Em Gái Ngây Thơ , Anh Trai Xã Hội Đen (Sắc)

Chương 11  

/144



Lạc Hân Nghiên đứng trước cửa phòng anh trai, cô duỗi tay đang chuẩn bị gõ cửa lại đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra lúc tối. 


Tay cô dừng lại giữa không trung, tɾong lòng do dự. 


Tuỳ tiện đi vào như thế này có phải sẽ có chút xấu hổ không? 


Tuy nhiên, những đợt sấm sét vẫn xuyên thủng hàng phòng ngự tɾong lòng cô. 


Thiếu nữ lấy hết can đảm nhẹ nhàng gõ cửa hai cái, tɾong phòng nhanh chóng truyền đến giọng nói lạnh lùng của Lạc Hi Hàn. 


"Có chuyện gì vậy? Đi vào nói đi." 


Nghe vậy, cô gái mở cửa ra, cảnh tượng bên tɾong căn phòng hiện ra trước mắt cô. 


Trong căn phòng rộng rãi giờ phút này chỉ có một ngọn đèn ngủ bật sáng, ánh sáng màu cam trải khắp sàn nhà, dịu dàng và khiến người ta cảm thấy dễ chịụ 


Lạc Hi Hàn đang ngồi trên giường đọc sách, anh mặc một bộ đồ ngủ màu xanh lam, rộng thùng thình nhưng lại vừa vặn tôn lên thân hình ℭường tráng của anh. 


Thiếu nữ im lặng cúi đầu xuống, giọng nói mang the0 một tia run rẩy  "Anh trai... sấm sét dữ dội, mưa to quá, em... em rấtsợ." 


Nói rồi cô không khống chế được mà nghẹn ngào, như là sắp khóc tới nơi vậy. 


Lạc Hi Hàn thấy thế liền buông sách tɾong tay xuống, trên khuôn mặt lạnh lùng chậm rãi hiện lên một nụ cười nhẹ. 


"Đừng sợ, đến đây với anh trai." 


"Ừm." 


Cô gái nhỏ gật đầu, đóng cửa lại, bước từng bước nhỏ đến bên mép giường rồi ngồi bên cạnh anh trai. 


..... 


Mùi bạc hà thoang thoảng tỏa ra từ trên người anh trai, hơi thở vô hình khiến Lạc Hân Nghiên cảm thấy an tâm, mọi nỗi sợ hãi tɾong lòng cô dường như dịu đi tɾong giây lát. 


"Cảm ơn anh trai, anh... thật tốt." 


Lạc Hân Nghiên nói ra từ tận đáy lòng, nhắm mắt lại dựa vào trên vai người đàn ông. 


Cô biết với tư cách là anh em thì bộ dạng này là không đúng, nhưng từ nhỏ đến lớn mỗi lần sợ hãi cô đều sẽ làm như vậy, thói quen mà cô đã hình thành the0 thời gian không thể thay đổi tɾong một thời gian ngắn. 


Giây tiếp the0, bên tai cô bỗng nhiên truyền đến tiếng cười khẽ của anh trai, sau đó một giọng nói trầm thấp vang lên  "Ồ, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy có người nói anh là người tốt." 


Thiếu nữ nghe vậy mở mắt ra, nghiêng người nhìn vào đôi mắt đen láy của Lạc Hi Hàn, thành thật nói  “Sao lại có người nói anh trai không tốt chứ? Mặc dù…ngày thường anh rấthung dữ, nhưng…Nhưng em tin rằng tɾong xương tuỷ anh là người tốt.” 


Vẻ mặt Lạc Hi Hàn sửng sốt một lát, đáy mắt anh xẹt qua một tia khác thường, anh nhoẻn miệng cười nói  "Hy vọng em vẫn luôn nghĩ như vậy, cũng đã khuya rồi, em mau đi ngủ đi, ngày mai còn phải đi học." 


Cô gái nhỏ gật đầu, nằm xuống giường nhắm mắt lại tiến vào giấc ngủ.





/144

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status