Bởi vì hôm nay là cuối tuần cho nên không cần đi học.
Ăn xong bữa trưa Hướng Nhật lại đi ra ngoài, chủ yếu là đi dạo, thuận tiện tiêu cơm mà thôi.
Biệt thự số 58 khu Chân Long sát bên cạnh số 56, mặc dù ở giữa hai số cách một số 57 nhưng ở trong khu biệt thự Chân Long thì số lẻ cùng số chẵn thì được tách riêng ra.
Từ hôm qua trở lại Hướng Nhật còn chưa tới ‘bái phỏng’ qua số 58, hom nay lại là cuối tuần, chắc Hách Tiện Văn có ở nhà.
Đi tới ngoài cửa biệt thự số 58 khu Chân Long, Hướng Nhật tiến lên ấn chuông cửa.
Rất nhanh bên trong truyền ra động tĩnh, cửa được mở ra, đứng ở bên trong chính là Hách phu nhân mặc một thân đồ ở nhà. Vì bảo dưỡng rất tốt nên bà nhìn qua có vẻ rất trẻ tuổi, giống như mới đầu ba mươi, trên người càng mang một loại khí chất lười nhác đặc biệt, nữ nhân thành thục như hoa hải đường ngủ mùa xuân vậy, cao quý cùng tao nhã.
“Là cậu à?” Thấy người ngoài cửa, Hách phu nhân khẽ nhíu mày một cái, hiển nhiên không quá hoan nghênh người nào đó.
“Văn Văn ở nhà không ạ?” Hướng Nhật da mặt dày, không có chút nào giác ngộ của khách không mời mà tới.
“Vào đi đã.” Mặc dù trong lòng không hoan nghênh nhưng Hách phu nhân vẫn duy trì lễ phép, liếc nhìn sau lưng hắn rồi tránh người ra.
Hướng Nhật nói tiếng cảm ơn rồi đi vào.
Có lẽ Hách gia cũng vừa mới dùng cơm trưa xong nên một nhà ba người đang ngồi trong phòng khách xem tivi cho tiêu cơm.
Thấy Hướng Nhật đi vào, đôi mắt của Hách Tiện Văn cùng Hách Manh sáng lên, bất quá so với Hách Tiện Văn có chút dè dặt thì Hách Manh lại không cố kỵ gì nhiều cả, từ trên ghế salon bắn lên, sau đó nhào tới một cái: “Thầy anh rể tới rồi.”
“Cái gì mà ‘thầy anh rể’, nói sảng gì thế!” Cách gọi rối loạn như vậy vừa vặn để cho Hách phu nhân nghe được, nhướng mày một cái khiển trách.
Tiểu nha đầu nhất thời giống như chim cút cụp đầu, không dám lên tiếng, nhưng hai tay vẫn ôm cánh tay ‘thầy anh rể’ thật chặt không buông.
Hướng Nhật sờ cái đầu nhỏ nhắn của nàng một cái, từ sau lần trước giải khai tư tưởng của nàng, nha đầu này đã thừa nhận thân phận ‘anh rể’ của hắn.
Hách phu nhân cũng bởi vì con gái chính diện thừa nhận dù cho hắn có rất nhiều bạn gái nàng cũng nguyện ý làm bạn gái của hắn mà giận dỗi không quản chuyện này nữa, Hướng Nhật cũng dám lấy thân phận ‘con rể’ đường đường chính chính tới cửa.
“Hướng Quỳ.” Hách Tiện Văn ngồi trên ghế salon không nhúc nhích, nhưng trong mắt lại thẹn thùng vui vẻ, thẹn thùng là vì tiếng ‘anh rể’ mà em gái gọi, mừng dĩ nhiên là vì nam nhân đến thăm nàng rồi.
Thật ra thì hôm qua nam nhân trở về nàng cũng biết, là An Tâm gửi tin nhắn nói cho nàng, vốn là nàng còn định hôm nay tìm chút thời gian qua thăm một chút, không nghĩ tới nam nhân lại tìm tới mình trước.
“Văn Văn.” Hướng Nhật kéo theo cánh tay của tiểu nha đầu không chịu buông ngồi xuống bên cạnh Hách Tiện Văn.
Hách Tiện Văn bởi vì mẹ đang ở bên cạnh cho nên thoáng dịch ra một chút, không có dính vào, trừng mắt nhìn em gái đang quấn lấy nam nhân: “Em làm bài tập xong rồi sao? Còn không đi làm bài tập đi!”
“Còn chưa làm xong...” tiểu nha đầu mặt đầy vẻ sa sút tinh thần, nhưng không biết nghĩ đến cái gì bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, “Em còn nhiều bài tập chưa làm được, thầy, anh dạy em làm đi, đến phòng của em luôn.” Bởi vì vừa bị mẹ khiển trách cho nên không dám gọi cái gì ‘thầy anh rể’ nữa, sau khi nói xong thì muốn đem Hướng Nhật kéo đi.
Hách phu nhân ở một bên thấy rất không vừa mắt: “Manh Manh, nhìn bộ dáng của con ra sao, có cô gái nào giống như con không, một chút quy củ cũng không có, còn không ngồi đàng hoàng cho mẹ!”
Nhìn hai cô con gái đối với tiểu tử kia rất thân thiết, nhiệt tình, Hách phu nhân trong giọng nói mang theo nồng nặc mùi chua. Mặc dù con gái lớn ngoài mặt cố ý làm ra vẻ bình tĩnh không có biểu hiện gì, nhưng bà sao lại không biết con gái mình chứ, bất luận là thần sắc vui mừng trong mắt hay là cơ thể bởi vì kích động mà run nhè nhẹ đều có thể nhìn ra được, chỉ còn hận không được nhào tới trong ngực tiểu tử kia mà thôi.
