Đồ Thần Chi Lộ

Chương 396: Tình thương vĩ đại của mẹ: Rời đi hoặc là chết

/544


Trương mẫu vừa quỳ xuống, phòng làm việc lập tức trở nên hỗn loạn. Một đám phụ nữ đều xin xỏ, Nghiêm cục trưởng càng hoảng sợ đứng dậy tránh ra. Nhưng hai chân bị Trương mẫu ôm chặt lấy không buông, Nghiêm cục trưởng lại không dám dùng sức, không biết làm như thế nào, vẻ mặt đáng thương nhìn Trương Dương.

"Mẹ, mẹ..." Trương Dương vội vàng kéo mẹ dậy.

"Đừng kéo mẹ, đừng kéo mẹ, hu hu, mẹ nuôi con không dễ gì, vất vả lắm con mới lớn như vậy. Vậy mà các người lại bắt đi, hu hu, các người có muốn để người ta sống không hả. Cục trưởng đại nhân, tôi xin ông thả con tôi đi. Tôi có tiền, tôi có hơn tám mươi ngàn. Nếu còn không đủ về tôi sẽ bán nhà, hu hu. Van ông, cục trưởng, nếu các người không thả Trương Dương nhà tôi ra, tôi.. tôi sẽ chết cho các người xem"

Trương mẫu bộc phát tiềm lực, khí lực lớn kinh người, Trương Dương không làm bà động đậy.

Thấy Trương mẫu quỳ trên mặt đất, nghe lời Trương mẫu nói, Trương Dương cứng đờ người lại, nước mắt không thể khống chế mà rơi xuống. Trương Dương vẫn luôn cho rằng bố mẹ không quan tâm đến mình, vứt mình ở nhà học một mình, hai người đi làm. Trương Dương bây giờ mới hiểu mình luôn ở trong lòng bố mẹ luôn là quan trọng nhất, còn quý hơn tính mạng họ.

Trương Diệu Căn cũng ngây ngốc đứng đó, nhìn Nghiêm cục trưởng với ánh mắt cầu xin. Nhưng ông lại không nói gì, sự trầm mặc đó làm cho người cảm thấy nặng nề.

"Mẹ, mẹ, con không có việc gì, con không có việc gì..." Trương Dương lau nước mắt, nghẹn ngào nói.

"Con nhìn con kìa, còn nói không có việc gì, bị đánh đến phát khóc kìa. Hu hu.. con trai ngoan, con trai ngoan, có mẹ ở đây không ai dám khi dễ con..." Trương mẫu xoay người lại thấy Trương Dương rơi lệ, lập tức như núi lửa phun trào, buông chân Nghiêm cục trưởng ra, ôm lấy Trương Dương khóc lớn.

"Mẹ, không phải con sai mà, con thực sự không có việc gì. Chúng ta được về nhà ngay bây giờ đây" Trương Dương vỗ vỗ vai mẹ, an ủi.

"Thật chứ?" Trương mẫu bỏ Trương Dương ra, hai mắt lại nhìn vào Nghiêm cục trưởng.

"Vâng" Nghiêm cục trưởng gật đầu.

"Tốt quá, tốt quá, tổ tông phù hộ, Trương Dương nhà chúng ta vào cục cảnh sát mà vẫn có thể đi ra..." Trương mẫu mừng rỡ, quỳ rạp xuống đất định dập đầu bái tạ tổ tông nhưng lại bị Trương Dương ngăn lại.

Nghiêm cục trưởng lại bị lời này của Trương mẫu làm cho đỏ cả mặt, từ lúc nào mà cục cảnh sát lại thành điện Diêm La, chỉ có thể vào mà không thể ra thế này?

"Đi thôi... Trương Dương, chúng ta đi, đừng ở đây làm gì, nơi này quá..." Trương mẫu kéo Trương Dương đi ra ngoài.

"Đợi chút ạ, con ký tên vào tờ khai mới có thể rời đi" Trương Dương vội vàng nói.

"Ồ, ký tên. Ký tên cái gì? Có phải là không ký sẽ không được ra?" Trương mẫu lại khẩn trương.

"Không phải, không phải"

"Ông Trương, ông còn đứng ngẩn ra đó làm gì, mau xem tờ khai viết gì. Mắt tôi không nhìn rõ, cũng đừng ký tá gì lung tung, nhìn rõ cho lão nương..."

"Ừ ừ"

Trương Diệu Căn mặc dù có chút chậm chạp, nhưng dưới sự chỉ huy của Trương mẫu cũng rất nhanh nhẹn, lập tức chộp lấy tờ khai kia. Cảnh sát ghi lời khai đang chuẩn bị đoạt về lại bị Nghiêm cục trưởng trừng mắt một cái, vội vàng thu tay lại.

