- Thầy, ở nước Mỹ chơi có vui không, nơi đó có phải rất phân biệt chủng tộc?
Đi dạo bên trong khu biệt thự Chân Long phong cảnh đẹp như tranh vẽ, Hướng Nhật sóng vai cùng Hác Tiện Văn, hai người dù không tay trong tay nhưng từ dáng vẻ ngọt ngào hoàn toàn có thể để người ta nhìn ra là một đôi tiểu tình nhân tình chàng ý thiếp.
Vốn một màn này vô cùng hài hòa, nhưng bên cạnh có một tiểu nha đầu phiền phức mồm miệng liến thoắng liên tục, mang đến cho người ta cảm giác rất chi là ngược đời.
- Còn phải tùy tình huống, thật ra đại đa số sẽ không kỳ thị, chỉ có một số ít người, tuy nhiên biểu hiện ra không quá rõ ràng.
Hướng Nhật căn cứ vào kinh nghiệm đi du lịch của mình giảng giải.
- Em cũng muốn đi nước ngoài du lịch một lần, thầy ơi, em muốn anh dẫn em đi có được hay không?
Hác Manh vẻ mặt trở nên nghiêm túc, cực kỳ mong đợi hỏi.
- Vậy phải xem có thời gian không đã, hơn nữa anh nghĩ mẹ em nhất định không đồng ý đâu.
Hướng Nhật có thể cảm giác được Hách phu nhân đối với hắn đã nảy sinh đề phòng, tin tưởng nàng sẽ không cho phép cô con gái bé bỏng còn lại rơi vào tay giặc.
- Mẹ nhất định không chịu rồi...
Quả nhiên, ngay cả tiểu nha đầu cũng không có bao nhiêu lòng tin, vẻ mặt đầy sa sút ủ rũ cúi đầu.
- Văn Văn, tụi mình qua bên kia ngồi một chút đi.
Khu biệt thự Chân Long rất lớn cũng rất xa hoa, theo đó bất luận cách bài trí hay nội thất tiện nghi đều thuộc hàng nhất đẳng.
Cứ cách mấy căn biệt thự thì có một công viên như một vườn hoa nhỏ, mặc dù không lớn lắm nhưng đi vào đây như lạc vào một khu rừng rậm, có chim hót líu loa, hoa đua nhau tỏa hương thơm ngát.
Hướng Nhật kéo tay Hác Tiện Văn đi vào trong công viên, tiểu nha đầu Hác Manh máy móc lẽo đẽo theo sau.
Hiện giờ trong công viên không còn ai khác, điều này khiến Hướng Nhật âm thầm hô đáng tiếc không thôi, nếu như không có tiểu nha đầu kỳ đà cản mũi, hắn bây giờ có lẽ đã chấm mút được Hác đại tiểu thư ít gì rồi.
Ba người đi tới một cái đài phun nước, ngồi ở bên cạnh hồ.
Hác Tiện Văn bởi vì em gái đang ở bên cạnh, có một ít lời đường mật dành cho lưu manh không tiện nói ra, chẳng qua thời điểm ánh mắt thi thoảng liếc về phía nam nhân, nhìn vào đó cũng biết nàng đang muốn cái gì.
Hướng Nhật cầm tay nàng không buông, dùng ngón tay cọ cọ vào lòng bàn tay của nàng làm cho Hác đại tiểu thư đỏ mặt không thôi. Chỉ tội nghiệp tiểu nha đầu ngồi bên cạnh, mắt nhìn chăm chăm vào bàn tay hai người đang nắm vào nhau, không biết đang suy nghĩ điều gì.
- Này, Tăng Niếp gần đây thế nào?
Chứng kiến tiểu nha đầu đang ngẩn người, Hướng Nhật nảy sinh chủ ý chọc ghẹo cô nàng.
- Hừ, ở trước mặt em đừng có nhắc đến con nhóc đó!
Quả nhiên nghe được cái tên này, Hác Manh mặt đầy ai oán ngẩng đầu lườm lưu manh một cái.
