Ngày hôm ấy, sau khi trò chuyện với Hoắc Đình Sơn về chuyện nuôi lợn và trồng lúa mạch trong trướng, mỗi buổi chiều sau đó, Bùi Oanh đều được mời tới dùng bữa.
Vẫn chỉ có mình nàng, Mạnh Linh Nhi vẫn chưa hồi phục, ngày nào xuống xe ngựa cũng cảm thấy đầu óc choáng váng, vừa dựng trướng xong là đã nằm nghỉ.
Trong trướng, nàng và Hoắc Đình Sơn ngồi cạnh nhau, nhiều lúc lại trò chuyện về lúa mạch, Hoắc Đình Sơn không hề che giấu niềm đam mê mãnh liệt của hắn đối với lúa mạch.
Bùi Oanh hiểu được điều này, bởi dân dĩ thực vi thiên, no ấm cho bách tính mới là lẽ đúng đắn.
Hoắc Đình Sơn là Châu mục U Châu, nắm trong tay quyền hành nơi đây. Bỏ qua những điều khác, Bùi Oanh cho rằng hắn là một vị quan tài giỏi, với người như vậy, nàng không hề keo kiệt kiến thức của mình.
Nhưng không phải mọi điều đều thuận lợi…
“Những điều này đều do Mạnh Huyện thừa nghe từ người bạn thân của hắn sao?” Hoắc Đình Sơn hỏi như thể vô tình.
Câu chuyện chuyển quá nhanh, Bùi Oanh hơi sững sờ rồi mới đuổi kịp suy nghĩ của hắn, người này lại bắt đầu nghi ngờ rồi.
Bùi Oanh khẽ đáp: “Đúng vậy.”
“Đã biết những mưu kế tốt như vậy, sao Mạnh Huyện thừa không hiến dâng cho Ký Châu Mục?” Hoắc Đình Sơn nhìn chằm chằm vào Bùi Oanh, không bỏ qua bất kỳ biểu hiện nào của nàng.
Thấy mỹ nhân khẽ cúi đầu: “Là ta không muốn để trượng phu quá cố của ta hiến kế.”
Hoắc Đình Sơn không hiểu: “Sao lại ngăn cản? Phu nhân có biết rằng nếu dâng hiến mưu kế này cho Ký Châu Mục, Mạnh Huyện thừa có thể được thăng quan tiến chức, thậm chí có cơ hội tiến vào cung diện kiến thiên tử ở Trường An.”
Bùi Oanh giả bộ buồn bã, khẽ than: “Tướng quân đã tra qua Mạnh gia, hẳn cũng biết rằng nơi hậu viện của phu quân ta chỉ có mình ta. Thăng quan tiến chức thì tốt thật, nhưng khi ấy hắn ở ngoài giao thiệp nhiều, lòng không khỏi phân tán, mang về thêm nữ nhân tranh sủng với ta, lúc đó ta thực sự hối tiếc vì đã để phu quân tìm kiếm công danh.”
Hoắc Đình Sơn im lặng, một lúc lâu không biết phải bình luận ra sao.
Chỉ vì không muốn cùng nữ nhân khác hầu hạ một phu quân, mà không cho trượng phu dâng kế cho thượng cấp? Phu nhân dung mạo tuyệt thế thế này, sao lại lo lắng phu quân mình sẽ có tình cảm với nữ nhân khác?
Huống hồ, phu nhân không cho dâng kế, Mạnh Đỗ Thương liền không dâng, là một nam nhân mà lại e sợ phu nhân đến thế?
Nếu Hoắc Đình Sơn đến từ hậu thế, hẳn lúc này sẽ có cảm giác "chỗ nào cũng không vừa ý".
Hoắc Đình Sơn đang nhìn Bùi Oanh, mà Bùi Oanh cũng đang quan sát hắn. Thấy hắn trầm ngâm, sắc mặt có vẻ nặng nề, lòng nàng vui mừng khôn xiết.
Hắn dường như tin rồi.
“Sao trước kia không nói, mà nay lại chịu nói?” Hoắc Đình Sơn hỏi sau một lúc lâu.
