Mặc dù câu nói ấy là buột miệng, nhưng Tần Tiến không thấy có gì không đúng.
Theo những gì y biết, trong nhà Hoắc Đình Sơn hiện không có chính thê, nếu không phải là thê tử thì chắc chắn là thiếp rồi. Thiếp và sủng cơ vốn khác với chính thê, những thứ đó chỉ là đồ chơi, chuyện trao đổi hay tặng nhau là việc thường thấy.
Những người đi cùng Tần Tiến như Hùng Mậu và Tần Dương đều biến sắc mặt.
Y nhìn trúng Bùi phu nhân?
Đùa kiểu gì vậy chứ, tiên sinh Công Tôn đã nói rõ, khi chưa tìm được kỳ lân tử thực sự, Bùi phu nhân chính là kỳ lân tử. Vậy mà Tần Tiến vừa đến đã muốn lôi kéo kỳ lân tử của quân U Châu họ?
Công Tôn Lương nghiêm nghị nói: “Phu nhân không phải là thiếp của Đại tướng quân. Nàng là quý khách của quân đội chúng ta, xin Tần đô đốc sau này đừng nhắc đến chuyện này nữa.”
Tần Tiến ngỡ ngàng, phản ứng đầu tiên là Công Tôn Lương đang nói dối.
Quý khách? Chỉ là một phụ nhân?
Quân U Châu của họ từ khi nào lại hạ mình đến thế?
Trong mắt y, đây rõ ràng chỉ là một cái cớ. Phụ nhân ấy chắc chắn là sủng cơ của Hoắc Đình Sơn, được yêu chiều nên không nỡ rời bỏ, vì vậy mới bịa ra lý do hoang đường và nực cười như vậy.
Suy nghĩ xoay chuyển trong đầu Tần Tiến, y đã tin chắc lời Công Tôn Lương chỉ là lời biện hộ, nhưng vì chưa gặp Hoắc Đình Sơn, y tạm dừng chủ đề này.
Cách đó không xa, Bùi Oanh tiến thêm vài bước, chợt phát hiện người được vây quanh không phải là Hoắc Đình Sơn.
Người đàn ông kia cũng cao lớn vạm vỡ, mang dáng vẻ của một võ tướng, đứng giữa đám đông làm nàng nhầm lẫn.
Quan sát kỹ, Bùi Oanh xác nhận nàng chưa từng thấy y trong đội ngũ chủ chốt của quân đội. Có lẽ y không phải người của quân đội U Châu, vậy thì nàng càng không cần đến đó nữa.
Bùi Oanh khẽ nói với Tân Cẩm: “Chúng ta hãy vòng ra phía sau đi.”
Tân Cẩm tự nhiên không có ý kiến.
Khi quay người lại, Bùi Oanh cảm giác có ánh mắt âm u đeo bám nàng. Ánh nhìn lạnh lẽo, mang theo chút cảm giác trơn trượt, tựa như một con rắn vừa bò lên từ đáy hồ.
Bùi Oanh chau mày, bước chân vội vã hơn.
Chờ đến khi bóng dáng uyển chuyển của nàng khuất dạng hoàn toàn, Tần Tiến mới tiếc nuối thu ánh mắt về, cùng vài người bước vào trong trướng.
“... Cái gì? Sáng nay Hoắc Đình Sơn đã tự mình dẫn quân đi đánh quận Quảng Bình rồi sao?” Tần Tiến ngạc nhiên.
Quân đội của mấy châu xung quanh đều án binh bất động, dường như muốn chờ một kẻ đi tiên phong để thăm dò ý định của bọn giặc Lam Cân.
Không ngờ quân U Châu vừa đến, Hoắc Đình Sơn đã dẫn quân xuất chiến.
Tần Dương gật đầu, sau đó với vẻ bình thản giả vờ ném ra một tin tức chấn động thứ hai: “Vừa rồi tiền tuyến gửi tin báo thắng trận, quận Quảng Bình đã thất thủ, đại tướng quân ra lệnh chúng ta chuẩn bị tiến vào thành.”
“Quảng Bình thất thủ rồi?!” Tần Tiến kinh hãi, âm lượng không kìm được mà cao lên, đã thất thố. Nhưng lúc này y hoàn toàn không quan tâm đến việc ấy, trong đầu chỉ còn vang lên năm chữ “Quảng Bình đã thất thủ.”
Sáng nay xuất quân, giờ Ngọ đã phá quận Quảng Bình, tốc độ gì mà nhanh đến vậy. Quân U Châu quả thực là đội quân hổ lang nổi danh thiên hạ, quân Diên Châu vẫn chưa từng giao chiến với quân U Châu, mới chỉ nghe danh, không ngờ hôm nay lại được mở mang tầm mắt.
Tần Tiến chần chừ một lúc, nhanh chóng đưa ra quyết định: “Ta theo các ngươi vào thành thế nào?”
Không tận mắt chứng kiến, lòng vẫn còn một chút hoài nghi.
Khách đến là quý, Công Tôn Lương đồng ý.
Bùi Oanh cũng nhận được tin tiến vào thành, khác với sự kinh ngạc của Hùng Mậu và những người khác, nàng đã sớm dự cảm cuộc chiến này sẽ kết thúc rất nhanh. Vì vậy, sau khi Hoắc Đình Sơn dẫn quân rời đi không lâu, nàng đã bảo Thủy Tô bắt đầu thu xếp hành lý.
Quả nhiên đến giờ Ngọ, quân doanh đã truyền tin tức về.
Xe ngựa đã dừng trước trướng, Bùi Oanh nắm tay con gái chờ, dự định đợi Thủy Tô và Tân Cẩm đặt xong hành lý rồi mới lên xe.
“Mẫu thân, chúng ta sẽ ở lại quận Quảng Bình bao lâu?” Mạnh Linh Nhi nghi hoặc.
Bùi Oanh khẽ thở dài: “Mẫu thân cũng không rõ.”
Không biết nghĩ đến điều gì, mắt Mạnh Linh Nhi sáng lên: “Con nghe nói Trường An phồn hoa vô cùng, có những tòa nhà cao trăm thước, lầu các sơn son thiếp vàng, đến đêm vạn gia đèn đuốc sáng rực. Đúng rồi, còn có nhiều thương nhân Hồ từ Tây Vực đến, họ mang theo rất nhiều món đồ kỳ lạ. Mẫu thân, sau này chúng ta có đến Trường An không?”
Bùi Oanh mím môi.
Hoắc Đình Sơn là một vị mục của U Châu, không có chiếu lệnh của thiên tử thì không được vào Trường An, nếu nàng mãi ở bên cạnh hắn, thì việc đến Trường An cũng thành một giấc mộng xa vời.
Nhưng con gái muốn đến Trường An, nàng nhất định sẽ đưa con đi, hiện tại chỉ có thể chờ thời cơ thích hợp để thoát thân.
“Rồi sẽ có ngày chúng ta đến Trường An.” Bùi Oanh xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái.
Mạnh Linh Nhi lập tức vui mừng, đang định ôm mẫu thân làm nũng thì chợt nhận ra nàng chau mày: “Mẫu thân?”
Bùi Oanh ngừng một chút, sau đó mỉm cười với nàng: “Không có gì, chỉ là mẫu thân chợt nghĩ đến vật giá ở Trường An đắt đỏ hơn Bắc Xuyên rất nhiều, đến lúc ấy vào Trường An, chúng ta phải tiết kiệm một chút.”
Bùi Oanh cúi mắt, cố gắng lờ đi ánh nhìn tham lam không xa dán lên người nàng.
Mạnh Linh Nhi đầy quyết tâm, nắm c.h.ặ.t tay: “Thêu thùa của con không tệ, đến lúc không đủ tiền tiêu, con sẽ đi bán đồ thêu.”
Bùi Oanh bật cười: “Không đến nỗi để con làm vậy.”
Sau khi bán hết đồ đạc, căn nhà của nàng ở Bắc Xuyên cũng bán được hai mươi lăm lượng, đây thực ra là mức giá khá tốt.
Vì Bắc Xuyên chỉ là một quận nhỏ nơi biên giới, giá nhà không thể so với các thành trì lớn, mà trước đây lại vừa trải qua nạn giặc cướp, người c.h.ế.t rất nhiều, xung quanh có nhà đã trở thành hung trạch, giá nhà giảm mạnh.
Trong tay nàng tính cả số bạc bán đồ đạc, hiện có khoảng bốn mươi lượng, số tiền này nếu ở một quận nhỏ thì là một khoản lớn, nhưng đến Trường An thì lại không đáng gì.
Dẫu có không đáng gì, nàng cũng không đến nỗi để con gái phải làm công.
“Phu nhân, tiểu thư, có thể lên xe rồi.” Tân Cẩm cung kính nói.
Hai mẹ con lên xe.
Cho đến khi vào trong xe ngựa, có tấm chắn ngăn cách, ánh mắt đáng ghét kia mới biến mất.
Đại quân xuất phát.
Chiếc xe ngựa của Bùi Oanh được bảo vệ kỹ lưỡng bên trong, Tần Tiến cưỡi ngựa đi cùng với Hùng Mậu và mấy người khác.
Dĩ nhiên y không đến một mình, đi cùng y còn có vài thủ hạ, nhưng ít ai nhận ra bên cạnh Tần Tiến hiện tại thiếu một người.
Đoàn quân đi được nửa đường, một binh sĩ Diên Châu quay lại hàng ngũ, nhẹ nhàng lắc đầu với Tần Tiến.
Mắt Tần Tiến sáng lên.
Sau khi bị Công Tôn Lương thẳng thừng từ chối, Tần Tiến bình tĩnh lại và có một suy đoán khác. Có lẽ vị phu nhân đó là thân thích của Hoắc Đình Sơn, chẳng hạn như biểu muội từ xa.
Nếu có quan hệ thân thích như vậy, thì y cầu hôn trực tiếp thực sự không thích hợp.
Lòng tò mò, Tần Tiến nghĩ tới nghĩ lui, rồi âm thầm phái người đi dò la, và kết quả này khiến y vô cùng hài lòng, vị phu nhân kia không phải thân thích của Hoắc Đình Sơn.
Bất kể Tần Tiến trong lòng dâng trào bao nhiêu cảm xúc, đại quân vẫn hướng về phía nam, chẳng mấy chốc đã thấy được bóng dáng thành trì phía xa.
Từ xa, Hùng Mậu đã trông thấy những ụ đầu lâu dựng ngoài thành, hai đống đầu lâu một trái một phải, phân bố ở hai bên cổng thành, một chiếc Lam Cân trên đó đã bị m.á.u đỏ thẫm thấm vào.
Dưới ụ đầu lâu, m.á.u chảy thành dòng như con suối, thấm vào đất, khiến mảnh đất vàng nâu trở nên đỏ sậm.