- Nàng ta lại đắc tội em hả?
Hướng Nhật biết nàng và Tăng Niếp không hợp nhau, hai tiểu nha đầu đều xinh đẹp khả ái, phỏng đoán đây chính là nguyên nhân chủ yếu khiến hai nàng trở thành oan gia của nhau. Các nàng ai cũng không phục người kia, nếu như một người xinh đẹp, một người bình thường, nói không chừng còn có thể trở thành bạn tốt, nhưng hai người không phân cao thấp, ở trong lớp đều có người ủng hộ riêng, loại chuyện này, muốn không đối nghịch nhau cũng khó.
- Nàng ta dám?!
Nhắc tới người nào đó, chỉ số tự tin của tiểu nha đầu tăng vọt, trong giọng nói đối với người ta cũng tràn đầy khinh thường.
- Tăng Niếp là ai?
Bên cạnh Hác Tiện Văn vẫn là lần đầu tiên nghe thấy cái tên này, quan sát thái độ của nam nhân và em gái mình dường như là quen biết, nàng cảm thấy tò mò không thôi.
- Một đứa... con gái đáng ghét.
Hác Manh mặt đầy khó chịu đáp.
Hướng Nhật chỉ cười cười lắc đầu, giới thiệu cho Hác đại tiểu thư:
- Thật ra Tăng Niếp là bạn học của tiểu Manh, có thể nói là đối thủ truyền kiếp...
- Cái gì truyền kiếp, nàng ấy căn bản không có tư cách trở thành đối thủ của em.
Nghe lưu manh nói, tiểu nha đầu vẻ mặt đầy cao ngạo cắt đứt lời hắn.
Hướng Nhật cũng không muốn đôi co với nàng, trên thực tế hắn rất rõ ràng, tiểu nha đầu nếu không đem Tăng Niếp coi làm đối thủ cùng cấp, nàng đã không nhảy dựng lên như mèo dẫm phải đuôi khi hắn nhắc đến cái tên này.
Bất quá đã thành công dời đi sự chú ý của cô nhóc, không còn nhìn chằm chằm vào hắn và Hác đại tiểu thư đang nắm tay không rời, Hướng Nhật chuẩn bị đổi chủ đề tán ngẫu.
Cửa công viên, một lớn một nhỏ hai người đi ngang qua, thấy ba người trong công viên, người lớn nhẹ nhàng nhướng mày lên một cái, còn chưa lên tiếng thì người nhỏ đã giơ tay lên cao vẫy vẫy:
- Thúc thúc, là thúc thúc, thúc thúc ở bên trong...
- Vào đây nào, Tiểu Ái.
Hướng Nhật không nghĩ tới lại gặp con gái ở đây, song bàn tay đang nắm tay Hác Tiện Văn vẫn không hề buông ra, gọi tên con gái xong, nhìn về người lớn đang đi cùng nó, không ai khác vào đây, chính là bác gái Phạm Thải Hồng, cũng may mắn là cô ta, nếu là mấy vị Đại tiểu thư trong nhà thật không biết ăn nói làm sao.
- Cơm nước no say, còn tưởng rằng anh đi đâu, không thấy bóng dáng, ra là ở chỗ này nam nữ chim chuột?
Phạm Thải Hồng đi tới, trong lời nói không hề có chút khách khí, thậm chí còn mang theo châm chọc nồng đậm.
Hướng Nhật mới lười để ý đến nàng, ánh mắt yêu thương cưng chiều nhìn con gái.
- Thải Hồng tỷ...
Hác Tiện Văn bên cạnh nãy giờ cũng không thể giả vờ như không thấy Phạm Thải Hồng, bởi vì thường xuyên ra vào biệt thự cho nên nàng cũng biết nữ nhân có khuôn mặt xinh đẹp như ma quỷ khiến người khác phải ghen tỵ. Tuy nhiên vừa rồi có thể là do nghe được đối phương châm chọc nàng và nam nhân đang thân mật, khuôn mặt đỏ ửng tỏ ra ngượng ngùng.