Trương Diệu Căn cầm tờ khai đọc cẩn thận, thi thoảng chỉnh cái kính.

Từ từ, mặt Trương Diệu Căn trở nên dữ tợn.

"Sao thế?" Trương mẫu cảm nhận được tâm trạng của Trương phụ đang biến hóa.

"Giỏi giỏi, giỏi cho thằng Hoàng răng vàng, không ngờ dám đổi trắng thay đen, vu oan hãm hại Trương Dương nhà tao. Tao tao... tao muốn phanh thây mày. Tao... tao dù không đánh lại mày cũng phải cắn mày vài cái" Trương Diệu Căn rất kích động, cả người run lên, nghiến răng nghiến lợi. Trương Dương thấy vậy không khỏi sợ hãi. Hắn lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên thấy bố tức như thế.

"Sao rồi? Cái gì mà đảo trắng thay đen? Lão Trương, ông không thể nói rõ sao? Bây giờ còn văn thơ nữa?" Trương mẫu chỉ tay vào trán Trương Diệu Căn, tức giận nói.

"Tên súc sinh đó vu oan con trai chúng ta trộm thanh kim loại điện tử trong Hán khu".

"Cái gì?"

Trương mẫu tức điên lên.

"Mẹ, không có gì đâu, cảnh sát sẽ xử lý mà. Chúng ta đi thôi, bên ngoài còn có rất nhiều người đang chờ" Trương Dương nói.

"Không, không thể cứ thế mà bỏ qua được. Thằng Hoàng răng vàng đó có tiền có thế, vào đây chẳng qua chỉ là đi dạo mà thôi. Không được, bố không thể bỏ qua cho nó" Trương Diệu Căn không ngờ bộc phát ra một cỗ dũng khí không sợ hãi.

"Ông Trương, được, tôi thích nhất khí thế anh hùng của ông. Nhớ lúc đó tại sao tôi gả cho ông không?"

"Vì sao?" Trương Diệu Căn đang đầy khí đột nhiên ngẩn ngơ.

"Là bởi vì lúc chúng ta yêu nhau, có mấy thằng lưu manh ăn hiếp tôi, ông đứng ra, cầm một con dao đuổi theo... khi đó... tôi... tôi..." Trương mẫu đỏ mặt, không ngờ lại xấu hổ vân vê tà áo.

"Hắc hắc..." Trương Diệu Căn gãi gãi đầu, nói: "Thực ra lúc đó tôi chỉ là hồ đồ, không biết tại sao mình lại to gan như vậy"

Mọi người thấy hai người ôn lại chuyện tình yêu không khỏi trợn mắt há mồm. Trương Dương càng há hốc mồm không ngậm lại được.

"Khụ khụ, tình cảm của bố mẹ chúng tôi hiểu. Yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ không để người tốt bị oan, cũng không bỏ qua cho người xấu. Chúng tôi nhất định sẽ chấp pháp công bằng, xin các vị tin tưởng cơ quan cảnh sát..." Nghiêm cục trưởng xấu hổ phá vỡ không khí quỷ dị mập mờ đó.

"Hừ, có quỷ mới tin các người. Chúng ta đi, không cần các người mèo khóc chuột".

Trương mẫu kéo Trương Dương đã ký tên, đi ra ngoài. Trương Dương chỉ có thể nhìn Nghiêm cục trưởng với vẻ áy náy.

Nhìn mấy bà cô lớn tiếng rời đi, Nghiêm cục trưởng không khỏi thở dài một hơi, rốt cuộc cũng đuổi được đám ôn thần này đi. Từ trên tầng hai xuống tầng một, Trương mẫu kiễng chân, không ngừng sờ nắn trên người Trương Dương. Hận không thể cởi hết quần áo của Trương Dương ra kiểm tra một phen mới yên tâm.

"Không sao, không sao thật mà mẹ".

"Còn nói không sao. Con khóc mẹ thấy rồi. Con rất kiên cường. Mẹ sinh con ra chẳng lẽ lại không biết sao? Nếu như không phải quá ủy khuất và oan ức, con sẽ không khóc"

"Mẹ, thật mà, con không sao mà" Trương Dương cảm thấy một cảm giác ấm áp. Tình thương nồng nàn của mẹ bao phủ lấy thể xác và tinh thần hắn, làm cho hắn vô cùng thoải mái. Giống như quay về thời thơ ấu, giống như quay về vòng tay ấm áp của mẹ.

"Thật không sao chứ? Không sao là tốt rồi, mẹ chẳng lẽ lại mong con có việc gì sao?"Trương mẫu vừa khóc vừa cười, ôm chặt lấy tay Trương Dương, như sợ Trương Dương sẽ biến mất vậy.