Khung cảnh này Hùng Mậu và đám võ tướng đều đã quen thuộc, ngày trước khi bọn họ đánh nhau với người Tiên Ti cũng từng dựng ụ đầu lâu để trấn áp kẻ địch.
Đánh nhau với man di, thủ đoạn dịu dàng làm sao có thể hữu hiệu?
Nhưng nghĩ đến việc trong quân còn có một phu nhân yếu đuối như Bùi phu nhân, lần trước nàng đã bị dọa đến ngất xỉu, Hùng Mậu vội thúc ngựa đến bên cạnh xe ngựa: “Ngoài thành dơ bẩn, xin phu nhân đừng mở rèm cửa lên.”
Bùi Oanh cũng nhớ lại lần "bị c.h.ặ.t ngang lưng" đó, sắc mặt chợt tái đi: “Đa tạ ngươi đã nhắc nhở.”
Đối với quân lính U Châu, đây là chuyện thường tình, nhưng bọn Tần Tiến lại đổi sắc. Họ đến từ Diên Châu, xưa nay chỉ có xung đột nhỏ với các châu khác, chưa từng chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng như vậy.
Một binh sĩ Diên Châu không kìm nén nổi, liền “ọe” một tiếng nôn mửa.
“Ha ha ha, tiểu huynh đệ, ngươi chưa từng thấy cảnh này đúng không, có gì đáng sợ đâu, đều là xác c.h.ế.t cả thôi mà,” Hùng Mậu cười nói.
Tần Tiến mặt lúc xanh lúc trắng, nhưng ngoài miệng vẫn tỏ ra tán đồng, trong lòng lại thầm hận. Đúng là lũ mọi rợ phương Bắc, hành động chẳng chút kiêng dè.
Đại quân tiến vào thành.
Quận Quảng Bình, nơi đầu tiên nổ ra cuộc khởi nghĩa của giặc Lam Cân, tất nhiên đã chiếm giữ phủ Quận thủ của Quảng Bình.
Tuy nhiên, khác với viên huyện lệnh xui xẻo của huyện Bắc Xuyên, vị quận thủ này lại nhanh nhạy, vừa cảm thấy không ổn liền lập tức dẫn gia quyến bỏ trốn.
Phủ Quận thủ trống rỗng, nay Hoắc Đình Sơn chiếm lấy Quảng Bình, dĩ nhiên tiếp quản phủ Quận thủ.
Xe ngựa dừng lại.
Bùi Oanh nghe Hùng Mậu báo đã đến phủ Quận thủ, Tân Cẩm lập tức bước xuống trước, dìu Mạnh Linh Nhi đang vội vã muốn xuống xe để thở, sau đó quay lại đỡ Bùi Oanh.
Tần Tiến cũng xuống ngựa, trao dây cương cho thuộc hạ, rồi hỏi lính U Châu canh cửa: “Hoắc U Châu hiện có ở trong phủ không?”
Lính canh U Châu đáp là có.
Tần Tiến: “Truyền báo một tiếng, nói đô đốc Diên Châu Tần Tiến cầu kiến.”
Tên lính thoáng giật mình, liền vội vàng quay vào phủ để báo tin. Đúng lúc này gặp nhóm của Bùi Oanh, nàng bèn lui lại một bước, làm động tác mời.
Lính canh hiểu rõ vị trí của Bùi phu nhân trong quân, liền chắp tay tạ ơn, rồi nhanh chóng tiến vào trong.
Tần Tiến chứng kiến cảnh này, trong mắt thoáng hiện một nụ cười. Quả nhiên chỉ là một thiếp thất, lại còn rất cẩn trọng.
Sau khi lính vào phủ, Bùi Oanh cũng theo một lính tiếp đón khác đến hậu viện.
Hoắc Đình Sơn đang trong thư phòng, nghe nói đô đốc Diên Châu Tần Tiến đã đến cửa, lại biết người này trước đó có tìm hắn ở doanh trại nhưng không gặp, sau cùng theo quân U Châu cùng tới đây, Hoắc Đình Sơn liền nhướng mày: “Đô đốc Diên Châu Tần Tiến? Để y chờ ở tiền sảnh một lát, ta sẽ ra ngay.”
Lính nhận lệnh đi ra ngoài.
Hoắc Đình Sơn từ cửa thư phòng nhìn thấy Hùng Mậu, liền gọi vào hỏi: “Ta không có mặt ở doanh trại, có việc gì quan trọng xảy ra không?”
Hùng Mậu lắc đầu, đại tướng quân mới rời đi có mấy canh giờ, làm gì có chuyện quan trọng nào. Nhưng lúc này, trong đầu hắn chợt hiện ra một cảnh tượng, động tác lắc đầu của hắn cũng khựng lại.
Hùng Mậu gãi đầu nói: “Đại tướng quân, thực ra có một việc, nhưng không lớn.”
Hoắc Đình Sơn bật cười: “Có việc thì nói ra, cái miệng ngươi chỉ để ăn thôi sao.”
Hùng Mậu vội đáp: “Lúc Tần Tiến vào doanh trại tìm ngài, y thấy Bùi phu nhân, cứ ngỡ nàng là thiếp của ngài, liền muốn xin được nàng.”
Hoắc Đình Sơn cười lạnh: “Y muốn đủ thứ, sao không đòi Hoàng đế Triệu nhường ngôi cho y luôn đi.”
Hùng Mậu theo phản xạ quay đầu nhìn ra sau.
Cửa thư phòng đang mở, may mắn đây là địa phận của quân U Châu, không có người ngoài ở tiền sảnh.
Hùng Mậu thở phào một hơi, dù đã bao nhiêu năm nhưng hắn vẫn đôi lúc ngạc nhiên trước những lời ngạo mạn của đại tướng quân.
“Thôi vậy, không cần so đo với kẻ sắp chết.” Hoắc Đình Sơn đứng dậy bước ra ngoài.
Tần Tiến đợi trong tiền sảnh một lát thì thấy một bóng người cao lớn từ phía trong bước ra, y vội đứng dậy làm lễ: “Đô đốc Diên Châu Tần Tiến, bái kiến Hoắc U Châu, chúc mừng Hoắc U Châu thể như chẻ tre chiến thắng giặc Lam Cân, chiếm lĩnh Quảng Bình.”
Hoắc Đình Sơn, người cùng cấp với thượng cấp của Tần Tiến là Diên Châu mục, đều là thần tử của Hoàng đế Triệu, về mặt quan chức, Tần Tiến phải lễ phép chào hỏi.
“Tần đô đốc không cần đa lễ.” Hoắc Đình Sơn nâng tay đáp lại: “Hôm nay chỉ là tiểu thắng, không đáng kể.”
Khóe miệng Tần Tiến giật giật, không biết Hoắc Đình Sơn là tự khiêm hay tự kiêu, nếu Quảng Bình dễ chiếm đến thế, đã bị Hoàng Mộc Dũng và Viên Đinh công phá từ lâu rồi.
Hoắc Đình Sơn ngồi xuống, phủ Quận thủ không có tỳ nữ, hắn cũng chẳng cần người hầu, tự tay rót trà: “Ta nghe nói sáng nay ngươi đến doanh trại tìm ta, không biết Tần đô đốc có chuyện gì?”
Tần Tiến cười đáp: “Thực ra là muốn cùng Hoắc U Châu bàn kế sách đối địch, chỉ là không ngờ quân U Châu dũng mãnh đến vậy, không cần liên kết đã tiêu diệt giặc Lam Cân không còn manh giáp.”
Khóe mắt Hoắc Đình Sơn vương chút cười: “Không phải quân U Châu dũng mãnh, chẳng qua giặc Lam Cân chỉ là hư danh, không đáng sợ. Tần đô đốc nếu không tin, lần sau hãy tự mình dẫn quân đánh với giặc Lam Cân, sẽ thấy bọn chúng chẳng qua là hổ giấy.”
Tần Tiến bán tín bán nghi.
Hoắc U Châu nói có vẻ dễ dàng, mà trận chiến này cũng thật sự nhanh chóng, chẳng lẽ giặc Lam Cân chỉ là hư danh, thực ra không chịu nổi một đòn?
“Hoắc U Châu, ngài có biết người Tư Châu cũng đã đến chưa?” Tần Tiến chuyển đề tài.
Hoắc Đình Sơn gật đầu: “Họ đóng quân tại quận Thường Sơn, sáng nay ta đã phái người thông báo cho họ.”
Sắc mặt Tần Tiến hơi biến.
Hoắc U Châu đã cử người thông báo cho Tư Châu? Chỉ báo cho Tư Châu, thì ra quan hệ giữa U Châu và Tư Châu lại thân thiết đến vậy mà hắn không hay biết?
Hoắc Đình Sơn đợi sắc mặt hắn biến đổi mấy lần, rồi mới ung dung nói: “Tất nhiên, ta cũng đã cho người đến Hà Thanh quận, tính ra người của Tần đô đốc cũng sắp đến rồi.”
Hà Thanh quận, nơi có quân đội của Diên Châu đóng quân.
Sắc mặt Tần Tiến dần dịu lại, trong lòng tính toán khoảng cách giữa các quận, đề nghị: “Nếu sáng nay đã thông báo, quân Tư Châu có thể tới quận Quảng Bình trước hoàng hôn, không bằng Hoắc U Châu mở tiệc tối nay, vừa để chúc mừng, vừa để đón gió rửa bụi cho các tướng sĩ.”
Quảng Bình đã chiếm được, các châu tất nhiên cần tụ họp. Chọn hôm nay là hợp lý nhất.
Hoắc Đình Sơn cũng có ý đó.
Sau đó, Hoắc Đình Sơn nói chuyện với Tần Tiến thêm vài câu, thấy hắn khá lễ độ, không nhắc đến Bùi Oanh nữa, hắn nghĩ y đã tự biết khó mà lui.
...
Lần này người dẫn quân Tư Châu là Lưu Bách Tuyền, người này cũng là đô đốc, giống như Tần Tiến, nhưng khác ở chỗ hắn ta còn là con rể của Tư Châu mục.
Lưu Bách Tuyền tới phủ quận thủ khi trời chạng vạng, thấy quân Diên Châu đã tới, lại nghe nói đô đốc Diên Châu Tần Tiến đã đến từ giữa trưa, lòng không khỏi kinh ngạc.
Quận Hà Thanh so với quận Thường Sơn cách quận Quảng Bình còn xa hơn, vậy mà Tần Tiến lại đến nơi từ giữa trưa. Nếu không phải là xuất phát sớm, thì hẳn y đã sớm có liên lạc với người ở U Châu, nếu không thì không thể nào đến nhanh đến vậy.
Trong lòng của Lưu Bách Tuyền có vô vàn suy nghĩ chuyển động, nhưng trên gương mặt hắn vẫn giữ nụ cười ôn hòa, chúc mừng cùng phó tướng của U Châu.
