể không tin.
“Cháu tự tin vào anh ta nhỉ?” – Hồng phu nhân khẽ cười.
“Không hẳn, chỉ là anh ta không bao giờ nói dối.”
“Tôi hiểu… chắc chắn vì anh ta đã ở bên bá tước rất lâu rồi, luôn bên ngài, như hình với bóng.” – Lau nhận xét với vẻ mặt ‘tôi biết hết mà’.
“Sebastian phục vụ ta chưa tới hai năm.” – Câu trả lời của Ciel làm cho Lau không khỏi rơi vào cảnh gượng gạo.
Khi mọi người về đến nhà, Hồng phu nhân thật sự kinh ngạc khi thấy Sebastian tươi cười ra mở cửa.
“Anh về đây bằng cách nào?” – Hồng phu nhân gay gắt hỏi.
“Tôi đã làm xong việc nên quyết định về trước các ngài.” – Sebastian đáp.
“Xong việc? Nghĩa là anh đã điều tra và lập xong danh sách những kẻ tình nghi?” – Hồng phu lại ngỡ ngàng.
“Vâng, đã xong.”
“Vậy anh làm thế nào mà điều tra hết được từng ấy người?”
Sebastian không trả lời trực tiếp câu hỏi của Hồng phu nhân mà chỉ liệt kê ra những người đã có chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo khiến cho Hồng phu nhân, Lau và Grell há hốc mồm, không tin nổi vào tai của mình. Riêng Ciel thì khẽ nhếch miệng tạo thành một nụ cười hài lòng.
“Dựa vào kết quả trên, chỉ còn một người duy nhất phù hợp với vai sát nhân. Tôi sẽ nói cụ thể khi uống trà.” – Sebastian nói.
“Sao anh làm được như vậy? Anh có phải quản gia không? Anh không phải đặc vụ của nữ hoàng đấy chứ.” – Hồng phu nhân nghi ngờ chất vấn Sebastian, quả thật những điều mà anh đã làm khiến người ta khó mà tin được.
“Không… Tôi là một quản gia ác quỷ.” – Sebastian khẽ mỉm cười bình thản.
“Thiếu gia, đã lâu ngài không ra ngoài phải không?” – Sebastian hỏi.
“Giá mà không có bức thư đó… Đường phố đông quá, ta không thể đi lại được.” – Ciel có vẻ không thoải mái trả lời.
“Nhưng ra ngoài lâu đài cũng là một dịp để thay đổi không khí. Không có mấy người giúp việc đó ở bên cạnh chẳng phải yên bình hơn sao thiếu gia.”
Sebastian dứt lời, mở cửa một lâu đài khác của Ciel ở Luân Đôn, trước mắt hai người họ hiện ra một khung cảnh vô cùng bừa bãi, lộn xộn.
“Hừ, họ để lá trà chỗ nào nhỉ?” – Một quý bà đang bới tung chiếc tủ để tìm lá trà nhà Ciel.
“Tôi cũng không tìm thấy.” – Không chỉ quý bà kia, còn có một chàng trai đang ngồi dưới đất mân mê một chiếc bình cổ. Mà đó chính là anh chàng điển trai lần trước trong bữa tiệc tổ chức tại lâu đài trong rừng của Ciel.
“Hồng phu nhân, Lau, sao hai người lại ở đây?!” – Ciel vừa bực mình vừa ngạc nhiên hỏi.
“Cháu trai dễ thương của ta đến Luân Đôn, lẽ nào ta ở đây mà không đến thăm cháu chứ?” – Quý bà kia chính là Angellina Durless, tên thường gọi là Hồng phu nhân, là cựu phu nhân bá tước Barnett, bác sĩ bệnh viện Hoàng gia Luân Đôn và cũng là cô ruột của Ciel.
“Này bá tước, tôi nghe nói có chuyện thú vị xảy ra ở đây.” – Con người có vẻ ngoài điển trai ấy tên Lau, là quản lí chi nhánh Anh quốc của hội ngoại thương Trung Quốc.
“Không biết có khách tới, tôi xin lỗi vì đã không tiếp đón chu đáo. Giờ tôi xin phép đi chuẩn bị trà.” – Sebastian lịch sự cúi chào.
Vài phút sau…
“Hương vị thật tuyệt vời, đúng là một tách trà ướp độc đáo.” – Hồng phu nhân tươi cười nhìn tách trà rồi lại nhìn Sebastian với vẻ hài lòng.