Bùi Oanh đã nghĩ kỹ câu trả lời, không nhanh không chậm đáp: “Ta thấy tướng quân là người trọng dụng nhân tài, lại thương dân như con, nên cho ngài biết những điều này là hợp lý nhất. Hơn nữa, ta cũng có tư lợi, nay trượng phu ta không còn trên đời, nhưng ta vẫn còn một đứa con gái, nếu một ngày nào đó ta và con gái gặp nguy nan, mong tướng quân sẽ ra tay giúp đỡ.”
Dứt lời, bên cạnh lại không có tiếng đáp. Bùi Oanh lén nhìn Hoắc Đình Sơn, phát hiện sắc mặt người này đã khác.
Không còn là vẻ trầm tư khi nãy, đôi mắt dài sâu thẳm như biển cả, lại mang theo ánh nhìn sắc bén như chim ưng, dường như muốn thấu tận linh hồn nàng.
Bùi Oanh không khỏi nín thở, nhịp tim dường như ngừng một nhịp. Trong khoảnh khắc ấy, nàng thậm chí còn nghĩ rằng Hoắc Đình Sơn biết nàng đang lừa dối hắn.
Tất cả âm thanh bên tai dần xa rời, Bùi Oanh không khỏi hiện vẻ căng thẳng, khi lòng bàn tay nàng bắt đầu ướt nhẹ, bỗng nàng nghe tiếng cười khẽ của người bên cạnh.
Không khí căng thẳng như tan biến trong chớp mắt.
Hoắc Đình Sơn chăm chú nhìn Bùi Oanh, bỗng nắm lấy bàn tay nàng, bao bọc trong lòng bàn tay mình: “Phu nhân không cần lo lắng, ta…”
Hắn đột ngột dừng lại, bàn tay to lớn khéo léo mở ra, ép lòng bàn tay nàng duỗi thẳng.
Lúc chạng vạng, ánh sáng trong trướng không bằng ban ngày, nhưng chính vì ánh sáng mờ mờ ấy, khiến cho lớp mồ hôi mỏng trong lòng bàn tay Bùi Oanh trở nên rõ ràng hơn.
Hoắc Đình Sơn cúi đầu, ngón tay thô ráp chậm rãi mơn trớn da t.hịt mềm mại nơi lòng bàn tay nàng, từng chút một lau đi lớp nước mỏng ấy.
Bùi Oanh run lên nhẹ nhàng, muốn rút tay lại, nhưng bàn tay to lớn của hắn giữ chặt, lòng bàn tay áp c.h.ặ.t vào mu bàn tay nàng, kiên quyết vô cùng.
“Lòng bàn tay phu nhân sao lại ướt mồ hôi, nói chuyện với ta mà cũng căng thẳng thế sao?” Giọng hắn trầm thấp hỏi, rồi bỗng bật cười: “Hay là, phu nhân lại dùng lời dối gạt ta?”
Bùi Oanh cứng đờ: “Sao, sao có thể, là vì trướng này hơi oi bức thôi.”
Hoắc Đình Sơn mỉm cười không rõ ý: “Vậy thì là lỗi của ta rồi.”
Sau bữa tối đêm đó, Bùi Oanh cảm thấy rõ ràng rằng Hoắc Đình Sơn càng nghi ngờ nàng nhiều hơn, sau đó mỗi lần dùng bữa cùng hắn đều lo lắng, có thể nói là ngồi trên đống lửa.
Nhưng sự chịu đựng này không kéo dài lâu, vì đã tới quận Quảng Bình.
Quảng Bình là nơi quân Lam Cân khởi nghĩa đầu tiên, sau này cùng với sự phát triển nhanh chóng của quân Lam Cân, xét về địa thế thì nơi này không còn thích hợp làm đại bản doanh nữa.
Vì vậy, quân Lam Cân đã chuyển đại bản doanh tới quận Trường Bình, còn Quảng Bình thì trở thành điểm trọng yếu thứ hai sau quận Trường Bình.
“Đại tướng quân, vừa rồi thám báo tới báo, tại quận Hà Thanh phát hiện quân của Diên Châu.” Sa Anh bẩm báo.
Hùng Mậu cũng góp lời: “Đại tướng quân, ở quận Thường Sơn có dấu vết của quân Tư Châu.”
Công Tôn Lương nghe vậy thì vuốt râu dê: “Tập hợp đông đủ rồi nhỉ!”