Kim ô xế bóng, chính sảnh của quận thủ phủ náo nhiệt vô cùng. May mắn là quận thủ phủ của Quảng Bình rộng lớn, chính sảnh rộng rãi, có thể chứa được cả một dãy bàn ghế.
Dù là tửu điếm hay chính sảnh trong nhà ở, đều có chỗ ngồi phân trên dưới. Thông thường, vị trí quay mặt ra cửa và có “dựa núi” được coi là thượng vị.
Thượng vị trong buổi tiệc tối hôm nay thuộc về Hoắc Đình Sơn, vì hắn là châu mục, và quân đội phá tan Quảng Bình là binh mã của hắn. Hai vị trí dưới bên phải và trái của Hoắc Đình Sơn lần lượt là Lưu Bách Tuyền và Tần Tiến.
Lưu Bách Tuyền trong lòng không hài lòng với vị trí này, hiện nay lấy phải làm quý, dựa vào gì mà Tần Tiến có thể ngồi ở hạ vị bên phải? Chẳng lẽ Diên Châu và U Châu thực sự có mối quan hệ mờ ám nào đó sao?
Rượu ngon, thức ăn thượng hạng bày đầy trên bàn, cơm tẻ nóng hổi, t.hịt nướng tỏa mùi thơm phức, còn có các món như canh cá, t.hịt cừu muối và thỏ khô, bên cạnh đó còn có các loại trái cây và rau củ như mơ bày trên đĩa bạc.
Sợ không đủ sáng, ở bốn góc của chính sảnh đặc biệt thắp đèn, đèn hình thú cháy yên ả, ánh sáng chiếu lên đĩa bạc bày thức ăn, ấm áp và dịu dàng.
Ly rượu đầy tràn chất lỏng trong veo, được bàn tay to lớn của Hoắc Đình Sơn nâng lên. Hắn nhìn về phía mọi người ở vị trí dưới, ba châu tụ hội, có thể không bao lâu sau sẽ đón binh mã của Ký Châu: “Ta và các vị ngồi đây hôm nay có mặt tại quận Quảng Bình là vì muốn trừng phạt nghịch tặc. Làm thần tử phải biết quên mình vì chủ, quên nhà vì quốc gia. Hoàng thượng có lệnh, chúng ta không thể chối từ. Mong rằng mọi sự sẽ như ý muốn của Hoàng thượng, mong rằng dân chúng Ký Châu sẽ được bình yên an khang.”
Lời phát ngôn đậm chất trung thần, trang trọng mà hoàn mỹ.
Ai cũng hiểu đó là lời ngoại giao, nhưng chỉ cần Triệu Thiên Tử vẫn còn ngự trị, thì những lời như thế này vẫn phải nói ra.
Chư vị ở Diên Châu, Tư Châu bèn đồng loạt hưởng ứng, trước tiên lên tiếng phê phán bọn nghịch tặc của Lam Cân, sau đó lại xót xa về những đau khổ của dân chúng Ký Châu, rồi bày tỏ quyết tâm tiêu diệt bọn nghịch tặc Lam Cân.
Sau những lời lễ nghi chính thức, mọi người mới bắt đầu thưởng thức mỹ thực.
Những người có mặt chủ yếu là võ tướng, so với văn quan thì có phần ít câu nệ hơn, không cần kiêng kỵ “ăn không nói chuyện.”
Uống rượu, bàn luận về thức ăn ngon, rồi làm quen với nhau, bầu không khí vô cùng hòa hợp, như thể dòng chảy ngầm giữa các châu chưa từng tồn tại.
Rượu qua vài vòng, ai nấy đều đã có chút hơi men, Lưu Bách Tuyền bỗng cảm thán: “Rượu ngon, bữa tối cũng phong phú, chỉ tiếc không có mỹ nhân ca vũ.”
Vừa nói ra lời này, liền nhận được không ít người hưởng ứng.
“Rượu ngon bên mỹ nhân, gió xuân đắc ý, sầu muộn nhẹ nhàng.”
“Haha, Lưu Đô đốc sao lại cảm thán như vậy, chẳng lẽ bình thường chưa từng gặp qua mỹ nhân?”
Tần Tiến cười nhạo: “Có lẽ dù có gặp, hắn cũng chẳng dám làm gì. Nghe đồn phu nhân của Lưu Đô đốc rất hùng hổ, không chịu chia sẻ phu quân với các nữ tử khác. Lý Tư Châu lại xem nàng như báu vật, Lưu Đô đốc phải sống dưới tay nhạc phụ mình, há chẳng phải nên cẩn thận đấy sao. Nếu bị chính phu nhân báo lên nhạc phụ, e rằng không dễ sống.”
Khuôn mặt vốn đỏ của Lưu Bách Tuyền lại càng đỏ thêm, vừa vì thẹn, vừa vì giận.
Nhạc phụ tuy có ơn nâng đỡ hắn, nhưng những lời chế nhạo thế này quả thực khiến người ta tức giận. Trong lòng ngoài sự trách móc về tính ghen tuông của Lý gia, còn ghét cay ghét đắng Tần Tiến vì dùng chuyện này làm trò cười.
Hoắc Đình Sơn ngồi ở thượng vị, ánh mắt thoáng qua vẻ mặt của Lưu Bách Tuyền, khóe môi nhếch lên một nụ cười khó phát hiện. Hắn nâng ly rượu lên uống cạn, như thể bị rượu ngon thu hút, nhất thời quên mất nói lời xoa dịu không khí.
Thuộc hạ của Lưu Bách Tuyền thấy Hoắc Đình Sơn không ra tay hòa giải, đành tự mình chuyển đề tài: “Vừa rồi không phải đang nói về mỹ nhân sao, nói tiếp đi. Theo ta thấy, mỹ nhân phải thuộc về Tư Châu chúng ta…”
Vừa dứt lời đã có người cười nhạo: “Tư Châu? Không, Tư Châu sao bằng Trường An. Mỹ nhân Trường An nổi tiếng xinh đẹp, không ai không đẹp, Lệ Quý phi cũng xuất thân từ Trường An. Năm năm trước, ta có cơ hội vào kinh làm nhiệm vụ, may mắn được tham gia cuộc săn thú mùa thu của hoàng gia, gặp được Lệ Quý phi một lần.”
“Như thế nào, thế nào?”
“Nghe nói Lệ Quý phi là yêu tinh hoa đào biến hóa, thực sự xinh đẹp như vậy sao?”
Người ấy thở dài, dường như say mê trong men rượu, nói: “Chỉ có thể nói rằng, việc Lệ Quý phi đứng đầu hậu cung là hoàn toàn có lý, nàng quả thực là tuyệt sắc, hoàng thượng thật có phúc.”
Tần Tiến nghe vậy, không kìm được mà nghĩ đến vị phu nhân gặp vào ban ngày.
Thực sự là tuyệt sắc sao?
Hắn chưa từng gặp Lệ Quý phi, nhưng lại cảm thấy phu nhân gặp hôm nay mới là tuyệt sắc.
Nhìn lướt qua thượng vị của Hoắc Đình Sơn, Tần Tiến thầm nghĩ chẳng trách Hoắc Châu Mục không quan tâm, chẳng màng tham gia bàn luận về mỹ nhân. Có một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy trong lòng, mất hứng thú với các nữ tử khác cũng là bình thường.
Hơi men bốc lên, Tần Tiến càng nghĩ càng ngứa ngáy, bỗng nhiên nhớ tới một truyền thuyết tiền triều.
Có một vị phi tần được Hoàng đế Lạc Nguyên sủng ái, trong một buổi yến tiệc bị một võ tướng ám muội trêu chọc, vị phi tần ấy đã giật dây buộc mũ của võ tướng và tố cáo với hoàng đế. Nhưng hoàng đế lại lệnh cho tất cả võ tướng tháo dây buộc mũ, không truy cứu chuyện đó nữa. Sau này, vị võ tướng ấy lập công, hoàng đế còn tặng cả phi tần đó cho hắn.
Hành động bao dung và độ lượng ấy quả thực là hành động của bậc đại trượng phu.
Dù Hoắc Đình Sơn không phải hoàng đế, và y không phải thuộc hạ trực thuộc của Hoắc Châu Mục, nhưng chỉ là một nữ nhân, chẳng lẽ đối phương sẽ thực sự công khai làm khó hắn?
Hơn nữa, y chỉ muốn một đêm vui vẻ mà thôi, chỉ là một thoáng tận hưởng.
Càng nghĩ càng cảm thấy chắc chắn, Tần Tiến đứng dậy nói muốn đi vệ sinh.
Mất một người cũng không sao, mọi người vẫn tiếp tục chúc rượu, không hề có chút ảnh hưởng nào. Thời gian chậm rãi trôi qua, Hoắc Đình Sơn ngồi ở thượng vị hơi nhíu mày.
Lần đi vệ sinh này, cũng thực sự là quá lâu rồi.
Đầu ngón tay có vết sẹo của hắn gõ nhè nhẹ lên bàn, đến một khoảnh khắc, đầu ngón tay chuẩn bị gõ xuống lại dừng lại, Hoắc Đình Sơn không kiên nhẫn mà hừ một tiếng.
Tần Tiến tên ngốc đó không phải là đã đi ra hậu viện rồi chứ?
Định gọi Hùng Mậu đi xem thử, nhưng lại nhớ ra điều gì, Hoắc Đình Sơn đặt ly rượu xuống, cũng đứng lên nói muốn đi vệ sinh.
Chính sảnh đang dùng bữa tối, hậu viện cũng vậy.
Hôm nay do thời gian ngồi xe ít hơn mọi ngày, nên Mạnh Linh Nhi hôm nay ăn nhiều hơn thường lệ.
Sau bữa cơm, Bùi Oanh kéo con gái mình dậy khỏi chỗ ngồi: “Ăn no rồi thì không được ngồi lâu, dậy đi dạo một chút để tiêu thực.”
"Mẫu thân, để con nghỉ một lát đã. Hôm nay không đi tiêu thực, đợi đến mai, con sẽ lấy lại sức rồi đi cùng mẫu thân có được không?" Mạnh Linh Nhi lười nhác đáp lời.
Ngồi yên đã thoải mái lắm rồi, nếu không phải giữ chút dáng vẻ cho ra dáng tiểu thư, nàng còn muốn nằm xuống nữa cơ.
Bùi Oanh đành chịu, dẫn theo Tân Cẩm đến khu vườn sau.
Hoàng hôn dần phai, bầu trời chỉ còn lại một lớp ánh vàng mỏng manh, mặt trời lặn rực rỡ như rắc vàng trên nền trời.
Bùi Oanh hít một hơi thật sâu.
Nơi đây không có ô nhiễm công nghiệp, không khí tươi mới, bầu trời quang đãng, khi đêm buông màn còn có thể thấp thoáng thấy những vì sao.
Bên cổng sau vang lên tiếng bước chân. Ban đầu, Bùi Oanh không để ý, nhưng tiếng bước chân mang chút chênh vênh ấy ngày càng tới gần.