“Đây là trà earl grey của hãng Jackson.” – Sebastian giới thiệu.
“Cùng một loại trà nhưng hương vị lại khác nhau. Grell, ngươi nên học tập Sebastian.” – Hồng phu nhân quay lại nói với người đứng đằng sau mình.
“Vâng.” – Grell Sutcliff, quản gia nhà Barnett.
“Dù sao, lần nào gặp anh cũng thấy anh thật đẹp trai, sao anh không bỏ việc ở đây và đến làm cho ta.” – Hồng phu nhân không ngại ngần gì vỗ vào mông Sebastian khiến cho anh có chút giật mình, bối rối.
“A hem, Hồng phu nhân!” – Ciel phải lên tiếng nhắc nhở. – “Quay lại chủ đề chính thôi. Cháu đã nghe tin về vụ những kỹ nữ bị giết trên phố gần đây.” – Ciel ngay lập tức trở nên nghiêm túc.
“Ý cháu là mấy tin giật gân đó hả, ta có nghe qua.” – Hồng phu nhân đáp. – “Vì sao cháu lại có hứng thú với vụ này.”
“Đây không phải vụ sát nhân thông thường. Cách hạ thủ rất đặc biệt, à không, phải nói là rất bất bình thường. Vì thế “bà ấy” mới quan tâm như vậy.” – Ciel giải thích.
“Ý cháu là gì?”
“Kĩ nữ bị giết tên Mary Ann Nichols. Vết thương được gây ra bởi vật sắc với đường cắt nhanh gọn tạo nên cái chết đau đớn. Cảnh sát và những kĩ nữ khác gọi tên sát nhân là… đồ tể Jack.” – Ciel vừa nhấp nhám chút bánh kem vừa trả lời. – “Xem xét thấy cần có cháu tham gia nên cháu đã vội tới Luân Đôn.”
“Chó săn của nữ hoàng đã đánh hơi thấy gì chưa? Tôi cũng rất hứng thú với vụ này. Tuy nhiên…” – Lau chưa kịp nói hết đã bị Ciel cắt ngang bởi một câu hỏi:
“Ý ngài là gì?”
“Ngài có đủ can đảm đến hiện trường chứ?” – Lau tiếp tục câu nói dang dở của mình và từ từ tiến đến gần Ciel – “Mùi vị bóng tối và dã thú ở hiện trường cũng là một loại nghiệp chướng. Nếu bước vào, ngài cũng có thể bị nuốt chửng bởi sự điên cuồng đó.” – Âm thanh mà Lau phát ra, âm u lạnh lẽo, dễ khiến cho tâm can con người sợ hãi, nản lòng. – “Ngài đã chuẩn bị tinh thần chưa, bá tước Phantomhive?”
“Ta tới để giải tỏa những nỗi lo lắng của ‘người đó’, ngươi không cần phải nói những lời thừa thãi như vậy.” – Ciel ném về phía Lau ánh nhìn kiên định mà sắc nhọn, tưởng như không có bức tường khó khăn nào có thể cản trở ánh mắt ấy.
“Rất tốt. Ánh mắt của ngài thật mạnh mẽ.” – Khóe miệng Lau khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười hài lòng mà vẫn lạnh lùng.
“Vậy chúng ta đi thôi!” – Lau ngay lập tức chuyển sang trạng thái vô tư như trẻ con, nắm lấy tay Ciel lôi đi.
“Khoan đã!” – Hồng phu nhân khó chịu nói. – “ Thật là hiếm khi mới có dịp uống trà với Ciel, nhưng lại không được hưởng thụ trong yên bình. Ta cũng muốn đi.” – Nói rồi quay sang Lau hỏi. – “Lau, hiện trường ở đâu?”
”Bà không biết ư, phu nhân?” – Lau thản nhiên nói. – “Đã vậy thì đành hỏi những người xung quanh thôi, còn không thì vô dụng rồi.”
“Ăn nói ngạo mạn trong khi chính người cũng không biết!?” – Hồng phu nhân bất mãn hét lên với Lau.
“Bình tĩnh!” – Ciel thở dài. – “Không ai nói là chúng ta phải đến hiện trường.”
“Hử?” – Cả Hồng phu nhân và Lau đều ngáo ngơ nhìn Ciel.