Quận Hà Thanh là một huyện thuộc phía đông nam Ký Châu, bị quân Diên Châu chiếm cứ; còn quận Thường Sơn là một huyện nhỏ ở phía tây nam Ký Châu, bị quân Tư Châu chiếm lấy.
Rõ ràng, không chỉ quân U Châu tiến vào địa bàn Ký Châu, tất cả đều có mặt ở đây, có lẽ ai cũng có cùng một mục đích.
Mọi người trong lòng đều có suy tính riêng, ngầm hiểu nhau, dừng lại quanh quận Quảng Bình, có lẽ là đang quan sát, hoặc cũng là chờ một kẻ tiên phong.
Trần Thế Xương chắp tay: “Chủ công, ngài nên lấy quận Quảng Bình để thử năng lực của đội kỵ binh mới.”
Hoắc Đình Sơn đúng là có ý này.
Quận Quảng Bình không phải nơi dễ thủ khó công, nếu không thì quân Lam Cân đã chẳng phải “chuyển đô”, nay các bên đã tụ họp, thể hiện năng lực chính là điều thích hợp.
Một là, hắn vẫn là bề tôi của Triệu thiên tử, làm bề tôi thì phải giúp đỡ quân chủ gỡ bỏ khó khăn, hắn tìm kiếm danh tiếng tốt để sau này hành động dễ dàng hơn; hai là, cũng mượn cơ hội này để chấn nhiếp những kẻ tiểu nhân lén lút giở trò với U Châu.
Hoắc Đình Sơn đứng dậy từ trên ghế: “Tần Dương, Sa Anh, ngày mai hai ngươi theo ta ra trận.”
Tần Dương và Sa Anh đều là đại đội trưởng của Giáp quân, mỗi người cai quản một ngàn quân. Những bộ yên ngựa và bàn đạp đặc chế suốt đêm, Hoắc Đình Sơn đều phân phát cho đại đội phía đông và phía tây.
Hiện tại, người được lệnh theo hắn xuất chinh cũng là hai đại đội này.
Được điểm danh, Tần Dương và Sa Anh trong lòng sục sôi nhiệt huyết, họ đã chờ đợi từ lâu để thử nghiệm sức mạnh của thần khí, và giờ chính là cơ hội tốt.
“Tuân lệnh!”
“Tuân lệnh!”
Hoắc Đình Sơn định rời đi, nhưng vừa nhấc bước đã chợt nhớ ra điều gì, liền gọi tên Trần Nguyên: “Trần Nguyên, lúc ta không có mặt, ngươi phải đảm bảo bảo vệ Bùi phu nhân toàn vẹn.”
Trần Nguyên cúi đầu nhận lệnh.
Bùi Oanh vừa tỉnh dậy đã nhận ra không khí trong doanh trại đã thay đổi. Các tướng sĩ ai nấy đều lộ vẻ phấn chấn, siết c.h.ặ.t nắm tay. Nàng lắng nghe cẩn thận, mới biết hôm nay Hoắc Đình Sơn đã lãnh binh xuất chiến, mang theo đội quân kỵ binh vừa được trang bị lại.
“Mẫu thân, vừa rồi con nghe một binh sĩ nói chắc chắn rằng hôm nay muộn nhất là vào giờ Thân, chúng ta có thể vào thành.” Hai ngày nay không phải hành quân, tình trạng của Mạnh Linh Nhi đã khá hơn nhiều.
Nhìn gương mặt gầy gò của con gái, Bùi Oanh không khỏi xót xa: “Đợi vào thành rồi, con phải tĩnh dưỡng cẩn thận.”
Mạnh Linh Nhi ôm lấy eo mẫu thân, nhẹ nhàng đáp: “Con nghe theo mẫu thân.”
Mạnh Linh Nhi nghe nói rằng muộn nhất giờ Thân sẽ vào thành, nhưng thực tế, lúc nhận được lệnh vào thành, mới chỉ gần đúng giữa trưa mà thôi.
Tần Dương toàn thân đẫm m.á.u trở về truyền lệnh. Bình thường hắn vốn là người điềm đạm, nhưng giờ đây khó mà giấu được niềm phấn khích, diễn tả lại với đồng đội đang vây quanh: “Đúng là hổ báo chi sư, thiên binh thần tướng cũng chỉ đến thế!”