"Đại nhân, không biết ngài có điều gì căn dặn?" Tân Cẩm thoạt đầu nghĩ rằng đó là một vị võ tướng của quân đội U Châu.
Dù sao khu vườn này thuộc khu vực cư trú của các tướng lĩnh U Châu, kẻ lui tới nơi đây đều là người của U Châu.
Người ấy không lên tiếng, chỉ không ngừng tiến về phía các nàng.
Một bóng dáng cường tráng bước ra từ trong bóng tối, ánh sáng còn sót lại chiếu lên nửa khuôn mặt hầu như xa lạ của hắn.
Sở dĩ là “hầu như” bởi Tân Cẩm đã gặp qua khuôn mặt này một lần. Chỉ mới hôm nay, người này được các tướng lĩnh U Châu vây quanh, sau đó nàng nghe nói đó là một đô đốc từ Diên Châu đến.
Hẳn là y rồi.
Tân Cẩm lập tức đổi giọng: "Đô đốc, nơi cư trú của ngài ở sát bên. Nô tì xin dẫn ngài đi."
Bùi Oanh theo phản xạ ngoảnh lại. Nàng biết tối nay trong phủ có yến tiệc, đa phần tướng lĩnh đều ở tiền sảnh, nên khi ra vườn nàng không đeo mạng che mặt.
Tần Tiến nhìn mỹ phụ mặt mày tái nhợt, lòng tự nhủ, người ở tiền sảnh nói Hoàng đế Triệu là người hưởng lạc không ít, nhưng nhìn kỹ, hưởng lạc không ít chính là Hoắc Đình Sơn của U Châu đây.
Tóc mây bóng mượt, ánh mắt lấp lánh; mỹ phụ dù kinh hãi đến trắng bệch khuôn mặt cũng không làm dung nhan nàng mất đi vẻ mỹ miều. Ánh hoàng hôn nhạt rơi trên gương mặt nàng, từng sợi lông mày lông mi đều rực sáng, vẻ đẹp tựa như tiên nữ giáng trần.
Tần Tiến nuốt nước bọt, ánh mắt lướt qua thân hình mặn mà của mỹ phụ trong bộ xiêm y màu xanh lục sẫm, càng ngắm càng sôi sục: "Phu nhân, sắc mặt nàng như vậy, có phải nhớ đến ta không?"
Tân Cẩm đứng chắn trước Bùi Oanh: "Đô đốc, đây là khu vực cư trú của tướng lĩnh U Châu."
Tân Cẩm thấp hơn Bùi Oanh, không chắn được hoàn toàn, ánh mắt Tần Tiến xuyên qua nàng, tham lam dán lên người Bùi Oanh: "Ta ngưỡng mộ phu nhân, mong nàng hãy gần gũi với ta."
"Đô đốc…"
Tân Cẩm định ngăn lại, nhưng Tần Tiến vung tay, đẩy nàng ngã xuống đất.
"Tân Cẩm!" Bùi Oanh định tới đỡ, mới cúi người xuống đã bị bàn tay thô to nắm lấy cánh tay.
Một mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi, ngoài rượu còn có mùi hôi chua của mồ hôi lâu ngày.
Cánh tay tựa như bị cuốn bởi một loại mãng xà trơn trượt, Bùi Oanh dạ dày như thắt lại, nói: "Ta khuyên đô đốc nên lập tức rời khỏi đây, xâm nhập vào khu trú ngụ của quân U Châu, không sợ người khác cho rằng ngài đến để dò xét quân cơ sao?"
Tần Tiến nghe Bùi Oanh nhắc đến quân U Châu, liền bật cười: "Phu nhân quả là biết mượn oai hùm. Đáng tiếc, một thị thiếp chẳng thể làm nên trò trống gì. Nàng nghĩ Hoắc Đình Sơn sẽ vì một nữ nhân mà trở mặt với ta ư? Huống hồ, sao không phải là phu nhân đã nhất kiến chung tình với ta, nhớ nhung không dứt, hẹn gặp ta tại hậu viện đêm nay?"
Bùi Oanh kinh hãi.
Người này thật vô liêm sỉ!
Hắn siết lấy cánh tay nàng, kéo nàng vào lòng. Mùi hương mềm mại càng khiến y thêm nhộn nhạo, Tần Tiến nắm c.h.ặ.t cổ tay nàng, rồi luồn tay vào trong tay áo của nàng.
Làn da mịn màng trơn tru, khi nắm c.h.ặ.t tựa như có lớp t.hịt mềm nhô qua kẽ tay, ánh mắt y càng thêm rực lửa. Đang định cúi xuống hôn, y liếc thấy nha hoàn bò dậy từ mặt đất, lao về phía mình.
"Phu nhân quả thật có một con c.h.ó trung thành." Chưa nói dứt lời, Tần Tiến đá mạnh vào bụng Tân Cẩm, nàng ngã như diều đứt dây.
"Tân Cẩm!"
Tần Tiến hừ lạnh: "Phu nhân rảnh lo người khác, chi bằng dành tâm tư cho… Ôi!"
Bị bất ngờ đá vào bụng dưới, Tần Tiến đau đến méo mặt.
Vốn đã uống rượu, mặt y đỏ rực, nay đau đến tái xanh, cánh tay đang nắm tay Bùi Oanh cũng lỏng dần.
Bùi Oanh thừa cơ đẩy y ra, không ngoảnh lại mà chạy về phía cổng vòm của khu vườn. Đối phó với võ tướng thế này, nàng và Tân Cẩm không địch nổi, chỉ có thể tìm binh sĩ.
“Phu nhân đừng để ta bắt được, nếu không ta sẽ trừng phạt nàng thật đích đáng.” Y hét lên.
Bùi Oanh nghe giọng y ban đầu còn đầy giận dữ, nhưng càng về sau lại dần bình tĩnh.
Y lại hồi phục nhanh vậy sao?
Lòng nàng hốt hoảng, nghiến răng, dồn sức chạy. Cổng vòm của khu vườn gần ngay trước mắt.
Chỉ cần ra khỏi khu vườn này, gặp binh sĩ U Châu chắc không khó.
Ánh mắt nàng bừng sáng.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, một lực mạnh mẽ từ phía sau nắm lấy vạt áo nàng, giật mạnh.
Bùi Oanh loạng choạng ngã ngược, bị Tần Tiến siết eo ôm lấy.
Ngay lúc y lại áp sát, từng sợi lông trên cổ nàng dựng đứng, m.á.u trong người như đông thành băng, rơi xuống hố sâu băng giá. Ruột gan quặn thắt, cảm giác kinh sợ đến muốn nôn mửa.
Lớn đến thế này, Tần Tiến chưa từng bị ai dám đụng chạm đến nơi ấy, vốn đã định trừng phạt nàng thật nặng, cho nàng biết thế nào là bất kính với nam nhân. Nhưng khi lại được ôm giai nhân trong lòng, hít hương thơm dìu dịu, y đổi ý.
Phải dạy dỗ nàng, nhưng đổi cách cũng được.
“Phu nhân quả thật đầy sức sống, hy vọng lên giường cũng giữ được tinh thần này.” Tần Tiến cười.
Bùi Oanh thấy hy vọng thoát thân khỏi cổng vòm đã tắt ngấm, chỉ còn cách mở miệng kêu cứu.
Nhận ra ý đồ của nàng, Tần Tiến lập tức bịt lấy miệng nàng, bàn tay thô ráp che kín gần nửa gương mặt.
Tần Tiến đang định trêu chọc thêm vài câu thì chợt động tai. Y có thể ngồi vững trên vị trí Đô đốc ở Diên Châu, tất nhiên không phải người tầm thường, thường ngày cũng trải qua không ít trận chiến, đôi tai lại càng đặc biệt thính.
Hắn nghe thấy có người đang tiến lại gần.
Bùi Oanh không có thính giác tốt như hắn, nhưng nhận thấy Tần Tiến đột nhiên dừng lại, trong lòng đoán rằng có người đang tới.
Có người tới.
Đây là địa bàn của quân U Châu, người đến tuyệt đối là người của quân U Châu.
Ánh mắt Bùi Oanh lại sáng lên. Hai tay nàng không bị khống chế, liên tục cào vào mu bàn tay Tần Tiến, để lại từng vết đỏ.
Tần Tiến nhíu mày, hiểu rằng tình hình này không ổn, liền nhanh chóng đánh mạnh một phát vào cổ Bùi Oanh.
Đôi đồng tử của Bùi Oanh co lại, rồi từ từ giãn ra, mí mắt cụp xuống, mềm mại ngã vào trong lòng Tần Tiến.
Tần Tiến quay lại nhìn Tân Cẩm đang ngất lịm trên mặt đất, không chút do dự mà quay người lại, một tay kéo một người, nhanh chóng đưa cả hai chủ tớ đi khỏi.
Đơn Lạc vừa mới đau bụng, khi tuần tra đã đi một chuyến đến nhà vệ sinh, trước sau cũng chỉ mất chừng thời gian uống một chén trà, lại thêm đây là trong phủ quận thủ, nên hắn tự thấy không có vấn đề gì.
Sau khi tuần tra xong lộ trình đã định, hắn hội ngộ với bốn huynh đệ khác, chuẩn bị báo cáo với Ngũ trưởng, nhưng lúc này Ngũ trưởng bỗng thấy một bóng người bước ra từ phía đó, lập tức đứng thẳng lưng chào: "Đại tướng quân."
Bốn người còn lại cũng đứng nghiêm theo.
Vốn nghĩ Hoắc Đình Sơn chỉ đi ngang qua, nhưng Ngũ trưởng thấy hắn lại tiến tới trước mặt bọn họ: "Vừa rồi tuần tra có điều gì khác lạ không?"
Ngũ trưởng lắc đầu đáp không có.
Hoắc Đình Sơn ngừng một chút, rồi hỏi: "Chỗ hoa viên phía sau có tuần tra qua chưa?"
"Thưa Đại tướng quân, đã tuần tra qua, không có gì bất thường." Đơn Lạc thành thật đáp.
Quả thật là đã tuần tra qua, chỉ là sau khi đổi ca thì mới đi nhà vệ sinh rồi mới tuần tra.
Hoắc Đình Sơn sờ vào râu quai nón của mình, không nói lời nào quay người bước đi theo lối vừa đến, nhưng không vào chính sảnh mà lại đi đến nhà vệ sinh gần đó nhất.
Ở đó, hắn gặp Tần Tiến đang chuẩn bị vào.
"Tần Đô đốc lại phải hai lần vào nhà vệ sinh sao?"
Tần Tiến hơi khựng lại, một lúc sau quay đầu nhìn Hoắc Đình Sơn: "Vừa rồi uống hơi nhiều rượu, giờ bụng trướng căng, không còn cách nào khác, phải ghé lại một lần nữa."
Hoắc Đình Sơn định nói gì đó thì đột nhiên nhìn thấy trên mu bàn tay của Tần Tiến có vài vết cào đỏ.