“Hiện trường chắc chắn rất đông người xem, ta không để điều tra kỹ càng được. Nếu cháu tới đó, cảnh sát cũng sẽ ra mặt.” – Ciel giải thích.
“Vậy chúng ta phải làm gì?”
“Bá tước, không lẽ ngài định...” – Lau nghi hoặc nhìn Ciel.
“Không còn cách nào khác.” – Ciel tỏ vẻ chán ngán. – “Nếu được, ta cũng không muốn dùng cách này, nhưng trong vụ này, không ai có tin chính xác bằng tên đó.”
Một lúc sau, đám người Ciel đứng trước một căn nhà vô cùng cũ kỹ, cả một mảng tường đã rạn nứt nhìn như một đống gạch được xếp chồng lên nhau không cẩn thận. Đặc biệt, phía trên cánh cửa bám mạng nhện chằng chịt với lớp kính đã đục gần như bằng kính râm, có một biển hiệu bằng đá ghi ‘under taker’ kèm theo một chiếc đầu lâu xấu xí. Đây hẳn không phải là một nơi cho người bình thường ở.
“Vậy, đây là đâu?” – Lau hỏi.
“Đây là nơi ở của một người làm dịch vụ tang lễ mà thiếu gia quen biết.” – Sebastian thay Ciel trả lời.
“Dịch vụ tang lễ?” – Hồng phu nhân nhắc lại.
“Ngài có đây không, ông chủ?” – Ciel đẩy cánh cửa bước vào.
Bên trong căn nhà còn có vẻ u ám hơn, khắp trên trần, trên tường nhà đều có mạng nện. Quan tài để khắp nơi, dựng đứng có, nằm có, đen có, trắng có. Hơn nữa, ngôi nhà này còn phảng phất mùi máu tanh và hơi thở của những linh hồn đi lạc.
“Hê hê hê, tôi biết thể nào ngài cũng tới.” – Một giọng cười lạnh lẽo, đáng sợ vang lên, ngoài Sebastian và Ciel thì mấy người còn lại đều xanh mặt. – “Chào mừng ngài bá tước.” – Một nắp quan tài đột nhiên mở ra một cách nặng nhọc, để lộ ra một kẻ không rõ là người hay ma.
“Phải chăng ngài muốn thử một trong số những chiếc quan tài của tôi?” – Lúc này, chủ cửa hàng tang lễ đã bước ra khỏi quan tài. Anh ta có mái tóc dài quá vai, che đi gần nửa khuôn mặt, không thể nhìn thấy mắt anh ta ở chỗ nào. Nhưng vẫn có thể thấy rõ một vệt dài những vết chỉ khâu loằng ngoằng, giống như một vết thương vừa được khâu lại một cách không cẩn thận, vẫn còn rõ màu máu tươi với chút hương tanh nồng quen thuộc. Anh ta không có một cái tên rõ ràng và người ta chỉ thường biết đến anh ta với biệt danh Undertaker.
“Không hề. Hôm nay ta...” – Ciel vừa định nói lý do thì anh ta đã cướp lời.
“Không cần phải nói, tôi biết lý do ngài đến đây, chỉ cần nhìn là tôi biết ngài muốn gì.” – Anh ta khẽ nhếch môi cười, ngón tay đưa lên gần miệng tỏ vẻ suy ngẫm. – “Cô gái đó không phải một vị khách thông thường, tôi đã giúp cô ấy trở nên vô cùng xinh đẹp.”
“Ta muốn nghe về điều đó.”
“Mời các ngài ngồi xuống đã, tôi sẽ đi pha trà.”
Đám người Ciel thật không biết phải ngồi ở đâu, trong căn nhà này chỉ quan tài chứ làm gì có ghế mà ngồi. Thấy vậy, chủ cửa hàng tang lễ lại nói:
“Cứ ngồi lên trên là được rồi.”
...
“Vậy, bây giờ, ngài muốn biết về đồ tể Jack ư? Cảnh sát đang om sòm lên vì vụ này. Nhưng tôi đâu phải lần đầu tiên xử những vụ như thế này.” – Undertaker mỉm cười tự mãn.
“Không phải lần đầu tiên? Ý ngài là?” – Hồng phu nhân cất tiếng hỏi.
“Việc gái làng chơi bị giết, đã xảy ra từ lâu rồi.” – Undertaker giải thích. – “Có điều thủ pháp giết người ngày càng trở nên lòe loẹt và dã man hơn. Ban đầu vụ này không có đặc biệt gì nên cảnh sát không để ý. Tuy nhiên những vụ giết gái làng chơi đều có một điểm chung.”
