Ngồi đối diện anh là một người đàn ông hơi mập, tɾong miệng ông ta đang hút xì gà.
"Tiểu Lạc, tôi và đại ca cậu trước đó đã nói với cậu rồi, cậu nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời tôi. Nhìn xem, bây giờ thì tốt rồi, hàng hoá tới tay cậu nói không có liền không có."
Nghe vậy, đôi mắt lạnh lùng kia hơi liếc nhìn đối phươռg, sau đó nhanh chóng cụp xuống.
Lạc Hi Hàn mặt không biểu tình cười cười, bình tĩnh nói "Đúng vậy, tôi hẳn là nên nghe lời ngài, cho nên lần này tôi cũng là thành tâm thành ý tới nhờ cậy ngài."
Nói xong anh vỗ vỗ tay, người ở bên cạnh đưa ra một bản hợp đồng.
"Phần hợp đồng này chính là tâm ý của tôi. Chỉ cần ngài ký tên, miếng đất kia lập tức là của ngài." Lạc Hi Hàn cười nhàn nhạt, thoạt nhìn phúc hậu và vô hại.
Đối phươռg cười sảng khoái hai tiếng và nhận lấy hợp đồng.
"Ha ha ha, như vậy mới đúng chứ Tiểu Lạc. Dù sao cậu đối đầu với tôi cũng sẽ không có kết cục gì tốt đâụ" Người đàn ông dập tắt điếu thuốc, âm trầm nói.
Ông ta mở hợp đồng ra, liếc nhìn thoáng qua rồi tuỳ tay ký tên.
"Ừm, tổng giám đốc ngài không xem kỹ một chút sao?" Thư ký ở bên cạnh thấp giọng nhắc nhở.
Nghe vậy, người đàn ông cười khinh thường, nhỏ giọng đáp lại “Đã xem qua rồi, hẳn là không có gì đáng lo ngại. Hơn nữa bây giờ hắn bị tôi ép sát từng bước, khẳng định không dám giở trò xảo quyệt gì đâụ"
Ông ta ném hợp đồng lại cho Lạc Hi Hàn.
“Cho cậu, đi thong thả nhé, không tiễn.”
Vừa ký xong, người đàn ông này lập tức thay đổi sắc mặt, vẻ mặt khinh thường chuyển qua ghế dựa.
...
Cảm xúc của Lạc Hi Hàn không bị ảnh hưởng chút nào, anh lấy lại hợp đồng và nói "Cảm ơn Lục tổng, hẹn gặp lại saụ"
Trên mặt anh vẫn mang the0 ý cười nhàn nhạt như cũ, chỉ là tɾong đáy mắt giờ phút này lại tràn đầy sự lạnh lùng và xảo quyệt, ẩn giấu dưới đôi mắt đen láy, khiến người ta không thể đoán trước được.
Anh đứng dậy, kéo ghế ra và đẩy cửa rời đi.
Thư ký của Lạc Hi Hàn cũng the0 sát phía sau, bước tới nhỏ giọng hỏi "Tổng giám đốc, cứ như vậy cho ông ta mảnh đất đó sao?"
"Bản thân mảnh đất này chính là bất hợp pháp, đã bị cảnh sát the0 dõi từ lâu, tôi đang lo lắng sẽ không có ai tiếp quản mớ hỗn độn này." Anh thấp giọng nói, khoé miệng hơi nhếch lên nở một nụ cười nham hiểm sau khi đạt được mục đích.
Cả hai nhanh chóng rời khỏi tòa nhà và lên một chiếc xe chuyên dụng͟͟.
Vừa mở cửa ra, mùi nước hoa nồng nặc ập vào trước mặt, chỉ thấy một người phụ nữ hoa hoè lộng lẫy ngoan ngoãn ngồi ở hàng ghế saụ
/144
|