Theo những gì y biết, trong nhà Hoắc Đình Sơn hiện không có chính thê, nếu không phải là thê tử thì chắc chắn là thiếp rồi. Thiếp và sủng cơ vốn khác với chính thê, những thứ đó chỉ là đồ chơi, chuyện trao đổi hay tặng nhau là việc thường thấy.
Những người đi cùng Tần Tiến như Hùng Mậu và Tần Dương đều biến sắc mặt.
Y nhìn trúng Bùi phu nhân?
Đùa kiểu gì vậy chứ, tiên sinh Công Tôn đã nói rõ, khi chưa tìm được kỳ lân tử thực sự, Bùi phu nhân chính là kỳ lân tử. Vậy mà Tần Tiến vừa đến đã muốn lôi kéo kỳ lân tử của quân U Châu họ?
Công Tôn Lương nghiêm nghị nói: “Phu nhân không phải là thiếp của Đại tướng quân. Nàng là quý khách của quân đội chúng ta, xin Tần đô đốc sau này đừng nhắc đến chuyện này nữa.”
Tần Tiến ngỡ ngàng, phản ứng đầu tiên là Công Tôn Lương đang nói dối.
Quý khách? Chỉ là một phụ nhân?
Quân U Châu của họ từ khi nào lại hạ mình đến thế?
Trong mắt y, đây rõ ràng chỉ là một cái cớ. Phụ nhân ấy chắc chắn là sủng cơ của Hoắc Đình Sơn, được yêu chiều nên không nỡ rời bỏ, vì vậy mới bịa ra lý do hoang đường và nực cười như vậy.
Suy nghĩ xoay chuyển trong đầu Tần Tiến, y đã tin chắc lời Công Tôn Lương chỉ là lời biện hộ, nhưng vì chưa gặp Hoắc Đình Sơn, y tạm dừng chủ đề này.
Cách đó không xa, Bùi Oanh tiến thêm vài bước, chợt phát hiện người được vây quanh không phải là Hoắc Đình Sơn.
Người đàn ông kia cũng cao lớn vạm vỡ, mang dáng vẻ của một võ tướng, đứng giữa đám đông làm nàng nhầm lẫn.
Quan sát kỹ, Bùi Oanh xác nhận nàng chưa từng thấy y trong đội ngũ chủ chốt của quân đội. Có lẽ y không phải người của quân đội U Châu, vậy thì nàng càng không cần đến đó nữa.
Bùi Oanh khẽ nói với Tân Cẩm: “Chúng ta hãy vòng ra phía sau đi.”
Tân Cẩm tự nhiên không có ý kiến.
Khi quay người lại, Bùi Oanh cảm giác có ánh mắt âm u đeo bám nàng. Ánh nhìn lạnh lẽo, mang theo chút cảm giác trơn trượt, tựa như một con rắn vừa bò lên từ đáy hồ.
Bùi Oanh chau mày, bước chân vội vã hơn.
Chờ đến khi bóng dáng uyển chuyển của nàng khuất dạng hoàn toàn, Tần Tiến mới tiếc nuối thu ánh mắt về, cùng vài người bước vào trong trướng.
“... Cái gì? Sáng nay Hoắc Đình Sơn đã tự mình dẫn quân đi đánh quận Quảng Bình rồi sao?” Tần Tiến ngạc nhiên.
Quân đội của mấy châu xung quanh đều án binh bất động, dường như muốn chờ một kẻ đi tiên phong để thăm dò ý định của bọn giặc Lam Cân.
Không ngờ quân U Châu vừa đến, Hoắc Đình Sơn đã dẫn quân xuất chiến.
Tần Dương gật đầu, sau đó với vẻ bình thản giả vờ ném ra một tin tức chấn động thứ hai: “Vừa rồi tiền tuyến gửi tin báo thắng trận, quận Quảng Bình đã thất thủ, đại tướng quân ra lệnh chúng ta chuẩn bị tiến vào thành.”
“Quảng Bình thất thủ rồi?!” Tần Tiến kinh hãi, âm lượng không kìm được mà cao lên, đã thất thố. Nhưng lúc này y hoàn toàn không quan tâm đến việc ấy, trong đầu chỉ còn vang lên năm chữ “Quảng Bình đã thất thủ.”
Sáng nay xuất quân, giờ Ngọ đã phá quận Quảng Bình, tốc độ gì mà nhanh đến vậy. Quân U Châu quả thực là đội quân hổ lang nổi danh thiên hạ, quân Diên Châu vẫn chưa từng giao chiến với quân U Châu, mới chỉ nghe danh, không ngờ hôm nay lại được mở mang tầm mắt.
Tần Tiến chần chừ một lúc, nhanh chóng đưa ra quyết định: “Ta theo các ngươi vào thành thế nào?”
Không tận mắt chứng kiến, lòng vẫn còn một chút hoài nghi.
Khách đến là quý, Công Tôn Lương đồng ý.
Bùi Oanh cũng nhận được tin tiến vào thành, khác với sự kinh ngạc của Hùng Mậu và những người khác, nàng đã sớm dự cảm cuộc chiến này sẽ kết thúc rất nhanh. Vì vậy, sau khi Hoắc Đình Sơn dẫn quân rời đi không lâu, nàng đã bảo Thủy Tô bắt đầu thu xếp hành lý.
Quả nhiên đến giờ Ngọ, quân doanh đã truyền tin tức về.
Xe ngựa đã dừng trước trướng, Bùi Oanh nắm tay con gái chờ, dự định đợi Thủy Tô và Tân Cẩm đặt xong hành lý rồi mới lên xe.
“Mẫu thân, chúng ta sẽ ở lại quận Quảng Bình bao lâu?” Mạnh Linh Nhi nghi hoặc.
Bùi Oanh khẽ thở dài: “Mẫu thân cũng không rõ.”
Không biết nghĩ đến điều gì, mắt Mạnh Linh Nhi sáng lên: “Con nghe nói Trường An phồn hoa vô cùng, có những tòa nhà cao trăm thước, lầu các sơn son thiếp vàng, đến đêm vạn gia đèn đuốc sáng rực. Đúng rồi, còn có nhiều thương nhân Hồ từ Tây Vực đến, họ mang theo rất nhiều món đồ kỳ lạ. Mẫu thân, sau này chúng ta có đến Trường An không?”
Bùi Oanh mím môi.
Hoắc Đình Sơn là một vị mục của U Châu, không có chiếu lệnh của thiên tử thì không được vào Trường An, nếu nàng mãi ở bên cạnh hắn, thì việc đến Trường An cũng thành một giấc mộng xa vời.
Nhưng con gái muốn đến Trường An, nàng nhất định sẽ đưa con đi, hiện tại chỉ có thể chờ thời cơ thích hợp để thoát thân.
“Rồi sẽ có ngày chúng ta đến Trường An.” Bùi Oanh xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái.
Mạnh Linh Nhi lập tức vui mừng, đang định ôm mẫu thân làm nũng thì chợt nhận ra nàng chau mày: “Mẫu thân?”
Bùi Oanh ngừng một chút, sau đó mỉm cười với nàng: “Không có gì, chỉ là mẫu thân chợt nghĩ đến vật giá ở Trường An đắt đỏ hơn Bắc Xuyên rất nhiều, đến lúc ấy vào Trường An, chúng ta phải tiết kiệm một chút.”
Bùi Oanh cúi mắt, cố gắng lờ đi ánh nhìn tham lam không xa dán lên người nàng.
Mạnh Linh Nhi đầy quyết tâm, nắm c.h.ặ.t tay: “Thêu thùa của con không tệ, đến lúc không đủ tiền tiêu, con sẽ đi bán đồ thêu.”
Bùi Oanh bật cười: “Không đến nỗi để con làm vậy.”
Sau khi bán hết đồ đạc, căn nhà của nàng ở Bắc Xuyên cũng bán được hai mươi lăm lượng, đây thực ra là mức giá khá tốt.
Vì Bắc Xuyên chỉ là một quận nhỏ nơi biên giới, giá nhà không thể so với các thành trì lớn, mà trước đây lại vừa trải qua nạn giặc cướp, người c.h.ế.t rất nhiều, xung quanh có nhà đã trở thành hung trạch, giá nhà giảm mạnh.
Trong tay nàng tính cả số bạc bán đồ đạc, hiện có khoảng bốn mươi lượng, số tiền này nếu ở một quận nhỏ thì là một khoản lớn, nhưng đến Trường An thì lại không đáng gì.
Dẫu có không đáng gì, nàng cũng không đến nỗi để con gái phải làm công.
“Phu nhân, tiểu thư, có thể lên xe rồi.” Tân Cẩm cung kính nói.
Hai mẹ con lên xe.
Cho đến khi vào trong xe ngựa, có tấm chắn ngăn cách, ánh mắt đáng ghét kia mới biến mất.
Đại quân xuất phát.
Chiếc xe ngựa của Bùi Oanh được bảo vệ kỹ lưỡng bên trong, Tần Tiến cưỡi ngựa đi cùng với Hùng Mậu và mấy người khác.
Dĩ nhiên y không đến một mình, đi cùng y còn có vài thủ hạ, nhưng ít ai nhận ra bên cạnh Tần Tiến hiện tại thiếu một người.
Đoàn quân đi được nửa đường, một binh sĩ Diên Châu quay lại hàng ngũ, nhẹ nhàng lắc đầu với Tần Tiến.
Mắt Tần Tiến sáng lên.
Sau khi bị Công Tôn Lương thẳng thừng từ chối, Tần Tiến bình tĩnh lại và có một suy đoán khác. Có lẽ vị phu nhân đó là thân thích của Hoắc Đình Sơn, chẳng hạn như biểu muội từ xa.
Nếu có quan hệ thân thích như vậy, thì y cầu hôn trực tiếp thực sự không thích hợp.
Lòng tò mò, Tần Tiến nghĩ tới nghĩ lui, rồi âm thầm phái người đi dò la, và kết quả này khiến y vô cùng hài lòng, vị phu nhân kia không phải thân thích của Hoắc Đình Sơn.
Bất kể Tần Tiến trong lòng dâng trào bao nhiêu cảm xúc, đại quân vẫn hướng về phía nam, chẳng mấy chốc đã thấy được bóng dáng thành trì phía xa.
Từ xa, Hùng Mậu đã trông thấy những ụ đầu lâu dựng ngoài thành, hai đống đầu lâu một trái một phải, phân bố ở hai bên cổng thành, một chiếc Lam Cân trên đó đã bị m.á.u đỏ thẫm thấm vào.
Dưới ụ đầu lâu, m.á.u chảy thành dòng như con suối, thấm vào đất, khiến mảnh đất vàng nâu trở nên đỏ sậm.
Khung cảnh này Hùng Mậu và đám võ tướng đều đã quen thuộc, ngày trước khi bọn họ đánh nhau với người Tiên Ti cũng từng dựng ụ đầu lâu để trấn áp kẻ địch.