- Ừ.
Phạm Thải Hồng gật đầu một cái, nhìn nhìn hai tay đang nắm của đôi nam nữ, sau đó lạnh lùng quay sang nam nhân:
- Là Tiện Văn cũng được đi, nếu đổi lại một nữ nhân khác mà ta không biết, ngươi nghĩ ta có nên đi kể cho Sở Sở các nàng biết không?
Hướng Nhật tỉnh bơ trước uy hiếp của nàng, nhìn sang con gái đầy âu yếm:
- Tiểu Ái, con đang đi chơi đâu đó?
Tiểu Ái chỉ chỉ vào Phạm Thải Hồng bên cạnh:
- Là Thải Hồng a di, nàng nói ăn cơm xong phải đi bộ cho dễ tiêu, đưa con ra khu vui chơi, còn nói mua cho con y phục thật xinh đẹp.
- Phải không? Vậy thì đi chơi thật vui nghe chưa!
Hướng Nhật đưa tay xoa xoa đầu nhỏ của con mình, mặt đầy nuông chiều, nhìn sang Phạm Thải Hồng một chút, nghĩ đến nàng chính là mang con gái mình ra ngoài chơi, coi như nhìn nàng không thuận mắt đi chăng nữa, thái độ bây giờ cũng thoáng dịu đi:
- Phiền cô rồi.
Những lời này vừa thốt ra, Phạm Thải Hồng không khỏi lấy làm kinh hãi, nàng cho tới bây giờ chưa từng thấy qua nam nhân có thái độ như vậy đối với mình, giọng nói vừa nhỏ nhẹ vừa dịu dàng, trong lúc nhất thời không biết phải ứng xử làm sao.
Một hồi lâu, sắc mặt cứng nhắc nói:
- Tiểu Ái đã gọi ta là a di, ta phải chiếu cố nàng cẩn thận. Tiểu Ái, chúng mình đi!
- Dạ, thúc thúc, tạm biệt, Văn Văn a di, tạm biệt.
Sắp sửa rời đi, Tiểu Ái lễ phép chào hỏi hai người. Chỉ là tiểu nha đầu Hác Manh cô bé không biết là ai, nháy nháy mắt một cái liền cùng Phạm Thải Hồng ly khai.
- Thầy, cô bé kia con nhà ai thế, sao gọi thầy là thúc thúc?
Hác Manh thật tò mò muốn chết, mới vừa rồi thấy cô bé dường như rất quen thuộc thầy và chị gái của mình, mình lại không biết gì về nó, trong lòng như có kiến bò thật ngứa ngáy.
- Nếu gọi anh là thúc thúc, đương nhiên là cháu gái nhỏ của anh rồi.
Hướng Nhật cười ha ha trả lời.
- Bé tên là gì, thầy sao không giới thiệu cho em biết, em cũng muốn đưa bé đi dạo, mua cho bé đồ chơi thật đáng yêu.
Tiểu nha đầu vẻ mặt cực kỳ hưng phấn, nàng tiếp xúc đều là bạn cùng tuổi, mấy đứa nhóc nhỏ hơn nàng chưa để ý đến bao giờ, chỉ là cô bé cháu gái của thầy thật không giống bình thường, dáng dấp khả ái như vậy, nếu sau này cùng nàng lăn lộn giang hồ, có một đứa nhóc lẽo đẽo sau mông mình suốt ngày hô lên tỷ, tỷ , nếu để Tăng Niếp biết được còn không phải hâm mộ ghen tị mình tới chết sao?
Nghĩ tới chỗ đắc ý, cười hắc hắc một tiếng, nước miếng cơ hồ muốn chảy ra.
Thấy một màn này Hướng Nhật trong lòng không khỏi khẽ giật giật, quyết định chủ ý cho con gái mình cách xa tiểu nha đầu một chút, nếu không ai biết được nó sẽ bị nàng ta huấn luyện thành cái dạng gì.