"Lan mẫu, giám đốc Hoàng..." xem tại TruyenFull.vn

"A... giám đốc Hoàng.... ở đâu? Ở đâu?"

Trương mẫu giống như một con mèo đang tức giận, lông trên người dựng đứng lên, hung hăng nhìn xung quanh. Ngay lúc Trương mẫu ngây người, Trương Diệu Căn đã bước nhanh ra ngoài, tốc độ có thể so với người ta bay vậy.

Mọi người đưa mắt nhìn theo chỉ thấy hai y tá đang đỡ giám đốc Hoàng đi tới một chiếc xe cấp cứu. Mà lúc này Trương Diệu Căn với tốc độ như tia chớp đã đến trước mặt giám đốc Hoàng.

"Ông... ông làm gì...." Giám đốc Hoàng sợ hãi nhìn Trương Diệu Căn như chìm trong ngọn lửa.

"Tao chịu mày đủ rồi. Mày dám có chủ ý với con dâu tao, tao chỉ để ý mà thôi. Không ngờ mày bây giờ còn dám hại con trai tao, tao phải cắn chết mày..."

"!"

"Bịch"

"A..."

Trương Dương còn đang ngây người, thân hình mập mạp của Trương mẫu đã như nhanh như một con báo săn, mạnh mẽ từ sau lưng Trương Diệu Căn lao ra.

"Cứu mạng... cảnh sát... cứu mạng... a... a"

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong bầu trời cục cảnh sát. Hai cô y tá xinh đẹp sợ đến độ túm tụm lại, cả người run lên.

Quá bạo lực, quá bạo lực. Đầu tiên thấy đàn ông dùng răng cắn, đàn bà dùng nắm đấm. Nhìn người đàn ông trung niên trông văn nhã đeo kính đen há mồm lộ ra hàm răng sáng bóng điên cuồng cắn trên người béo, hai cô y tá sợ đến độ nhắm tịt mắt lại.

Làm cho người ta quỷ dị đó là có hơn mười cảnh sát đi ra đi vào nhưng không có ai đi tới ngăn lại. Thậm chí ngay cả cảnh sát xem náo nhiệt cũng không có.

Cuối cùng.

Trương Dương mất rất nhiều sức mới giựt được bố và mẹ ra. Thực ra cũng là do bọn họ cắn quá mệt, đánh quá mệt, nếu không Trương Dương căn bản không thể kéo ra được. Kéo được một người, người khác lại lao tới, cứ thế, cứ thế...

"Hoàng răng vàng, tao nói cho mày biết, bọn họ không làm nữa. Mày làm giám đốc thì giỏi lắm nhỉ, bọn tao bây giờ muốn đánh mày. Hừ, dám vu oan hãm hại con trai tao, lão nương liều mạng với mày" Trương mẫu càng nói càng tức, thở phì phì lại muốn xông lên, may là bị Trương Dương giữ lại.

"Tôi... tôi... tôi không dám... các người tha cho tôi đi... tôi không dám nữa…"

Một đám người rời khỏi hiện trường, giám đốc Hoàng bị cắn đến độ hơi thở mong manh, đôi mắt thừ ra nhìn trời mà lẩm bẩm.

"Con trai, bố mẹ vừa nãy đánh người, cảnh sát có thể bắt bố mẹ không?"

"Đúng vậy, đúng vậy, bố vừa nãy cũng cắn..."

Sau khi hai vợ chồng đánh người xong, không khỏi cảm thấy sợ hãi, thi thoảng nhìn lại phía sau, sợ có một đám cảnh sát lao từ trong cục ra bắt bọn họ. Bọn họ có một cảm giác sợ hãi với cảnh sát. Dù sao bọn họ cũng là người bình thường, vừa nãy chỉ là cảm xúc nhất thời.

"Không, không đâu ạ" Trương Dương an ủi vỗ vỗ vai mẹ, hắn cảm thấy người mẹ đang run lên.

Đột nhiên.

Tất cả mọi người đều ngừng lại, kể cả tám đồng nghiệp của Trương mẫu đều hoảng sợ nhìn vào cửa cục.

"Con... con trai, chạy mau... chạy mau... giám đốc Hoàng gọi người tới, là... là xã... xã hội đen...." Trương mẫu sợ hãi giữ chặt Trương Dương, hai chân run lên. Nếu như không phải dựa vào người Trương Dương, có lẽ bà đã khuỵu xuống đất.

Chỉ thấy hơn hai mươi đại hán cao lớn vẻ mặt hung dữ ở trước cửa Cục, làm người ta sợ hãi chính là hai mươi người này đều da đen, mặc đồ đen, đeo kính râm.


/544

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status