Trương Dương cảm giác được Ngân Mị rơi trong bụi cỏ phát ra thanh âm, Trương Dương trái tim đập nhanh lên, Ngân Mị lực công kích tuy vô cùng mạnh, nhưng lực phòng hộ của Ngân Mị cũng là thấp đến đáng sợ, cho dù là người bình thường cũng có thể bóp chết Ngân Mị.
Nếu nói nhược điểm lớn nhất của Ngân Mị, chính là thân thể yếu đuối không chịu nổi một kích của nó.
Vì sao ở trong cái động dưới lòng đất, Ngân Mị lại không chịu ra ở chỗ rộng? Đối với vấn đề này, Trương Dương đã suy nghĩ thật lâu, cuối cùng tìm được nguyên nhân, tuy lực công kích của Ngân Mị có thể phá hủy lân giáp của quái thú tiền sử này, nhưng quái thú tiền sử lực phản kích cũng rất mạnh, chỉ sợ thân thể khẽ động, cũng có thể tạo nên thương tổn trí mạng cho Ngân Mị, cho nên Ngân Mị không dám tự tiện ra chỗ rộng để săn quái thú.
Đồng thời, Trương Dương cũng xem nhẹ năng lực của Ninja.
Cũng có thể nói, Trương Dương đã xem nhẹ năng lực của Ninja ở trong rừng cây. Trên thực tế, trong rừng cây, sa mạc, nước, đều là chỗ để nhẫn thuật phát huy, Trương Dương ngay từ đầu đã phạm sai lầm trí mạng, hắn đánh giá cao năng lực tính toán của mình, lại xem nhẹ năng lực phối hợp của Ninja.
Ninja một khi đã có thể dung nhập vào trong bóng đêm, tự nhiên cũng có thể dung nhập vào trong rừng cây, ba Ninja mất mạng là do bại lộ vị trí để cho Ngân Mị công kích. Trên thực tế, cũng bại lộ bẫy tam giác của Trương Dương, ngược lại, Ninja cũng đã thiết kế một cái bẫy cho Ngân Mị. Ba Ninja còn lại đã phóng phi tiêu cơ hồ ngăn chặn mọi đường lui của Ngân Mị… Trên thực tế, Trương Dương còn xem nhẹ một vấn đề, ngay từ đầu, Ngân Mị ở trong rừng cây công kích đã bại lộ lực công kích của nó. Dưới tình huống thực lực đã bị bại lộ, Trương Dương còn dùng Ngân Mị làm chủ công, đó là một sai lầm rất lớn.
"Na Na, che cho anh!"
Trương Dương hét to một tiếng, cũng không kịp suy nghĩ, trong khoảnh khắc khi thân thể yếu đuối của Ngân Mị rơi trên mặt đất, hai mắt của Trương Dương đã trở nên đỏ hồng, nhánh cây đang cầm đột nhiên phóng ra ngoài, rồi lập tức cầm một thanh gỗ vung lên. Hiện tại, Ngân Mị đã bị trọng thương, thân thể đang thống khổ vặn vẹo, Trương Dương phải cứu Ngân Mị…
Trương Dương cùng Ngân Mị tâm ý tương thông, Ngân Mị thống khổ cũng giống như mình thống khổ, cảm nhận như nhau.
"Tốc tốc!"
Ám khí trong không trung tựa như châu chấu, đen đặc khống chế một vùng, chỉ trong vài giây cây gỗ mà Trương Dương cầm đã cắm ám khí phi tiêu đủ các hình dạng, có đen đúa, có ánh bạc, có lấp lánh, có lam lam… Vô luận là ám khí gì, đều là trí mạng!
Một thước!
Hai thước! Truyện được copy tại
/544
|