Đi dạo bên trong khu biệt thự Chân Long phong cảnh đẹp như tranh vẽ, Hướng Nhật sóng vai cùng Hác Tiện Văn, hai người dù không tay trong tay nhưng từ dáng vẻ ngọt ngào hoàn toàn có thể để người ta nhìn ra là một đôi tiểu tình nhân tình chàng ý thiếp.
Vốn một màn này vô cùng hài hòa, nhưng bên cạnh có một tiểu nha đầu phiền phức mồm miệng liến thoắng liên tục, mang đến cho người ta cảm giác rất chi là ngược đời.
- Còn phải tùy tình huống, thật ra đại đa số sẽ không kỳ thị, chỉ có một số ít người, tuy nhiên biểu hiện ra không quá rõ ràng.
Hướng Nhật căn cứ vào kinh nghiệm đi du lịch của mình giảng giải.
- Em cũng muốn đi nước ngoài du lịch một lần, thầy ơi, em muốn anh dẫn em đi có được hay không?
Hác Manh vẻ mặt trở nên nghiêm túc, cực kỳ mong đợi hỏi.
- Vậy phải xem có thời gian không đã, hơn nữa anh nghĩ mẹ em nhất định không đồng ý đâu.
Hướng Nhật có thể cảm giác được Hách phu nhân đối với hắn đã nảy sinh đề phòng, tin tưởng nàng sẽ không cho phép cô con gái bé bỏng còn lại rơi vào tay giặc.
- Mẹ nhất định không chịu rồi...
Quả nhiên, ngay cả tiểu nha đầu cũng không có bao nhiêu lòng tin, vẻ mặt đầy sa sút ủ rũ cúi đầu.
- Văn Văn, tụi mình qua bên kia ngồi một chút đi.
Khu biệt thự Chân Long rất lớn cũng rất xa hoa, theo đó bất luận cách bài trí hay nội thất tiện nghi đều thuộc hàng nhất đẳng.
Cứ cách mấy căn biệt thự thì có một công viên như một vườn hoa nhỏ, mặc dù không lớn lắm nhưng đi vào đây như lạc vào một khu rừng rậm, có chim hót líu loa, hoa đua nhau tỏa hương thơm ngát.
Hướng Nhật kéo tay Hác Tiện Văn đi vào trong công viên, tiểu nha đầu Hác Manh máy móc lẽo đẽo theo sau.
Hiện giờ trong công viên không còn ai khác, điều này khiến Hướng Nhật âm thầm hô đáng tiếc không thôi, nếu như không có tiểu nha đầu kỳ đà cản mũi, hắn bây giờ có lẽ đã chấm mút được Hác đại tiểu thư ít gì rồi.
Ba người đi tới một cái đài phun nước, ngồi ở bên cạnh hồ.
Hác Tiện Văn bởi vì em gái đang ở bên cạnh, có một ít lời đường mật dành cho lưu manh không tiện nói ra, chẳng qua thời điểm ánh mắt thi thoảng liếc về phía nam nhân, nhìn vào đó cũng biết nàng đang muốn cái gì.
Hướng Nhật cầm tay nàng không buông, dùng ngón tay cọ cọ vào lòng bàn tay của nàng làm cho Hác đại tiểu thư đỏ mặt không thôi. Chỉ tội nghiệp tiểu nha đầu ngồi bên cạnh, mắt nhìn chăm chăm vào bàn tay hai người đang nắm vào nhau, không biết đang suy nghĩ điều gì.
- Này, Tăng Niếp gần đây thế nào?
Chứng kiến tiểu nha đầu đang ngẩn người, Hướng Nhật nảy sinh chủ ý chọc ghẹo cô nàng.
- Hừ, ở trước mặt em đừng có nhắc đến con nhóc đó!
Quả nhiên nghe được cái tên này, Hác Manh mặt đầy ai oán ngẩng đầu lườm lưu manh một cái.