“Thế nào, kể tiếp đi!”
Tần Dương lau mặt rồi kể tiếp: “Các ngươi từng thấy cảnh đồ tể làm t.hịt cừu chưa? Quân phản loạn Lam Cân khi đụng phải quân U Châu của chúng ta, chẳng khác gì một bầy cừu non chỉ biết kêu be be. Bên ta chỉ cần cung tên và giáo dài đồng loạt xuất kích là g.i.ế.t một cách chuẩn xác, không để chúng còn lại mảnh giáp nào. Haha, nói ra cũng phải công nhận đám phản loạn Lam Cân này khá tài giỏi, gom được không ít ngựa, lập nên một đội kỵ binh. Nhưng điều đó có là gì chứ, trước đội kỵ binh của chúng ta, đội của chúng chẳng khác gì được làm bằng giấy.”
Đám người xung quanh nghe không đủ: “Nữa đi, còn gì nữa?”
Tần Dương định mở miệng, hứng khởi đầy bụng chưa kịp trút ra, thì ở phía xa bỗng có tiếng lính báo cao giọng:
“Báo——!”
Tần Dương ngừng lại, nhìn thấy một binh sĩ vội vã chạy đến: “Đô đốc Diên Châu, Tần Tiến cầu kiến Đại tướng quân.”
Tần Dương và những người đang nghe hắn thuật chuyện như Hùng Mậu không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
Đô đốc Diên Châu cầu kiến Đại tướng quân?
Đô đốc là chức vị quan trọng, không phải ai cũng có thể đảm nhận. Trong thời chiến, vị trí của đô đốc ngang với châu mục, có thể nói là người đứng đầu dưới châu mục.
Hiện tại Hoắc Đình Sơn không có mặt, Công Tôn Lương và Trần Nguyên cùng nhau quyết định.
“Cự tuyệt thì không ổn, cứ để hắn vào.” Công Tôn Lương nói, rồi căn dặn Tần Dương: “Mang ngựa của ngươi đi nơi khác, đừng để hắn nhìn thấy.”
Tần Dương nghe theo.
…
Hoắc Đình Sơn không hề giam cầm tự do của Bùi Oanh, vì vậy nàng đôi lúc ra ngoài đi lại, giãn gân cốt. Tuy nhiên, nàng cũng chỉ hoạt động quanh khu trung tâm, đi cùng với quân hỏa đầu.
Lúc này Bùi Oanh cùng Tân Cẩm, cầm bầu nước từ trại hỏa đầu đi ra, từ xa đã thấy có người đang đi về phía đại trướng.
Trận thế thật lớn.
Bùi Oanh không khỏi kinh ngạc.
Người đó đã trở về rồi sao?
Với tốc độ thế này, chắc hẳn là đã khải hoàn. Hiện tại nàng vẫn đang nương nhờ người ta, có nên đến nói lời chúc mừng chăng?
Nhưng nghĩ lại, Bùi Oanh tự bảo thôi vậy, bên đó đông người, nàng không cần chen vào lúc này. Nghĩ như vậy, nàng không khỏi bước chân chậm lại.
Nàng không định đi tới nữa, nhưng không biết rằng mình đã trở thành một cảnh sắc rực rỡ trong mắt người khác.
Phụ nhân mặc y phục xanh đen, bước đi từ tốn, tà áo và dải lụa phấp phới, yểu điệu kiều diễm như thần tiên giáng trần. Nàng đội mũ sa, dung nhan không rõ, chỉ thấy thoáng hiện những lọn tóc đen như mực bên trong mũ, mờ ảo, thanh nhã, gợi lên lòng người rung động.
Ánh mắt của Đô đốc Diên Châu Tần Tiến bất giác dừng lại, đổ dồn vào đôi tay trắng muốt của nữ lang, làn da kia dưới ánh mặt trời toát lên sự mịn màng không thể tả.
Tần Tiến không rời mắt, trong lòng thầm nghĩ không biết nhan sắc của mỹ nhân này rốt cuộc là thế nào?
Như nghe thấy tâm tư hắn, một cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn bay chút lụa mỏng trên mũ của nữ lang, hé ra nửa gương mặt xinh đẹp.