“Điểm chung... là gì?” – Sebastian và Ciel đồng thanh.
“Ái chà, thật ra điểm chung đó là gì. Rất rất thú vị.” – Undertaker hơi cúi mặt xuống như để giấu đi nụ cười vừa thỏa mãn vừa có nét khinh thường của mình.
“Tôi hiểu rồi, ra là làm dịch vụ tang lễ chỉ là vẻ bề ngoài.” – Lau làm như ngộ ra chân lý nào to tát lắm. – “Thông tin đó đáng giá bao nhiêu?”
“Giá bao nhiêu ư?” – Undertaker khẽ giật mình, rồi anh ta ngay lập tức tiến đến sát mặt Lau và nói một cách hùng hồn. – “Ta không cần tiền của nữ hoàng.” – Lần này đến lượt Lau giật mình.
Undertaker quay sang Ciel, môi khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười ‘nguy hiểm’:
“Nào bá tước, tôi chỉ có một yêu cầu, đó là... hãy kể cho tôi nghe một câu chuyện hài hước nhất, nếu làm được ngài muốn gì tôi cũng nói.” – Yêu cầu này đúng là bình thường đến mức không bình thường.
“Kì quặc!” – Ciel nhăn mặt than thở trong khi Undertaker đang cười hả hê.
“Bá tước, chuyện này cứ để tôi.” – Lau hết sức tự tin nói. – “Tôi sẽ cho ngài thấy tôi được coi là con hổ ngủ yên của những bữa tiệc năm mới ở Thượng Hải.” – Nói rồi Lau quay sang Undertaker. –“Nghe cho kĩ đây! Hmm... người Trung Quốc dài bao nhiêu?”
“Vô ích thôi Lau, đành vậy.” – Hồng phu nhân gạt Lau sang một bên mà câu hỏi của anh ta vẫn chưa ai kịp trả lời. – “Ta, Hồng phu nhân, ngôi sao của giới thượng lưu, sẽ thể hiện cho người thấy. Ta sẽ kể cho ngươi nghe câu chuyện hài hước nhất thế gian.” – Hồng phu nhân bày ra bộ dạng như đang “đến để cứu thế giới” và bắt đầu kể. – “Do đó... bởi vậy... tiếp đó... nên... trở thành...!!! (chuyện người lớn)”.
Một giờ sau...
“Còn lại mỗi ngài thôi ngài bá tước.” – Undertaker có vẻ thách thức. – “Những lần trước tôi bỏ qua cho ngài, nhưng lần này thì không.”
“Chết tiệt.” – Ciel khẽ rít lên, ngay lúc đó Sebastian nhẹ nhàng bước lên trước. – “Sebastian?”
“Cứ để đó cho tôi.”
“Ồ, giờ đến lượt ngài quản gia sao?”
“Xin mời mọi người ra ngoài một chút. Nhất định không được nhìn vào trong.” – Sebastian hướng ánh mắt cảnh cáo về phía đám người Ciel.
Im lìm... 1 giây... 2 giây... 5 giây... Cười rung trời.
“Xin mời vào, chúng ta bàn việc tiếp.” – Sebastian tươi cười nói.
Đám người Ciel không khỏi ngỡ ngàng bước vào trong khi Undertaker vẫn gục đầu xuống bàn cười không dứt ra được.
(Ryan: thật là không ai biết anh Sebastian đã làm cái trò quái gì nữa, đành vậy, mọi người tha hồ tưởng tượng nhá.)
“Nào, nói chuyện tiếp, ngài muốn hỏi gì cũng được. Ha ha.” – Undertaker vừa nói vừa cười như kiểu hắn vừa được thấy thiên đường.
“Ngươi đã nhìn thấy gì?” – Ciel không hỏi ngay vào vấn đề chính.
“Không thấy gì.” – Nhưng Undertaker nhất định không nói, anh ta nhanh chóng chuyển đề tài. – “Từ rất lâu rồi, các vụ sát nhân thường xuyên xảy ra. Các vị khách đó đều thiếu mất một thứ.”
“Thứ gì?”
“Đúng. Thiếu. Họ thiếu mất nội tạng.” – Undertaker nói đến đó, đám Ciel dường như nín thở. – “Trước khi yên nghỉ, các vị khách cần được làm đẹp. Lúc đó tôi có nghịch ngợm với họ chút xíu.”