Biểu hiện của con gái nhỏ càng không cần nói, thấy tiểu tử kia đến thì còn thân thiết hơn so với thấy mẹ ruột là bà đây.
“Dạ.” Bị mẹ nghiêm nghị khiển trách, tiểu nha đầu nhất thời thành thật lại, buông cánh tay đang ôm thầy ra, ngoan ngoãn ngồi yên, trở thành một tiểu thục nữ đáng yêu.
Hách phu nhân lúc này mới hài lòng, nhìn ‘khách không mời mà tới’ hỏi thăm: “Tiểu Hướng, nghe Văn Văn nói lần này cậu đi Mỹ mới vừa trở về?”
“Dạ, thật ra thì cháu về tối ngày hôm qua, nhưng bởi vì thời gian khuya quá cho nên cũng chưa có tới quầy rầy.” Hướng Nhật làm ra vẻ hết sức khiêm tốn nói, từ sau lần xảy ra chuyện bắt cóc tống tiền kia, giữa hắn và Hách phu nhân trở nên có chút không còn hòa hợp nữa, nhưng đối phương lại là nhạc mẫu đại nhân của hắn, tự nhiên là phải có sự tôn kính tương ứng.
“Ừ, đã ăn trưa chưa?” Hách phu nhân bình thản nói lại, trên mặt không nhìn ra được biểu tình cụ thể gì.
“Đã ăn rồi ạ.” Hướng Nhật trả lời.
“Cậu bây giờ vẫn còn đang là năm hai đại học đúng không nhỉ?” Hách phu nhân hôm nay tựa hồ có hứng thú nói chuyện trên trời dưới đất, cứ một câu lại một hỏi.
“Đúng vậy ạ, năm nay đang là năm hai đại học.” Hướng Nhật trong lòng có chút cười khổ, hắn là tới tìm Hách đại tiểu thư thân thiết, cũng không phải tới tìm cha mẹ vợ tương lai nói chuyện trời đất, nhưng Hách phu nhân thân là mẹ vợ nói chuyện với hắn, hắn không thể không phụng bồi cẩn thận.
“Cậu học ngành nào?” Hách phu nhân hỏi tiếp.
“Ngành Tin học ạ.” Hướng Nhật cơ hồ là máy móc trả lời.
“Tại sao lúc đầu lại chọn ngành Tin học?” Hách phu nhân hoàn toàn tiến vào ‘đặt câu hỏi kiểu mẫu’, một vấn đề lại tiếp một vấn đề.
Hướng Nhật bị hỏi đến nỗi không giải thích được, Hách phu nhân hôm nay cho hắn cảm giác có gì không đúng. Len lén liếc mắt nhìn Hách đại tiểu thư bên cạnh, nàng cũng vẻ mặt đầy bất đắc dĩ. Cái này làm cho trong lòng hắn không khỏi động một cái, cuối cùng cũng phải trở lại đối mặt với hiện thực.
Hách phu nhân không ngừng hỏi hắn các vấn đề như vậy thật ra chính là để cho hắn cùng Hách Tiện Văn không có cơ hội nói chuyện riêng hoặc tiếp xúc với nhau. Mặc dù lúc trước đúng là bà có nói không quản hai người họ lui tới nữa, nhưng bây giờ lấy loại phương thức này để ‘ngăn cản’ bọn họ thì thật là ‘dụng tâm lương khổ’.
“Đại khái là cháu đối với Tin học rất có hứng thú.” Hướng Nhật cũng không hy vọng bị dắt lỗ mũi như vậy, sau khi nói xong vội vàng đứng lên, không đợi Hách phu nhân tiếp tục đặt câu hỏi đã giành nói trước, “Văn Văn, chúng ta đi ra ngoài chút đi. Bác gái, con không quấy rầy nữa.”
Nghe hắn dứt khoát như vậy, sắc mặt Hách phu nhân trở nên cứng đờ, tiểu tử này không ra bài theo lẽ bình thường làm cho trong nhất thời bà cũng không thể làm gì, chỉ có thể nhẹ đáp một tiếng: “Đi đi.”
“Con cũng muốn đi!” Tiểu nha đầu Hách Manh bên cạnh thấy thầy cùng chị muốn đi ra ngoài, nàng tất nhiên cũng không cam lòng đợi ở nhà.
Hướng Nhật còn chưa mở miệng cự tuyệt, Hách phu nhân đã nói tiếp: “Đi ra ngoài cũng tốt, cơm nước xong vừa vặn đi tản bộ một chút đối với thân thể mới có lợi. Tiểu Hướng, phiền cậu chiếu cố nó một chút, nha đầu này thích chạy nhảy, đừng để cho nó té ngã.”
“Con không có...” Hách Manh miệng như mếu, vừa muốn giải bày nhưng đối mặt với ánh mắt nghiêm nghị của mẹ bắn tới nhất thời cúi đầu không dám lên tiếng.
“Được rồi, các con đi ra ngoài đi, đừng đi lâu quá đấy.” Hách phu nhân khoát tay nói.
Hướng Nhật không biết nói gì nữa, Hách phu nhân thấy không có biện pháp ngăn cản hắn cùng với Hách Tiện Văn ở cùng một chỗ liền cố ý sắp xếp một kỳ đà cản mũi bên cạnh bọn họ.
Vốn hắn muốn cùng một mình Hách đại tiểu thư ở chung với nhau, còn có thể tìm một chỗ không người lén lút thân thiết đôi chút, nhưng bây giờ lại thêm tiểu nha đầu phiền toái này bên người, thân thiết là chuyện nghĩ cũng đừng nghĩ nữa rồi.
/1271
|