Da trắng như ngọc, môi đỏ không cần son, cả gương mặt và thần thái đều tuyệt mỹ. Dù chưa thấy toàn diện, Tần Tiến cũng tin chắc rằng đây là một đại mỹ nhân bậc nhất.
Y bất giác thốt lên: “Phu nhân đó là thiếp của Hoắc Đình Sơn phải không, liệu có thể để Hoắc Đình Sơn nhượng nàng cho ta? Ta sẽ lấy vàng bạc để trao đổi.”
Vẫn chỉ có mình nàng, Mạnh Linh Nhi vẫn chưa hồi phục, ngày nào xuống xe ngựa cũng cảm thấy đầu óc choáng váng, vừa dựng trướng xong là đã nằm nghỉ.
Trong trướng, nàng và Hoắc Đình Sơn ngồi cạnh nhau, nhiều lúc lại trò chuyện về lúa mạch, Hoắc Đình Sơn không hề che giấu niềm đam mê mãnh liệt của hắn đối với lúa mạch.
Bùi Oanh hiểu được điều này, bởi dân dĩ thực vi thiên, no ấm cho bách tính mới là lẽ đúng đắn.
Hoắc Đình Sơn là Châu mục U Châu, nắm trong tay quyền hành nơi đây. Bỏ qua những điều khác, Bùi Oanh cho rằng hắn là một vị quan tài giỏi, với người như vậy, nàng không hề keo kiệt kiến thức của mình.
Nhưng không phải mọi điều đều thuận lợi…
“Những điều này đều do Mạnh Huyện thừa nghe từ người bạn thân của hắn sao?” Hoắc Đình Sơn hỏi như thể vô tình.
Câu chuyện chuyển quá nhanh, Bùi Oanh hơi sững sờ rồi mới đuổi kịp suy nghĩ của hắn, người này lại bắt đầu nghi ngờ rồi.
Bùi Oanh khẽ đáp: “Đúng vậy.”
“Đã biết những mưu kế tốt như vậy, sao Mạnh Huyện thừa không hiến dâng cho Ký Châu Mục?” Hoắc Đình Sơn nhìn chằm chằm vào Bùi Oanh, không bỏ qua bất kỳ biểu hiện nào của nàng.
Thấy mỹ nhân khẽ cúi đầu: “Là ta không muốn để trượng phu quá cố của ta hiến kế.”
Hoắc Đình Sơn không hiểu: “Sao lại ngăn cản? Phu nhân có biết rằng nếu dâng hiến mưu kế này cho Ký Châu Mục, Mạnh Huyện thừa có thể được thăng quan tiến chức, thậm chí có cơ hội tiến vào cung diện kiến thiên tử ở Trường An.”
Bùi Oanh giả bộ buồn bã, khẽ than: “Tướng quân đã tra qua Mạnh gia, hẳn cũng biết rằng nơi hậu viện của phu quân ta chỉ có mình ta. Thăng quan tiến chức thì tốt thật, nhưng khi ấy hắn ở ngoài giao thiệp nhiều, lòng không khỏi phân tán, mang về thêm nữ nhân tranh sủng với ta, lúc đó ta thực sự hối tiếc vì đã để phu quân tìm kiếm công danh.”
Hoắc Đình Sơn im lặng, một lúc lâu không biết phải bình luận ra sao.
Chỉ vì không muốn cùng nữ nhân khác hầu hạ một phu quân, mà không cho trượng phu dâng kế cho thượng cấp? Phu nhân dung mạo tuyệt thế thế này, sao lại lo lắng phu quân mình sẽ có tình cảm với nữ nhân khác?
Huống hồ, phu nhân không cho dâng kế, Mạnh Đỗ Thương liền không dâng, là một nam nhân mà lại e sợ phu nhân đến thế?
Nếu Hoắc Đình Sơn đến từ hậu thế, hẳn lúc này sẽ có cảm giác "chỗ nào cũng không vừa ý".
Hoắc Đình Sơn đang nhìn Bùi Oanh, mà Bùi Oanh cũng đang quan sát hắn. Thấy hắn trầm ngâm, sắc mặt có vẻ nặng nề, lòng nàng vui mừng khôn xiết.
Hắn dường như tin rồi.
“Sao trước kia không nói, mà nay lại chịu nói?” Hoắc Đình Sơn hỏi sau một lúc lâu.