Ngoại trừ Ciel và Sebastian thì mấy người còn lại đều run bắn người.
“Không lẽ họ đều mất nội tạng nào đó trong cơ thể. Nếu vậy, tội phạm có thể là một kẻ cho vay nặng lãi.” – Lau cố tỏ ra bình tĩnh nói.
“Những người Trung Quốc sống trong hang cũng nghĩ ra chuyện hay đấy chứ, nhưng không phải thế.” – Undertaker lúc này đang nghịch cái mô hình người. – “Đó là một thứ mà anh không thể có nếu không phải phụ nữ. Thứ mà họ thiếu là... tử cung.” – Ngừng một chút, Undertaker lại nói tiếp. – “Gần đây, những vị khách kiểu này tăng nhanh chóng, xác của họ ngày càng xấu làm tôi ngày càng bận rộn.”
“Cứ cho rằng không có nhiều người vào ban đêm trên phố, nhưng một người bình thường không thể cắt bỏ nội tạng một cách chính xác như thế phải không?” – Sebastian nói.
“Ngài quản gia hiểu nhanh lắm, tôi cũng nghĩ như vậy.” – Undertaker nhanh chóng tiến đến gần Ciel và miêu tả lại hành động đáng sợ của tên sát nhân. – “Để làm được như vậy trong thời gian ngắn như thế, hắn ta sẽ cắt đứt cổ họng trước, rồi sau đó mới mổ bụng nạn nhân, như vậy sẽ dễ thành công hơn.” – Giọng nói của Undertaker lúc này thật dễ khiến người ta run sợ. – “Xem xét những tác phẩm của tên tội phạm, có thể khẳng định sự chính xác đó không thể có ở một người bình thường, đó phải là một kẻ nhiều kinh nghiệm và nằm trong thế giới ngầm. Vậy nên tôi biết ngài bá tước sẽ tới. Nếu tên sát nhân thuộc thế giới ngầm, tôi nghĩ chắc chắn ngài sẽ ra mặt. Hắn sẽ không dừng tay, chắc chắn không, trừ phi có người ngăn chặn.” – Undertaker đổi giọng thách thức pha chút nghi hoặc. – “Ngài làm được chứ, con quỷ của thế giới quý tộc, bá tước Phantomhive?”
“Thế giới ngầm có luật lệ riêng của nó. Một người không thể bị giết mà không có lý do. Ta sẽ không dính vào chuyện này nếu không liên quan đến thế giới đó.” – Ciel khẳng định chắc chắn bằng ánh mắt sắc lạnh như thanh gươm sắc bén có thể giết chết bất cứ tên tội phạm nào. – “Ta thề trên danh dự của gia tộc ta, bất cứ kẻ nào làm vấy bẩn mảnh đất của nữ hoàng sẽ bị loại bỏ mà không có ngoại lệ. Bằng bất cứ giá nào.” – Ciel quay lại phía Undertaker. – “Vậy, xin lỗi đã làm phiền, ông chủ.”
Trên chiếc xe ngựa sang trọng của hoàng gia, đám người Ciel tiếp tục bàn bạc về tên sát nhân.
“Với những thông tin đó ta có thể thu hẹp danh sách những kẻ tình nghi.” – Ciel nói.
“Đúng thế. Trước hết, kẻ sát nhân phải có kiến thức về y thuật và giải phẫu.” – Sebastian đăm chiêu suy nghĩ. – “Trong số đó sẽ là những người không có chứng cứ ngoại phạm vào thời gian xảy ra án mạng. Rồi đến những kẻ có lý do vận chuyển nội tạng, những kẻ có liên quan đến các tổ chức bí mật và ma thuật hắc ám.”
“Vậy thu hẹp danh sách thế nào chứ?” – Hồng phu nhân không khỏi thắc mắc. – “Đang là mùa xã giao, có rất nhiều người tập trung ở Luân Đôn.
“Không chỉ có bác sĩ tại đây mà còn có bác sĩ riêng của quý tộc từ khắp mọi nơi tới Luân Đôn đều trong diện nghi ngờ. Và không chỉ bác sĩ, sinh viên ngành y cũng có thể là thủ phạm. Còn có những người biết dùng kim châm cứu và hiểu rõ về con người như Lau.” – Sebastian nói khái quát số lượng những người thuộc diện tình nghi. – “Nhưng nếu đợi thêm một tuần nữa, mùa xã giao sẽ kết thúc, các bác sĩ sẽ trở về. Thế nên chúng ta sẽ chỉ điều tra trong vòng một tuần.”