Đánh nhau với man di, thủ đoạn dịu dàng làm sao có thể hữu hiệu?
Nhưng nghĩ đến việc trong quân còn có một phu nhân yếu đuối như Bùi phu nhân, lần trước nàng đã bị dọa đến ngất xỉu, Hùng Mậu vội thúc ngựa đến bên cạnh xe ngựa: “Ngoài thành dơ bẩn, xin phu nhân đừng mở rèm cửa lên.”
Bùi Oanh cũng nhớ lại lần "bị c.h.ặ.t ngang lưng" đó, sắc mặt chợt tái đi: “Đa tạ ngươi đã nhắc nhở.”
Đối với quân lính U Châu, đây là chuyện thường tình, nhưng bọn Tần Tiến lại đổi sắc. Họ đến từ Diên Châu, xưa nay chỉ có xung đột nhỏ với các châu khác, chưa từng chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng như vậy.
Một binh sĩ Diên Châu không kìm nén nổi, liền “ọe” một tiếng nôn mửa.
“Ha ha ha, tiểu huynh đệ, ngươi chưa từng thấy cảnh này đúng không, có gì đáng sợ đâu, đều là xác c.h.ế.t cả thôi mà,” Hùng Mậu cười nói.
Tần Tiến mặt lúc xanh lúc trắng, nhưng ngoài miệng vẫn tỏ ra tán đồng, trong lòng lại thầm hận. Đúng là lũ mọi rợ phương Bắc, hành động chẳng chút kiêng dè.
Đại quân tiến vào thành.
Quận Quảng Bình, nơi đầu tiên nổ ra cuộc khởi nghĩa của giặc Lam Cân, tất nhiên đã chiếm giữ phủ Quận thủ của Quảng Bình.
Tuy nhiên, khác với viên huyện lệnh xui xẻo của huyện Bắc Xuyên, vị quận thủ này lại nhanh nhạy, vừa cảm thấy không ổn liền lập tức dẫn gia quyến bỏ trốn.
Phủ Quận thủ trống rỗng, nay Hoắc Đình Sơn chiếm lấy Quảng Bình, dĩ nhiên tiếp quản phủ Quận thủ.
Xe ngựa dừng lại.
Bùi Oanh nghe Hùng Mậu báo đã đến phủ Quận thủ, Tân Cẩm lập tức bước xuống trước, dìu Mạnh Linh Nhi đang vội vã muốn xuống xe để thở, sau đó quay lại đỡ Bùi Oanh.
Tần Tiến cũng xuống ngựa, trao dây cương cho thuộc hạ, rồi hỏi lính U Châu canh cửa: “Hoắc U Châu hiện có ở trong phủ không?”
Lính canh U Châu đáp là có.
Tần Tiến: “Truyền báo một tiếng, nói đô đốc Diên Châu Tần Tiến cầu kiến.”
Tên lính thoáng giật mình, liền vội vàng quay vào phủ để báo tin. Đúng lúc này gặp nhóm của Bùi Oanh, nàng bèn lui lại một bước, làm động tác mời.
Lính canh hiểu rõ vị trí của Bùi phu nhân trong quân, liền chắp tay tạ ơn, rồi nhanh chóng tiến vào trong.
Tần Tiến chứng kiến cảnh này, trong mắt thoáng hiện một nụ cười. Quả nhiên chỉ là một thiếp thất, lại còn rất cẩn trọng.
Sau khi lính vào phủ, Bùi Oanh cũng theo một lính tiếp đón khác đến hậu viện.
Hoắc Đình Sơn đang trong thư phòng, nghe nói đô đốc Diên Châu Tần Tiến đã đến cửa, lại biết người này trước đó có tìm hắn ở doanh trại nhưng không gặp, sau cùng theo quân U Châu cùng tới đây, Hoắc Đình Sơn liền nhướng mày: “Đô đốc Diên Châu Tần Tiến? Để y chờ ở tiền sảnh một lát, ta sẽ ra ngay.”
Lính nhận lệnh đi ra ngoài.
Hoắc Đình Sơn từ cửa thư phòng nhìn thấy Hùng Mậu, liền gọi vào hỏi: “Ta không có mặt ở doanh trại, có việc gì quan trọng xảy ra không?”
Hùng Mậu lắc đầu, đại tướng quân mới rời đi có mấy canh giờ, làm gì có chuyện quan trọng nào. Nhưng lúc này, trong đầu hắn chợt hiện ra một cảnh tượng, động tác lắc đầu của hắn cũng khựng lại.
Hùng Mậu gãi đầu nói: “Đại tướng quân, thực ra có một việc, nhưng không lớn.”
Hoắc Đình Sơn bật cười: “Có việc thì nói ra, cái miệng ngươi chỉ để ăn thôi sao.”
Hùng Mậu vội đáp: “Lúc Tần Tiến vào doanh trại tìm ngài, y thấy Bùi phu nhân, cứ ngỡ nàng là thiếp của ngài, liền muốn xin được nàng.”
Hoắc Đình Sơn cười lạnh: “Y muốn đủ thứ, sao không đòi Hoàng đế Triệu nhường ngôi cho y luôn đi.”
Hùng Mậu theo phản xạ quay đầu nhìn ra sau.
Cửa thư phòng đang mở, may mắn đây là địa phận của quân U Châu, không có người ngoài ở tiền sảnh.
Hùng Mậu thở phào một hơi, dù đã bao nhiêu năm nhưng hắn vẫn đôi lúc ngạc nhiên trước những lời ngạo mạn của đại tướng quân.
“Thôi vậy, không cần so đo với kẻ sắp chết.” Hoắc Đình Sơn đứng dậy bước ra ngoài.
Tần Tiến đợi trong tiền sảnh một lát thì thấy một bóng người cao lớn từ phía trong bước ra, y vội đứng dậy làm lễ: “Đô đốc Diên Châu Tần Tiến, bái kiến Hoắc U Châu, chúc mừng Hoắc U Châu thể như chẻ tre chiến thắng giặc Lam Cân, chiếm lĩnh Quảng Bình.”
Hoắc Đình Sơn, người cùng cấp với thượng cấp của Tần Tiến là Diên Châu mục, đều là thần tử của Hoàng đế Triệu, về mặt quan chức, Tần Tiến phải lễ phép chào hỏi.
“Tần đô đốc không cần đa lễ.” Hoắc Đình Sơn nâng tay đáp lại: “Hôm nay chỉ là tiểu thắng, không đáng kể.”
Khóe miệng Tần Tiến giật giật, không biết Hoắc Đình Sơn là tự khiêm hay tự kiêu, nếu Quảng Bình dễ chiếm đến thế, đã bị Hoàng Mộc Dũng và Viên Đinh công phá từ lâu rồi.
Hoắc Đình Sơn ngồi xuống, phủ Quận thủ không có tỳ nữ, hắn cũng chẳng cần người hầu, tự tay rót trà: “Ta nghe nói sáng nay ngươi đến doanh trại tìm ta, không biết Tần đô đốc có chuyện gì?”
Tần Tiến cười đáp: “Thực ra là muốn cùng Hoắc U Châu bàn kế sách đối địch, chỉ là không ngờ quân U Châu dũng mãnh đến vậy, không cần liên kết đã tiêu diệt giặc Lam Cân không còn manh giáp.”
Khóe mắt Hoắc Đình Sơn vương chút cười: “Không phải quân U Châu dũng mãnh, chẳng qua giặc Lam Cân chỉ là hư danh, không đáng sợ. Tần đô đốc nếu không tin, lần sau hãy tự mình dẫn quân đánh với giặc Lam Cân, sẽ thấy bọn chúng chẳng qua là hổ giấy.”
Tần Tiến bán tín bán nghi.
Hoắc U Châu nói có vẻ dễ dàng, mà trận chiến này cũng thật sự nhanh chóng, chẳng lẽ giặc Lam Cân chỉ là hư danh, thực ra không chịu nổi một đòn?
“Hoắc U Châu, ngài có biết người Tư Châu cũng đã đến chưa?” Tần Tiến chuyển đề tài.
Hoắc Đình Sơn gật đầu: “Họ đóng quân tại quận Thường Sơn, sáng nay ta đã phái người thông báo cho họ.”
Sắc mặt Tần Tiến hơi biến.
Hoắc U Châu đã cử người thông báo cho Tư Châu? Chỉ báo cho Tư Châu, thì ra quan hệ giữa U Châu và Tư Châu lại thân thiết đến vậy mà hắn không hay biết?
Hoắc Đình Sơn đợi sắc mặt hắn biến đổi mấy lần, rồi mới ung dung nói: “Tất nhiên, ta cũng đã cho người đến Hà Thanh quận, tính ra người của Tần đô đốc cũng sắp đến rồi.”
Hà Thanh quận, nơi có quân đội của Diên Châu đóng quân.
Sắc mặt Tần Tiến dần dịu lại, trong lòng tính toán khoảng cách giữa các quận, đề nghị: “Nếu sáng nay đã thông báo, quân Tư Châu có thể tới quận Quảng Bình trước hoàng hôn, không bằng Hoắc U Châu mở tiệc tối nay, vừa để chúc mừng, vừa để đón gió rửa bụi cho các tướng sĩ.”
Quảng Bình đã chiếm được, các châu tất nhiên cần tụ họp. Chọn hôm nay là hợp lý nhất.
Hoắc Đình Sơn cũng có ý đó.
Sau đó, Hoắc Đình Sơn nói chuyện với Tần Tiến thêm vài câu, thấy hắn khá lễ độ, không nhắc đến Bùi Oanh nữa, hắn nghĩ y đã tự biết khó mà lui.
...
Lần này người dẫn quân Tư Châu là Lưu Bách Tuyền, người này cũng là đô đốc, giống như Tần Tiến, nhưng khác ở chỗ hắn ta còn là con rể của Tư Châu mục.
Lưu Bách Tuyền tới phủ quận thủ khi trời chạng vạng, thấy quân Diên Châu đã tới, lại nghe nói đô đốc Diên Châu Tần Tiến đã đến từ giữa trưa, lòng không khỏi kinh ngạc.
Quận Hà Thanh so với quận Thường Sơn cách quận Quảng Bình còn xa hơn, vậy mà Tần Tiến lại đến nơi từ giữa trưa. Nếu không phải là xuất phát sớm, thì hẳn y đã sớm có liên lạc với người ở U Châu, nếu không thì không thể nào đến nhanh đến vậy.
Trong lòng của Lưu Bách Tuyền có vô vàn suy nghĩ chuyển động, nhưng trên gương mặt hắn vẫn giữ nụ cười ôn hòa, chúc mừng cùng phó tướng của U Châu.
Kim ô xế bóng, chính sảnh của quận thủ phủ náo nhiệt vô cùng. May mắn là quận thủ phủ của Quảng Bình rộng lớn, chính sảnh rộng rãi, có thể chứa được cả một dãy bàn ghế.