Bùi Oanh đã nghĩ kỹ câu trả lời, không nhanh không chậm đáp: “Ta thấy tướng quân là người trọng dụng nhân tài, lại thương dân như con, nên cho ngài biết những điều này là hợp lý nhất. Hơn nữa, ta cũng có tư lợi, nay trượng phu ta không còn trên đời, nhưng ta vẫn còn một đứa con gái, nếu một ngày nào đó ta và con gái gặp nguy nan, mong tướng quân sẽ ra tay giúp đỡ.”
Dứt lời, bên cạnh lại không có tiếng đáp. Bùi Oanh lén nhìn Hoắc Đình Sơn, phát hiện sắc mặt người này đã khác.
Không còn là vẻ trầm tư khi nãy, đôi mắt dài sâu thẳm như biển cả, lại mang theo ánh nhìn sắc bén như chim ưng, dường như muốn thấu tận linh hồn nàng.
Bùi Oanh không khỏi nín thở, nhịp tim dường như ngừng một nhịp. Trong khoảnh khắc ấy, nàng thậm chí còn nghĩ rằng Hoắc Đình Sơn biết nàng đang lừa dối hắn.
Tất cả âm thanh bên tai dần xa rời, Bùi Oanh không khỏi hiện vẻ căng thẳng, khi lòng bàn tay nàng bắt đầu ướt nhẹ, bỗng nàng nghe tiếng cười khẽ của người bên cạnh.
Không khí căng thẳng như tan biến trong chớp mắt.
Hoắc Đình Sơn chăm chú nhìn Bùi Oanh, bỗng nắm lấy bàn tay nàng, bao bọc trong lòng bàn tay mình: “Phu nhân không cần lo lắng, ta…”
Hắn đột ngột dừng lại, bàn tay to lớn khéo léo mở ra, ép lòng bàn tay nàng duỗi thẳng.
Lúc chạng vạng, ánh sáng trong trướng không bằng ban ngày, nhưng chính vì ánh sáng mờ mờ ấy, khiến cho lớp mồ hôi mỏng trong lòng bàn tay Bùi Oanh trở nên rõ ràng hơn.
Hoắc Đình Sơn cúi đầu, ngón tay thô ráp chậm rãi mơn trớn da t.hịt mềm mại nơi lòng bàn tay nàng, từng chút một lau đi lớp nước mỏng ấy.
Bùi Oanh run lên nhẹ nhàng, muốn rút tay lại, nhưng bàn tay to lớn của hắn giữ chặt, lòng bàn tay áp c.h.ặ.t vào mu bàn tay nàng, kiên quyết vô cùng.
“Lòng bàn tay phu nhân sao lại ướt mồ hôi, nói chuyện với ta mà cũng căng thẳng thế sao?” Giọng hắn trầm thấp hỏi, rồi bỗng bật cười: “Hay là, phu nhân lại dùng lời dối gạt ta?”
Bùi Oanh cứng đờ: “Sao, sao có thể, là vì trướng này hơi oi bức thôi.”
Hoắc Đình Sơn mỉm cười không rõ ý: “Vậy thì là lỗi của ta rồi.”
Sau bữa tối đêm đó, Bùi Oanh cảm thấy rõ ràng rằng Hoắc Đình Sơn càng nghi ngờ nàng nhiều hơn, sau đó mỗi lần dùng bữa cùng hắn đều lo lắng, có thể nói là ngồi trên đống lửa.
Nhưng sự chịu đựng này không kéo dài lâu, vì đã tới quận Quảng Bình.
Quảng Bình là nơi quân Lam Cân khởi nghĩa đầu tiên, sau này cùng với sự phát triển nhanh chóng của quân Lam Cân, xét về địa thế thì nơi này không còn thích hợp làm đại bản doanh nữa.
Vì vậy, quân Lam Cân đã chuyển đại bản doanh tới quận Trường Bình, còn Quảng Bình thì trở thành điểm trọng yếu thứ hai sau quận Trường Bình.
“Đại tướng quân, vừa rồi thám báo tới báo, tại quận Hà Thanh phát hiện quân của Diên Châu.” Sa Anh bẩm báo.
Hùng Mậu cũng góp lời: “Đại tướng quân, ở quận Thường Sơn có dấu vết của quân Tư Châu.”