- Nàng ta lại đắc tội em hả?
Hướng Nhật biết nàng và Tăng Niếp không hợp nhau, hai tiểu nha đầu đều xinh đẹp khả ái, phỏng đoán đây chính là nguyên nhân chủ yếu khiến hai nàng trở thành oan gia của nhau. Các nàng ai cũng không phục người kia, nếu như một người xinh đẹp, một người bình thường, nói không chừng còn có thể trở thành bạn tốt, nhưng hai người không phân cao thấp, ở trong lớp đều có người ủng hộ riêng, loại chuyện này, muốn không đối nghịch nhau cũng khó.
- Nàng ta dám?!
Nhắc tới người nào đó, chỉ số tự tin của tiểu nha đầu tăng vọt, trong giọng nói đối với người ta cũng tràn đầy khinh thường.
- Tăng Niếp là ai?
Bên cạnh Hác Tiện Văn vẫn là lần đầu tiên nghe thấy cái tên này, quan sát thái độ của nam nhân và em gái mình dường như là quen biết, nàng cảm thấy tò mò không thôi.
- Một đứa... con gái đáng ghét.
Hác Manh mặt đầy khó chịu đáp.
Hướng Nhật chỉ cười cười lắc đầu, giới thiệu cho Hác đại tiểu thư:
- Thật ra Tăng Niếp là bạn học của tiểu Manh, có thể nói là đối thủ truyền kiếp...
- Cái gì truyền kiếp, nàng ấy căn bản không có tư cách trở thành đối thủ của em.
Nghe lưu manh nói, tiểu nha đầu vẻ mặt đầy cao ngạo cắt đứt lời hắn.
Hướng Nhật cũng không muốn đôi co với nàng, trên thực tế hắn rất rõ ràng, tiểu nha đầu nếu không đem Tăng Niếp coi làm đối thủ cùng cấp, nàng đã không nhảy dựng lên như mèo dẫm phải đuôi khi hắn nhắc đến cái tên này.
Bất quá đã thành công dời đi sự chú ý của cô nhóc, không còn nhìn chằm chằm vào hắn và Hác đại tiểu thư đang nắm tay không rời, Hướng Nhật chuẩn bị đổi chủ đề tán ngẫu.
Cửa công viên, một lớn một nhỏ hai người đi ngang qua, thấy ba người trong công viên, người lớn nhẹ nhàng nhướng mày lên một cái, còn chưa lên tiếng thì người nhỏ đã giơ tay lên cao vẫy vẫy:
- Thúc thúc, là thúc thúc, thúc thúc ở bên trong...
- Vào đây nào, Tiểu Ái.
Hướng Nhật không nghĩ tới lại gặp con gái ở đây, song bàn tay đang nắm tay Hác Tiện Văn vẫn không hề buông ra, gọi tên con gái xong, nhìn về người lớn đang đi cùng nó, không ai khác vào đây, chính là bác gái Phạm Thải Hồng, cũng may mắn là cô ta, nếu là mấy vị Đại tiểu thư trong nhà thật không biết ăn nói làm sao.
- Cơm nước no say, còn tưởng rằng anh đi đâu, không thấy bóng dáng, ra là ở chỗ này nam nữ chim chuột?
Phạm Thải Hồng đi tới, trong lời nói không hề có chút khách khí, thậm chí còn mang theo châm chọc nồng đậm.
Hướng Nhật mới lười để ý đến nàng, ánh mắt yêu thương cưng chiều nhìn con gái.
- Thải Hồng tỷ...
Hác Tiện Văn bên cạnh nãy giờ cũng không thể giả vờ như không thấy Phạm Thải Hồng, bởi vì thường xuyên ra vào biệt thự cho nên nàng cũng biết nữ nhân có khuôn mặt xinh đẹp như ma quỷ khiến người khác phải ghen tỵ. Tuy nhiên vừa rồi có thể là do nghe được đối phương châm chọc nàng và nam nhân đang thân mật, khuôn mặt đỏ ửng tỏ ra ngượng ngùng.