Dù là tửu điếm hay chính sảnh trong nhà ở, đều có chỗ ngồi phân trên dưới. Thông thường, vị trí quay mặt ra cửa và có “dựa núi” được coi là thượng vị.
Thượng vị trong buổi tiệc tối hôm nay thuộc về Hoắc Đình Sơn, vì hắn là châu mục, và quân đội phá tan Quảng Bình là binh mã của hắn. Hai vị trí dưới bên phải và trái của Hoắc Đình Sơn lần lượt là Lưu Bách Tuyền và Tần Tiến.
Lưu Bách Tuyền trong lòng không hài lòng với vị trí này, hiện nay lấy phải làm quý, dựa vào gì mà Tần Tiến có thể ngồi ở hạ vị bên phải? Chẳng lẽ Diên Châu và U Châu thực sự có mối quan hệ mờ ám nào đó sao?
Rượu ngon, thức ăn thượng hạng bày đầy trên bàn, cơm tẻ nóng hổi, t.hịt nướng tỏa mùi thơm phức, còn có các món như canh cá, t.hịt cừu muối và thỏ khô, bên cạnh đó còn có các loại trái cây và rau củ như mơ bày trên đĩa bạc.
Sợ không đủ sáng, ở bốn góc của chính sảnh đặc biệt thắp đèn, đèn hình thú cháy yên ả, ánh sáng chiếu lên đĩa bạc bày thức ăn, ấm áp và dịu dàng.
Ly rượu đầy tràn chất lỏng trong veo, được bàn tay to lớn của Hoắc Đình Sơn nâng lên. Hắn nhìn về phía mọi người ở vị trí dưới, ba châu tụ hội, có thể không bao lâu sau sẽ đón binh mã của Ký Châu: “Ta và các vị ngồi đây hôm nay có mặt tại quận Quảng Bình là vì muốn trừng phạt nghịch tặc. Làm thần tử phải biết quên mình vì chủ, quên nhà vì quốc gia. Hoàng thượng có lệnh, chúng ta không thể chối từ. Mong rằng mọi sự sẽ như ý muốn của Hoàng thượng, mong rằng dân chúng Ký Châu sẽ được bình yên an khang.”
Lời phát ngôn đậm chất trung thần, trang trọng mà hoàn mỹ.
Ai cũng hiểu đó là lời ngoại giao, nhưng chỉ cần Triệu Thiên Tử vẫn còn ngự trị, thì những lời như thế này vẫn phải nói ra.
Chư vị ở Diên Châu, Tư Châu bèn đồng loạt hưởng ứng, trước tiên lên tiếng phê phán bọn nghịch tặc của Lam Cân, sau đó lại xót xa về những đau khổ của dân chúng Ký Châu, rồi bày tỏ quyết tâm tiêu diệt bọn nghịch tặc Lam Cân.
Sau những lời lễ nghi chính thức, mọi người mới bắt đầu thưởng thức mỹ thực.
Những người có mặt chủ yếu là võ tướng, so với văn quan thì có phần ít câu nệ hơn, không cần kiêng kỵ “ăn không nói chuyện.”
Uống rượu, bàn luận về thức ăn ngon, rồi làm quen với nhau, bầu không khí vô cùng hòa hợp, như thể dòng chảy ngầm giữa các châu chưa từng tồn tại.
Rượu qua vài vòng, ai nấy đều đã có chút hơi men, Lưu Bách Tuyền bỗng cảm thán: “Rượu ngon, bữa tối cũng phong phú, chỉ tiếc không có mỹ nhân ca vũ.”
Vừa nói ra lời này, liền nhận được không ít người hưởng ứng.
“Rượu ngon bên mỹ nhân, gió xuân đắc ý, sầu muộn nhẹ nhàng.”
“Haha, Lưu Đô đốc sao lại cảm thán như vậy, chẳng lẽ bình thường chưa từng gặp qua mỹ nhân?”
Tần Tiến cười nhạo: “Có lẽ dù có gặp, hắn cũng chẳng dám làm gì. Nghe đồn phu nhân của Lưu Đô đốc rất hùng hổ, không chịu chia sẻ phu quân với các nữ tử khác. Lý Tư Châu lại xem nàng như báu vật, Lưu Đô đốc phải sống dưới tay nhạc phụ mình, há chẳng phải nên cẩn thận đấy sao. Nếu bị chính phu nhân báo lên nhạc phụ, e rằng không dễ sống.”
Khuôn mặt vốn đỏ của Lưu Bách Tuyền lại càng đỏ thêm, vừa vì thẹn, vừa vì giận.
Nhạc phụ tuy có ơn nâng đỡ hắn, nhưng những lời chế nhạo thế này quả thực khiến người ta tức giận. Trong lòng ngoài sự trách móc về tính ghen tuông của Lý gia, còn ghét cay ghét đắng Tần Tiến vì dùng chuyện này làm trò cười.
Hoắc Đình Sơn ngồi ở thượng vị, ánh mắt thoáng qua vẻ mặt của Lưu Bách Tuyền, khóe môi nhếch lên một nụ cười khó phát hiện. Hắn nâng ly rượu lên uống cạn, như thể bị rượu ngon thu hút, nhất thời quên mất nói lời xoa dịu không khí.
Thuộc hạ của Lưu Bách Tuyền thấy Hoắc Đình Sơn không ra tay hòa giải, đành tự mình chuyển đề tài: “Vừa rồi không phải đang nói về mỹ nhân sao, nói tiếp đi. Theo ta thấy, mỹ nhân phải thuộc về Tư Châu chúng ta…”
Vừa dứt lời đã có người cười nhạo: “Tư Châu? Không, Tư Châu sao bằng Trường An. Mỹ nhân Trường An nổi tiếng xinh đẹp, không ai không đẹp, Lệ Quý phi cũng xuất thân từ Trường An. Năm năm trước, ta có cơ hội vào kinh làm nhiệm vụ, may mắn được tham gia cuộc săn thú mùa thu của hoàng gia, gặp được Lệ Quý phi một lần.”
“Như thế nào, thế nào?”
“Nghe nói Lệ Quý phi là yêu tinh hoa đào biến hóa, thực sự xinh đẹp như vậy sao?”
Người ấy thở dài, dường như say mê trong men rượu, nói: “Chỉ có thể nói rằng, việc Lệ Quý phi đứng đầu hậu cung là hoàn toàn có lý, nàng quả thực là tuyệt sắc, hoàng thượng thật có phúc.”
Tần Tiến nghe vậy, không kìm được mà nghĩ đến vị phu nhân gặp vào ban ngày.
Thực sự là tuyệt sắc sao?
Hắn chưa từng gặp Lệ Quý phi, nhưng lại cảm thấy phu nhân gặp hôm nay mới là tuyệt sắc.
Nhìn lướt qua thượng vị của Hoắc Đình Sơn, Tần Tiến thầm nghĩ chẳng trách Hoắc Châu Mục không quan tâm, chẳng màng tham gia bàn luận về mỹ nhân. Có một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy trong lòng, mất hứng thú với các nữ tử khác cũng là bình thường.
Hơi men bốc lên, Tần Tiến càng nghĩ càng ngứa ngáy, bỗng nhiên nhớ tới một truyền thuyết tiền triều.
Có một vị phi tần được Hoàng đế Lạc Nguyên sủng ái, trong một buổi yến tiệc bị một võ tướng ám muội trêu chọc, vị phi tần ấy đã giật dây buộc mũ của võ tướng và tố cáo với hoàng đế. Nhưng hoàng đế lại lệnh cho tất cả võ tướng tháo dây buộc mũ, không truy cứu chuyện đó nữa. Sau này, vị võ tướng ấy lập công, hoàng đế còn tặng cả phi tần đó cho hắn.
Hành động bao dung và độ lượng ấy quả thực là hành động của bậc đại trượng phu.
Dù Hoắc Đình Sơn không phải hoàng đế, và y không phải thuộc hạ trực thuộc của Hoắc Châu Mục, nhưng chỉ là một nữ nhân, chẳng lẽ đối phương sẽ thực sự công khai làm khó hắn?
Hơn nữa, y chỉ muốn một đêm vui vẻ mà thôi, chỉ là một thoáng tận hưởng.
Càng nghĩ càng cảm thấy chắc chắn, Tần Tiến đứng dậy nói muốn đi vệ sinh.
Mất một người cũng không sao, mọi người vẫn tiếp tục chúc rượu, không hề có chút ảnh hưởng nào. Thời gian chậm rãi trôi qua, Hoắc Đình Sơn ngồi ở thượng vị hơi nhíu mày.
Lần đi vệ sinh này, cũng thực sự là quá lâu rồi.
Đầu ngón tay có vết sẹo của hắn gõ nhè nhẹ lên bàn, đến một khoảnh khắc, đầu ngón tay chuẩn bị gõ xuống lại dừng lại, Hoắc Đình Sơn không kiên nhẫn mà hừ một tiếng.
Tần Tiến tên ngốc đó không phải là đã đi ra hậu viện rồi chứ?
Định gọi Hùng Mậu đi xem thử, nhưng lại nhớ ra điều gì, Hoắc Đình Sơn đặt ly rượu xuống, cũng đứng lên nói muốn đi vệ sinh.
Chính sảnh đang dùng bữa tối, hậu viện cũng vậy.
Hôm nay do thời gian ngồi xe ít hơn mọi ngày, nên Mạnh Linh Nhi hôm nay ăn nhiều hơn thường lệ.
Sau bữa cơm, Bùi Oanh kéo con gái mình dậy khỏi chỗ ngồi: “Ăn no rồi thì không được ngồi lâu, dậy đi dạo một chút để tiêu thực.”
"Mẫu thân, để con nghỉ một lát đã. Hôm nay không đi tiêu thực, đợi đến mai, con sẽ lấy lại sức rồi đi cùng mẫu thân có được không?" Mạnh Linh Nhi lười nhác đáp lời.
Ngồi yên đã thoải mái lắm rồi, nếu không phải giữ chút dáng vẻ cho ra dáng tiểu thư, nàng còn muốn nằm xuống nữa cơ.
Bùi Oanh đành chịu, dẫn theo Tân Cẩm đến khu vườn sau.
Hoàng hôn dần phai, bầu trời chỉ còn lại một lớp ánh vàng mỏng manh, mặt trời lặn rực rỡ như rắc vàng trên nền trời.
Bùi Oanh hít một hơi thật sâu.
Nơi đây không có ô nhiễm công nghiệp, không khí tươi mới, bầu trời quang đãng, khi đêm buông màn còn có thể thấp thoáng thấy những vì sao.
Bên cổng sau vang lên tiếng bước chân. Ban đầu, Bùi Oanh không để ý, nhưng tiếng bước chân mang chút chênh vênh ấy ngày càng tới gần.