Công Tôn Lương nghe vậy thì vuốt râu dê: “Tập hợp đông đủ rồi nhỉ!”
Quận Hà Thanh là một huyện thuộc phía đông nam Ký Châu, bị quân Diên Châu chiếm cứ; còn quận Thường Sơn là một huyện nhỏ ở phía tây nam Ký Châu, bị quân Tư Châu chiếm lấy.
Rõ ràng, không chỉ quân U Châu tiến vào địa bàn Ký Châu, tất cả đều có mặt ở đây, có lẽ ai cũng có cùng một mục đích.
Mọi người trong lòng đều có suy tính riêng, ngầm hiểu nhau, dừng lại quanh quận Quảng Bình, có lẽ là đang quan sát, hoặc cũng là chờ một kẻ tiên phong.
Trần Thế Xương chắp tay: “Chủ công, ngài nên lấy quận Quảng Bình để thử năng lực của đội kỵ binh mới.”
Hoắc Đình Sơn đúng là có ý này.
Quận Quảng Bình không phải nơi dễ thủ khó công, nếu không thì quân Lam Cân đã chẳng phải “chuyển đô”, nay các bên đã tụ họp, thể hiện năng lực chính là điều thích hợp.
Một là, hắn vẫn là bề tôi của Triệu thiên tử, làm bề tôi thì phải giúp đỡ quân chủ gỡ bỏ khó khăn, hắn tìm kiếm danh tiếng tốt để sau này hành động dễ dàng hơn; hai là, cũng mượn cơ hội này để chấn nhiếp những kẻ tiểu nhân lén lút giở trò với U Châu.
Hoắc Đình Sơn đứng dậy từ trên ghế: “Tần Dương, Sa Anh, ngày mai hai ngươi theo ta ra trận.”
Tần Dương và Sa Anh đều là đại đội trưởng của Giáp quân, mỗi người cai quản một ngàn quân. Những bộ yên ngựa và bàn đạp đặc chế suốt đêm, Hoắc Đình Sơn đều phân phát cho đại đội phía đông và phía tây.
Hiện tại, người được lệnh theo hắn xuất chinh cũng là hai đại đội này.
Được điểm danh, Tần Dương và Sa Anh trong lòng sục sôi nhiệt huyết, họ đã chờ đợi từ lâu để thử nghiệm sức mạnh của thần khí, và giờ chính là cơ hội tốt.
“Tuân lệnh!”
“Tuân lệnh!”
Hoắc Đình Sơn định rời đi, nhưng vừa nhấc bước đã chợt nhớ ra điều gì, liền gọi tên Trần Nguyên: “Trần Nguyên, lúc ta không có mặt, ngươi phải đảm bảo bảo vệ Bùi phu nhân toàn vẹn.”
Trần Nguyên cúi đầu nhận lệnh.
Bùi Oanh vừa tỉnh dậy đã nhận ra không khí trong doanh trại đã thay đổi. Các tướng sĩ ai nấy đều lộ vẻ phấn chấn, siết c.h.ặ.t nắm tay. Nàng lắng nghe cẩn thận, mới biết hôm nay Hoắc Đình Sơn đã lãnh binh xuất chiến, mang theo đội quân kỵ binh vừa được trang bị lại.
“Mẫu thân, vừa rồi con nghe một binh sĩ nói chắc chắn rằng hôm nay muộn nhất là vào giờ Thân, chúng ta có thể vào thành.” Hai ngày nay không phải hành quân, tình trạng của Mạnh Linh Nhi đã khá hơn nhiều.
Nhìn gương mặt gầy gò của con gái, Bùi Oanh không khỏi xót xa: “Đợi vào thành rồi, con phải tĩnh dưỡng cẩn thận.”
Mạnh Linh Nhi ôm lấy eo mẫu thân, nhẹ nhàng đáp: “Con nghe theo mẫu thân.”
Mạnh Linh Nhi nghe nói rằng muộn nhất giờ Thân sẽ vào thành, nhưng thực tế, lúc nhận được lệnh vào thành, mới chỉ gần đúng giữa trưa mà thôi.
