Loại phi tiêu kịch độc này, Ninja gọi là hồ điệp lam, trông như một cánh bướm, toàn thân màu lam. Bình thường, loại phi tiêu này sẽ không dễ dàng phóng ra, bởi vì rất nhiều lúc, Ninja vẫn phải tuân thủ một ít truyền thống giang hồ có từ xưa, khi sinh mệnh không gặp nguy hiểm, thì rất ít dùng tới loại vũ khí trí mạng này.
Hơn nữa, loại kịch độc này chuyên môn nhằm vào nội gia cao thủ, ám khí hình dạng con bướm có thể dễ dàng đâm thủng da thịt nội gia cao thủ.
Trên mặt Đại Hà nổi lên nụ cười độc ác, vung tay lên, trong rừng cây rõ ràng xuất hiện một trận cuồng phong, cát bay đá chạy, lá rụng khắp nơi trên đất bị cuốn đi sạch sẽ, khí thế vô cùng uy mãnh.
"Ba người một tổ, tìm cả núi Phú Sĩ, giết không tha!" Thanh âm lạnh như băng của Đại Hà vang lên trong rừng cây.
"Rõ!"
Hơn mười Ninja đồng loạt một tiếng rồi tản ra, trong khoảnh khắc biến mất vào trong rừng rậm.
"Sư phụ, cô gái kia cũng giết sao?" Người trẻ tuổi đứng sau Đại Hà có chút bất an.
"Vì sao không thể giết?" Đại Hà lạnh nhạt nhìn thoáng qua người trẻ tuổi kia.
"Cô ta không phải có một phụ thân rất lợi hại…" Người trẻ tuổi ấp a ấp úng, sắc mặt tựa hồ có chút do dự.
"Vậy thì sao?"
"Trận đồ sát tại Đông Kinh mười tám năm trước là do phụ thân của cô ta làm sao?" Rốt cuộc, người trẻ tuổi cổ lấy dũng khí hỏi.
"Đúng vậy, Yasukuni Jinjya cũng là do phụ thân cô ta hủy đi" Đại Hà lạnh lùng nhìn người trẻ tuổi.
"Hắn thực lợi hại như vậy, có thể tại Đông Kinh một lần giết hơn bảy vạn người?" Người trẻ tuổi hít một hơi khí lạnh.
"Đúng vậy, so với ngươi tưởng tượng còn lợi hại hơn, bất quá thì thế nào?"
"Chúng ta… A…"
Người trẻ tuổi lời còn chưa dứt, sát khí trong không khí đột nhiên xuất hiện, người trẻ tuổi cảm giác trái tim mình như bị búa tạ đánh trúng, thân thể điên cuồng lui về phía sau.
"Phụt!" một tiếng, người trẻ tuổi phun ra một ngụm máu tươi, máu bầm đen.
"Sư… sư phụ… khụ khụ… người vì cái gì lại giết đồ nhi…" Người trẻ tuổi thân thể liên tục lùi hơn mười bước, vì quán tính quá lớn nên khi đụng phải một thân đại thụ thì mới dừng lại được, người trẻ tuổi vẻ mặt sợ hãi, không thể tin nhìn Đại Hà, miệng liên tục ho khan, phun ra từng ngụm máu.
"Ừm, để cho ngươi chết rõ ràng một chút, ngươi đối với người nọ sinh ra sợ hãi, tâm lý của ngươi đã xuất hiện bóng ma, ngươi vĩnh viễn sẽ không thể trở thành một cường giả chân chính, một khi ngươi đã không có cách nào trở thành cường giả, sống còn ý nghĩa gì?" Đại Hà vẻ mặt hờ hững nhìn ái đồ đang ôm ngực vẻ mặt thống khổ.
"Không phải… khụ khụ… không đúng như vậy… ta biết… ta biết…" Khuôn mặt vặn vẹo của người trẻ tuổi đột nhiên trở nên dữ tợn hẳn lên, lại lộ ra nụ cười quỷ dị.