"Đại nhân, không biết ngài có điều gì căn dặn?" Tân Cẩm thoạt đầu nghĩ rằng đó là một vị võ tướng của quân đội U Châu.
Dù sao khu vườn này thuộc khu vực cư trú của các tướng lĩnh U Châu, kẻ lui tới nơi đây đều là người của U Châu.
Người ấy không lên tiếng, chỉ không ngừng tiến về phía các nàng.
Một bóng dáng cường tráng bước ra từ trong bóng tối, ánh sáng còn sót lại chiếu lên nửa khuôn mặt hầu như xa lạ của hắn.
Sở dĩ là “hầu như” bởi Tân Cẩm đã gặp qua khuôn mặt này một lần. Chỉ mới hôm nay, người này được các tướng lĩnh U Châu vây quanh, sau đó nàng nghe nói đó là một đô đốc từ Diên Châu đến.
Hẳn là y rồi.
Tân Cẩm lập tức đổi giọng: "Đô đốc, nơi cư trú của ngài ở sát bên. Nô tì xin dẫn ngài đi."
Bùi Oanh theo phản xạ ngoảnh lại. Nàng biết tối nay trong phủ có yến tiệc, đa phần tướng lĩnh đều ở tiền sảnh, nên khi ra vườn nàng không đeo mạng che mặt.
Tần Tiến nhìn mỹ phụ mặt mày tái nhợt, lòng tự nhủ, người ở tiền sảnh nói Hoàng đế Triệu là người hưởng lạc không ít, nhưng nhìn kỹ, hưởng lạc không ít chính là Hoắc Đình Sơn của U Châu đây.
Tóc mây bóng mượt, ánh mắt lấp lánh; mỹ phụ dù kinh hãi đến trắng bệch khuôn mặt cũng không làm dung nhan nàng mất đi vẻ mỹ miều. Ánh hoàng hôn nhạt rơi trên gương mặt nàng, từng sợi lông mày lông mi đều rực sáng, vẻ đẹp tựa như tiên nữ giáng trần.
Tần Tiến nuốt nước bọt, ánh mắt lướt qua thân hình mặn mà của mỹ phụ trong bộ xiêm y màu xanh lục sẫm, càng ngắm càng sôi sục: "Phu nhân, sắc mặt nàng như vậy, có phải nhớ đến ta không?"
Tân Cẩm đứng chắn trước Bùi Oanh: "Đô đốc, đây là khu vực cư trú của tướng lĩnh U Châu."
Tân Cẩm thấp hơn Bùi Oanh, không chắn được hoàn toàn, ánh mắt Tần Tiến xuyên qua nàng, tham lam dán lên người Bùi Oanh: "Ta ngưỡng mộ phu nhân, mong nàng hãy gần gũi với ta."
"Đô đốc…"
Tân Cẩm định ngăn lại, nhưng Tần Tiến vung tay, đẩy nàng ngã xuống đất.
"Tân Cẩm!" Bùi Oanh định tới đỡ, mới cúi người xuống đã bị bàn tay thô to nắm lấy cánh tay.
Một mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi, ngoài rượu còn có mùi hôi chua của mồ hôi lâu ngày.
Cánh tay tựa như bị cuốn bởi một loại mãng xà trơn trượt, Bùi Oanh dạ dày như thắt lại, nói: "Ta khuyên đô đốc nên lập tức rời khỏi đây, xâm nhập vào khu trú ngụ của quân U Châu, không sợ người khác cho rằng ngài đến để dò xét quân cơ sao?"
Tần Tiến nghe Bùi Oanh nhắc đến quân U Châu, liền bật cười: "Phu nhân quả là biết mượn oai hùm. Đáng tiếc, một thị thiếp chẳng thể làm nên trò trống gì. Nàng nghĩ Hoắc Đình Sơn sẽ vì một nữ nhân mà trở mặt với ta ư? Huống hồ, sao không phải là phu nhân đã nhất kiến chung tình với ta, nhớ nhung không dứt, hẹn gặp ta tại hậu viện đêm nay?"
Bùi Oanh kinh hãi.
Người này thật vô liêm sỉ!
Hắn siết lấy cánh tay nàng, kéo nàng vào lòng. Mùi hương mềm mại càng khiến y thêm nhộn nhạo, Tần Tiến nắm c.h.ặ.t cổ tay nàng, rồi luồn tay vào trong tay áo của nàng.
Làn da mịn màng trơn tru, khi nắm c.h.ặ.t tựa như có lớp t.hịt mềm nhô qua kẽ tay, ánh mắt y càng thêm rực lửa. Đang định cúi xuống hôn, y liếc thấy nha hoàn bò dậy từ mặt đất, lao về phía mình.
"Phu nhân quả thật có một con c.h.ó trung thành." Chưa nói dứt lời, Tần Tiến đá mạnh vào bụng Tân Cẩm, nàng ngã như diều đứt dây.
"Tân Cẩm!"
Tần Tiến hừ lạnh: "Phu nhân rảnh lo người khác, chi bằng dành tâm tư cho… Ôi!"
Bị bất ngờ đá vào bụng dưới, Tần Tiến đau đến méo mặt.
Vốn đã uống rượu, mặt y đỏ rực, nay đau đến tái xanh, cánh tay đang nắm tay Bùi Oanh cũng lỏng dần.
Bùi Oanh thừa cơ đẩy y ra, không ngoảnh lại mà chạy về phía cổng vòm của khu vườn. Đối phó với võ tướng thế này, nàng và Tân Cẩm không địch nổi, chỉ có thể tìm binh sĩ.
“Phu nhân đừng để ta bắt được, nếu không ta sẽ trừng phạt nàng thật đích đáng.” Y hét lên.
Bùi Oanh nghe giọng y ban đầu còn đầy giận dữ, nhưng càng về sau lại dần bình tĩnh.
Y lại hồi phục nhanh vậy sao?
Lòng nàng hốt hoảng, nghiến răng, dồn sức chạy. Cổng vòm của khu vườn gần ngay trước mắt.
Chỉ cần ra khỏi khu vườn này, gặp binh sĩ U Châu chắc không khó.
Ánh mắt nàng bừng sáng.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, một lực mạnh mẽ từ phía sau nắm lấy vạt áo nàng, giật mạnh.
Bùi Oanh loạng choạng ngã ngược, bị Tần Tiến siết eo ôm lấy.
Ngay lúc y lại áp sát, từng sợi lông trên cổ nàng dựng đứng, m.á.u trong người như đông thành băng, rơi xuống hố sâu băng giá. Ruột gan quặn thắt, cảm giác kinh sợ đến muốn nôn mửa.
Lớn đến thế này, Tần Tiến chưa từng bị ai dám đụng chạm đến nơi ấy, vốn đã định trừng phạt nàng thật nặng, cho nàng biết thế nào là bất kính với nam nhân. Nhưng khi lại được ôm giai nhân trong lòng, hít hương thơm dìu dịu, y đổi ý.
Phải dạy dỗ nàng, nhưng đổi cách cũng được.
“Phu nhân quả thật đầy sức sống, hy vọng lên giường cũng giữ được tinh thần này.” Tần Tiến cười.
Bùi Oanh thấy hy vọng thoát thân khỏi cổng vòm đã tắt ngấm, chỉ còn cách mở miệng kêu cứu.
Nhận ra ý đồ của nàng, Tần Tiến lập tức bịt lấy miệng nàng, bàn tay thô ráp che kín gần nửa gương mặt.
Tần Tiến đang định trêu chọc thêm vài câu thì chợt động tai. Y có thể ngồi vững trên vị trí Đô đốc ở Diên Châu, tất nhiên không phải người tầm thường, thường ngày cũng trải qua không ít trận chiến, đôi tai lại càng đặc biệt thính.
Hắn nghe thấy có người đang tiến lại gần.
Bùi Oanh không có thính giác tốt như hắn, nhưng nhận thấy Tần Tiến đột nhiên dừng lại, trong lòng đoán rằng có người đang tới.
Có người tới.
Đây là địa bàn của quân U Châu, người đến tuyệt đối là người của quân U Châu.
Ánh mắt Bùi Oanh lại sáng lên. Hai tay nàng không bị khống chế, liên tục cào vào mu bàn tay Tần Tiến, để lại từng vết đỏ.
Tần Tiến nhíu mày, hiểu rằng tình hình này không ổn, liền nhanh chóng đánh mạnh một phát vào cổ Bùi Oanh.
Đôi đồng tử của Bùi Oanh co lại, rồi từ từ giãn ra, mí mắt cụp xuống, mềm mại ngã vào trong lòng Tần Tiến.
Tần Tiến quay lại nhìn Tân Cẩm đang ngất lịm trên mặt đất, không chút do dự mà quay người lại, một tay kéo một người, nhanh chóng đưa cả hai chủ tớ đi khỏi.
Đơn Lạc vừa mới đau bụng, khi tuần tra đã đi một chuyến đến nhà vệ sinh, trước sau cũng chỉ mất chừng thời gian uống một chén trà, lại thêm đây là trong phủ quận thủ, nên hắn tự thấy không có vấn đề gì.
Sau khi tuần tra xong lộ trình đã định, hắn hội ngộ với bốn huynh đệ khác, chuẩn bị báo cáo với Ngũ trưởng, nhưng lúc này Ngũ trưởng bỗng thấy một bóng người bước ra từ phía đó, lập tức đứng thẳng lưng chào: "Đại tướng quân."
Bốn người còn lại cũng đứng nghiêm theo.
Vốn nghĩ Hoắc Đình Sơn chỉ đi ngang qua, nhưng Ngũ trưởng thấy hắn lại tiến tới trước mặt bọn họ: "Vừa rồi tuần tra có điều gì khác lạ không?"
Ngũ trưởng lắc đầu đáp không có.
Hoắc Đình Sơn ngừng một chút, rồi hỏi: "Chỗ hoa viên phía sau có tuần tra qua chưa?"
"Thưa Đại tướng quân, đã tuần tra qua, không có gì bất thường." Đơn Lạc thành thật đáp.
Quả thật là đã tuần tra qua, chỉ là sau khi đổi ca thì mới đi nhà vệ sinh rồi mới tuần tra.
Hoắc Đình Sơn sờ vào râu quai nón của mình, không nói lời nào quay người bước đi theo lối vừa đến, nhưng không vào chính sảnh mà lại đi đến nhà vệ sinh gần đó nhất.
Ở đó, hắn gặp Tần Tiến đang chuẩn bị vào.
"Tần Đô đốc lại phải hai lần vào nhà vệ sinh sao?"
Tần Tiến hơi khựng lại, một lúc sau quay đầu nhìn Hoắc Đình Sơn: "Vừa rồi uống hơi nhiều rượu, giờ bụng trướng căng, không còn cách nào khác, phải ghé lại một lần nữa."
Hoắc Đình Sơn định nói gì đó thì đột nhiên nhìn thấy trên mu bàn tay của Tần Tiến có vài vết cào đỏ.
/90
|