“Hả?” – Lau tỏ vẻ vừa ngơ ngác mà vừa không tin nổi khi nghe những điều Sebastian vừa nói.
“Ý tôi là xác nhận tất cả chứng cứ ngoại phạm trong vòng một tuần.”
“Xác nhận tất cả? Còn chưa biết có bao nhiêu người cơ mà.” – Hồng phu nhân nói lớn.
“Cứ giao cho tôi.” – Cả Sebastian lẫn Ciel đều mỉm cười có chút kiêu ngạo, tự tin. – “Là quản gia của bá tước Phantomhive, chuyện nhỏ thế này có thể làm khó được tôi ư? Vậy tôi sẽ đi điều tra ngay bây giờ.”
“Đợi đã…”
“Aaa…” – Grell đang điều khiển xe ngựa, nó ra chỗ cánh cửa xe thấy Sebastian đang định mở cửa nhảy ra thì không khỏi hét lên một tiếng.
“Ngài Grell phải không? Mong ngài đưa mọi người về nhà an toàn.” – Sebastian bình thản đáp.
“Hả?... À, vâng.” – Grell vẫn chưa thật hoàn hồn nói.
“Vậy tôi xin phép đi luôn.” – Sebastian quay mặt vào trong xe cất tiếng chào lễ phép rồi biến mất luôn.
“Chờ chút, xe vẫn đang chạy mà!” – Hồng phu nhân bám vào cửa xe nhìn ra ngoài với ánh mắt đầy kinh ngạc.
“Sebastian đã nói vậy, nhưng…” – Hồng phu nhân ngay lập tức trở lại vấn đề chính, bà vẫn không tin Sebastian có thể làm được việc điều tra một cách nhanh chóng.
“Là quản gia của cháu, anh ta nói làm được là làm được. Anh ta sẽ về trước chúng ta và pha trà đón chúng ta.” – Ciel hướng mắt ra ngoài tỏ vẻ không quan tâm nhưng giọng nói lại đầy kiên định khiến người khác không thể không tin.
“Cháu tự tin vào anh ta nhỉ?” – Hồng phu nhân khẽ cười.
“Không hẳn, chỉ là anh ta không bao giờ nói dối.”
“Tôi hiểu… chắc chắn vì anh ta đã ở bên bá tước rất lâu rồi, luôn bên ngài, như hình với bóng.” – Lau nhận xét với vẻ mặt ‘tôi biết hết mà’.
“Sebastian phục vụ ta chưa tới hai năm.” – Câu trả lời của Ciel làm cho Lau không khỏi rơi vào cảnh gượng gạo.
Khi mọi người về đến nhà, Hồng phu nhân thật sự kinh ngạc khi thấy Sebastian tươi cười ra mở cửa.
“Anh về đây bằng cách nào?” – Hồng phu nhân gay gắt hỏi.
“Tôi đã làm xong việc nên quyết định về trước các ngài.” – Sebastian đáp.
“Xong việc? Nghĩa là anh đã điều tra và lập xong danh sách những kẻ tình nghi?” – Hồng phu lại ngỡ ngàng.
“Vâng, đã xong.”
“Vậy anh làm thế nào mà điều tra hết được từng ấy người?”
Sebastian không trả lời trực tiếp câu hỏi của Hồng phu nhân mà chỉ liệt kê ra những người đã có chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo khiến cho Hồng phu nhân, Lau và Grell há hốc mồm, không tin nổi vào tai của mình. Riêng Ciel thì khẽ nhếch miệng tạo thành một nụ cười hài lòng.
“Dựa vào kết quả trên, chỉ còn một người duy nhất phù hợp với vai sát nhân. Tôi sẽ nói cụ thể khi uống trà.” – Sebastian nói.
“Sao anh làm được như vậy? Anh có phải quản gia không? Anh không phải đặc vụ của nữ hoàng đấy chứ.” – Hồng phu nhân nghi ngờ chất vấn Sebastian, quả thật những điều mà anh đã làm khiến người ta khó mà tin được.
“Không… Tôi là một quản gia ác quỷ.” – Sebastian khẽ mỉm cười bình thản.
/14
|