Xã hội đen.
Rất giống xã hội đen.
Nếu như nói đám ô hợp của Đao Ca giống côn đồ. Vậy hai mươi người da đen mặc đồ đen, đeo kính đen, đây hoàn toàn là cách ăn mặc của xã hội đen. Trên Tv, xã hội đen không phải cũng ăn mặc như vậy sao?
Trong mắt mấy người Trương mẫu, đồng phục không quá ba loại người mặc. Thứ nhất chính là nhân viên công vụ, bao gồm cả cảnh sát và quân đội. Tiếp theo là công nhân, giống như đồng phục mà mọi người đang mặc vậy. Loại người còn lại đương nhiên là xã hội đen.
Dù là như thế nào đám người da đen hung hãn này không giống nhân viên công vụ, như vậy chỉ có thể là xã hội đen.
Xã hội đen rất mạnh, xã hội đen tàn nhẫn, xã hội đen lạnh lùng, thông qua phim ảnh, báo chí nên những điều này đã ăn sâu vào trong lòng mọi người. Hiển nhiên nỗi sợ đối với xã hội đen đã ăn sâu vào trong lòng bọn họ.
Không chỉ chân Trương mẫu run lên, mọi người đều đang run lên.
Mười mấy phụ nữ đều run lên, run đến sau này đã thành một tiết tấu, lúc này bọn họ không còn kiêu ngạo, lớn tiếng như trong Cục nữa.
Dân chúng Trung Quốc bây giờ rất kỳ lạ, có can đảm xông vào gây loạn trong cục cảnh sát, nhưng không dám cứng đối cứng với xã hội đen.
"Mẹ, bọn họ là thủ hạ của con" Mặt Trương Dương hơi khó coi. Hắn phát hiện mình đã phạm một sai lầm vô cùng ngu xuẩn. Đáng lẽ hắn phải nói với bố mẹ về tình huống của mình một chút, nếu không sẽ không xảy ra cảnh này. Mẹ mặc dù hiền hậu nhưng lại rất trọng sĩ diện. Bây giờ mất mặt, nếu làm không tốt lát nữa sẽ phát tiết cơn giận lên người hắn.
"Con... con trai... con... con không cần an ủi mẹ, mẹ không sợ... con mau chạy đi.. chạy.. chạy vào chỗ Nghiêm cục trưởng" Trương mẫu tuy bảo Trương Dương chạy nhưng hai tay lại giữ chặt tay hắn. Bà đã sợ đến thất hồn lạc phách. Làm sao còn nghĩ được con trai dù có chạy cũng không thể chạy, bị bà giữ chặt. Chẳng qua suy nghĩ của bà lại rất chính xác. Không ngờ còn biết bảo Trương Dương chạy vào trong cục cảnh sát sẽ an toàn.
"Mẹ... thật mà, mẹ nhìn xem kìa, Lưu Bưu, A Trạch và thằng Tiểu Lý Tử cũng ở bên trong mà"
"A... thật sao?" Trương mẫu lúc này mới phát hiện bọn Lưu Bưu trong đám đông.
"Thật ạ... lại đây" Trương Dương nháy mắt với đám Lưu Bưu một cái.
"Chào bác gái. Bác gái, đây đều là vệ sĩ của Trương Dương" Lưu Bưu vội vàng lắc lắc mông chạy tới.
"Thật chứ?" Trương mẫu mặt tái nhợt vì sợ, lúc này mới thấy chút máu.
"Gọi bác gái" Lưu Bưu vung tay lên, kiêu ngạo nói với hai mươi vệ sĩ da đen.
"Cộp cộp".
"Chào bác gái".
Tiếng giầy cộp cộp vang lên, hai mươi người da đen như quân đội vội vàng tập hợp đứng nghiêm chỉnh tề trước mặt Trương mẫu, cung kính cúi đầu với Trương mẫu, sau đó cùng hô lên một tiếng.
Ngay lập tức cả hiện trường vô cùng yên tĩnh.
Trương mẫu, Trương phụ cười há hốc mồm, mười mấy nữ công nhân mắt cũng trợn trừng như mắt trâu, ngây ngốc nhìn hai mươi người da đen cao lớn. Điều này thật khó tin, đúng là làm cho người ta không tin được.
Cả đám người như trong giấc mộng, hiển nhiên các bà không hề phát hiện ra chiếc xe cấp cứu vẫn đi theo xa xa bọn họ không dám chạy đi. Hiển nhiên là giám đốc Hoàng mãnh liệt yêu cầu đợi một lát. Dù sao bây giờ đi rất nguy hiểm. Mấy chục đại hán nếu mà đánh hắn thì vợ chồng Trương Diệu Căn vừa nãy không thể so sánh nổi.
"Mẹ... con đã nói với mẹ mà, con phát tài rồi mà"
"Con trai, con thực sự phát tài sao?" Trong mắt Trương mẫu lóe kim quang, ngay cả Trương Diệu Căn luôn bình tĩnh cũng đến gần Trương Dương, vẻ mặt đầy kích động nhìn hắn. Hôm nay ông rất hãnh diện. Chẳng qua ông không dám quá cao hứng. Với tính cách chững chạc của ông tốt nhất là phải chứng minh đã. Nếu không sẽ làm cho người ta cười chê. Cho nên Trương Diệu Căn chịu áp lực hơn Trương mẫu nhiều. Chỉ có duy nhất Tiêu Di Nhiên khác mọi người, trong mắt nàng có một tia mất mát.
"Vâng" Trương Dương gật đầu.
"Phát tài thế nào? Có phải là năm triệu không?" Trương mẫu vội vàng hỏi. Bà gần như lập tức nghĩ đến Trương Dương rất có thể trúng thưởng, sợ người cướp tiền nên mới có nhiều vệ sĩ như vậy. Sức tưởng tượng của phụ nữ luôn phong phú hơn đàn ông nhiều.
"..." Trương Dương ngẩn người, lắc đầu.
"Hai triệu?" Trương mẫu có chút thất vọng, nhưng vẫn hưng phấn. "Không phải"
"Chẳng lẽ là một triệu" Trương mẫu hoàn toàn thất vọng. Mặc dù một trăm vạn đối với bà mà nói là một con số khổng lồ, nhưng bà luôn nghe người ta nói trúng thưởng mấy triệu nên rất mẫn cảm với các con số. Từ một triệu trở xuống, bà không coi vào đâu.
/544
|