- Ừ.
Phạm Thải Hồng gật đầu một cái, nhìn nhìn hai tay đang nắm của đôi nam nữ, sau đó lạnh lùng quay sang nam nhân:
- Là Tiện Văn cũng được đi, nếu đổi lại một nữ nhân khác mà ta không biết, ngươi nghĩ ta có nên đi kể cho Sở Sở các nàng biết không?
Hướng Nhật tỉnh bơ trước uy hiếp của nàng, nhìn sang con gái đầy âu yếm:
- Tiểu Ái, con đang đi chơi đâu đó?
Tiểu Ái chỉ chỉ vào Phạm Thải Hồng bên cạnh:
- Là Thải Hồng a di, nàng nói ăn cơm xong phải đi bộ cho dễ tiêu, đưa con ra khu vui chơi, còn nói mua cho con y phục thật xinh đẹp.
- Phải không? Vậy thì đi chơi thật vui nghe chưa!
Hướng Nhật đưa tay xoa xoa đầu nhỏ của con mình, mặt đầy nuông chiều, nhìn sang Phạm Thải Hồng một chút, nghĩ đến nàng chính là mang con gái mình ra ngoài chơi, coi như nhìn nàng không thuận mắt đi chăng nữa, thái độ bây giờ cũng thoáng dịu đi:
- Phiền cô rồi.
Những lời này vừa thốt ra, Phạm Thải Hồng không khỏi lấy làm kinh hãi, nàng cho tới bây giờ chưa từng thấy qua nam nhân có thái độ như vậy đối với mình, giọng nói vừa nhỏ nhẹ vừa dịu dàng, trong lúc nhất thời không biết phải ứng xử làm sao.
Một hồi lâu, sắc mặt cứng nhắc nói:
- Tiểu Ái đã gọi ta là a di, ta phải chiếu cố nàng cẩn thận. Tiểu Ái, chúng mình đi!
- Dạ, thúc thúc, tạm biệt, Văn Văn a di, tạm biệt.
Sắp sửa rời đi, Tiểu Ái lễ phép chào hỏi hai người. Chỉ là tiểu nha đầu Hác Manh cô bé không biết là ai, nháy nháy mắt một cái liền cùng Phạm Thải Hồng ly khai.
- Thầy, cô bé kia con nhà ai thế, sao gọi thầy là thúc thúc?
Hác Manh thật tò mò muốn chết, mới vừa rồi thấy cô bé dường như rất quen thuộc thầy và chị gái của mình, mình lại không biết gì về nó, trong lòng như có kiến bò thật ngứa ngáy.
- Nếu gọi anh là thúc thúc, đương nhiên là cháu gái nhỏ của anh rồi.
Hướng Nhật cười ha ha trả lời.
- Bé tên là gì, thầy sao không giới thiệu cho em biết, em cũng muốn đưa bé đi dạo, mua cho bé đồ chơi thật đáng yêu.
Tiểu nha đầu vẻ mặt cực kỳ hưng phấn, nàng tiếp xúc đều là bạn cùng tuổi, mấy đứa nhóc nhỏ hơn nàng chưa để ý đến bao giờ, chỉ là cô bé cháu gái của thầy thật không giống bình thường, dáng dấp khả ái như vậy, nếu sau này cùng nàng lăn lộn giang hồ, có một đứa nhóc lẽo đẽo sau mông mình suốt ngày hô lên tỷ, tỷ , nếu để Tăng Niếp biết được còn không phải hâm mộ ghen tị mình tới chết sao?
Nghĩ tới chỗ đắc ý, cười hắc hắc một tiếng, nước miếng cơ hồ muốn chảy ra.
Thấy một màn này Hướng Nhật trong lòng không khỏi khẽ giật giật, quyết định chủ ý cho con gái mình cách xa tiểu nha đầu một chút, nếu không ai biết được nó sẽ bị nàng ta huấn luyện thành cái dạng gì.
/1271
|