"Ngươi biết cái gì?" Đại Hà ánh mắt rõ ràng trở nên sắc bén hẳn lên.
"Khụ khụ… ngươi… ngươi vì thoát khỏi sự khống chế của Thiên Hoàng… ngươi… ngươi cố ý khơi mào cuộc chiến cường giả… ngươi muốn nhân cơ hội này đem một số trợ thủ đắc lực của Thiên Hoàng tiêu diệt sạch sẽ, ngươi sẽ đem Thiên Hoàng biến thành con rối của ngươi… khụ khụ…" Người trẻ tuổi vẻ mặt đầy oán độc.
"Tiếp tục đi" Đại Hà vẻ mặt đờ đẫn, nhìn không ra điều gì.
"Ngày hôm qua khi Tiểu Dã chết trận. Ngươi vốn có thể cứu hắn, nhưng ngươi lại không cứu. Hôm nay, ngươi giết ta, hành tung của ngươi sẽ hoàn toàn thoát ly khỏi sự theo dõi của Thiên Hoàng… khụ khụ…" Người trẻ tuổi vẻ mặt chợt hồng hào hẳn lên, nói chuyện cũng lưu loát hơn nhiều, hiển nhiên đây là hồi quang phản chiếu.
"Ừm. Tiếp tục đi".
"Bất quá, ngươi sai lầm rồi, ngươi đã sai lầm rất lớn, khụ khụ… ngươi ly khai Thiên Hoàng, ngươi không là gì cả, chỉ sợ ngươi là cường giả, không có Thiên Hoàng ủng hộ, ngươi cái gì cũng không có! Hơn nữa. Ngươi khống chế không được Thiên Hoàng đâu… ha ha… ngươi thân là cao thủ đệ nhất Nhật Bản, ngươi lại không biết… ngươi lại không biết… ha ha…" Người trẻ tuổi đột nhiên không để ý tới đau đớn mà cười ha hả, tiếng cười vô cùng thê lương.
"Không biết cái gì?"
"Thiên Hoàng chỉ là một tượng trưng, một tượng trưng mà thôi, ngươi khống chế sao? Ngươi có thể khống chế cả Thiên Hoàng nhất tộc sao? Thiên Hoàng nhất mạch làm sao ngươi có thể khống chế, đương nhiên, cho dù là ngươi khống chế Thiên Hoàng nhất tộc, ngươi có thể khống chế cả Nhật Bản sao?" Người trẻ tuổi điên cuồng cười nói.
"Ừm, xem ra ta đã xem nhẹ vấn đề này, chỉ là việc này đối với ngươi có quan hệ sao?" Ánh mắt như đao phong của Đại Hà nhìn người trẻ tuổi.
"Không có, ha ha… ta phải chết… tự nhiên là không quan hệ… ha ha… ta sẽ chờ ngươi, ngươi rất nhanh sẽ đến… sẽ… khụ khụ, người nọ sẽ không buông tha ngươi, trong mắt hắn, ngươi chỉ là một con kiến, một con kiến… ha ha…"
Người trẻ tuổi cười điên cuồng, đột nhiên ho khan vài tiếng, thân thể gục xuống đất, trường bào trắng như tuyết đầy máu tươi, ngực lõm vào, chết không nhắm mắt nhìn chằm chằm về phía Đại Hà.
Đại Hà nhìn thi thể trên đất, đứng đó thật lâu, rồi vẻ mặt đờ đẫn rời khỏi rừng cây, tựa hồ như làm một chuyện rất bình thường vậy.
Trong rừng cây lại lâm vào im lặng, các thi thể của Ninja đã được mang đi, chỉ có thi thể của người trẻ tuổi vẫn ở đó dựa vào gốc cây, vẻ mặt cười quỷ dị. Bạn đang đọc chuyện tại
/544
|