Tần Dương toàn thân đẫm m.á.u trở về truyền lệnh. Bình thường hắn vốn là người điềm đạm, nhưng giờ đây khó mà giấu được niềm phấn khích, diễn tả lại với đồng đội đang vây quanh: “Đúng là hổ báo chi sư, thiên binh thần tướng cũng chỉ đến thế!”
“Thế nào, kể tiếp đi!”
Tần Dương lau mặt rồi kể tiếp: “Các ngươi từng thấy cảnh đồ tể làm t.hịt cừu chưa? Quân phản loạn Lam Cân khi đụng phải quân U Châu của chúng ta, chẳng khác gì một bầy cừu non chỉ biết kêu be be. Bên ta chỉ cần cung tên và giáo dài đồng loạt xuất kích là g.i.ế.t một cách chuẩn xác, không để chúng còn lại mảnh giáp nào. Haha, nói ra cũng phải công nhận đám phản loạn Lam Cân này khá tài giỏi, gom được không ít ngựa, lập nên một đội kỵ binh. Nhưng điều đó có là gì chứ, trước đội kỵ binh của chúng ta, đội của chúng chẳng khác gì được làm bằng giấy.”
Đám người xung quanh nghe không đủ: “Nữa đi, còn gì nữa?”
Tần Dương định mở miệng, hứng khởi đầy bụng chưa kịp trút ra, thì ở phía xa bỗng có tiếng lính báo cao giọng:
“Báo——!”
Tần Dương ngừng lại, nhìn thấy một binh sĩ vội vã chạy đến: “Đô đốc Diên Châu, Tần Tiến cầu kiến Đại tướng quân.”
Tần Dương và những người đang nghe hắn thuật chuyện như Hùng Mậu không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
Đô đốc Diên Châu cầu kiến Đại tướng quân?
Đô đốc là chức vị quan trọng, không phải ai cũng có thể đảm nhận. Trong thời chiến, vị trí của đô đốc ngang với châu mục, có thể nói là người đứng đầu dưới châu mục.
Hiện tại Hoắc Đình Sơn không có mặt, Công Tôn Lương và Trần Nguyên cùng nhau quyết định.
“Cự tuyệt thì không ổn, cứ để hắn vào.” Công Tôn Lương nói, rồi căn dặn Tần Dương: “Mang ngựa của ngươi đi nơi khác, đừng để hắn nhìn thấy.”
Tần Dương nghe theo.
…
Hoắc Đình Sơn không hề giam cầm tự do của Bùi Oanh, vì vậy nàng đôi lúc ra ngoài đi lại, giãn gân cốt. Tuy nhiên, nàng cũng chỉ hoạt động quanh khu trung tâm, đi cùng với quân hỏa đầu.
Lúc này Bùi Oanh cùng Tân Cẩm, cầm bầu nước từ trại hỏa đầu đi ra, từ xa đã thấy có người đang đi về phía đại trướng.
Trận thế thật lớn.
Bùi Oanh không khỏi kinh ngạc.
Người đó đã trở về rồi sao?
Với tốc độ thế này, chắc hẳn là đã khải hoàn. Hiện tại nàng vẫn đang nương nhờ người ta, có nên đến nói lời chúc mừng chăng?
Nhưng nghĩ lại, Bùi Oanh tự bảo thôi vậy, bên đó đông người, nàng không cần chen vào lúc này. Nghĩ như vậy, nàng không khỏi bước chân chậm lại.
Nàng không định đi tới nữa, nhưng không biết rằng mình đã trở thành một cảnh sắc rực rỡ trong mắt người khác.
Phụ nhân mặc y phục xanh đen, bước đi từ tốn, tà áo và dải lụa phấp phới, yểu điệu kiều diễm như thần tiên giáng trần. Nàng đội mũ sa, dung nhan không rõ, chỉ thấy thoáng hiện những lọn tóc đen như mực bên trong mũ, mờ ảo, thanh nhã, gợi lên lòng người rung động.
Ánh mắt của Đô đốc Diên Châu Tần Tiến bất giác dừng lại, đổ dồn vào đôi tay trắng muốt của nữ lang, làn da kia dưới ánh mặt trời toát lên sự mịn màng không thể tả.
Tần Tiến không rời mắt, trong lòng thầm nghĩ không biết nhan sắc của mỹ nhân này rốt cuộc là thế nào?
Như nghe thấy tâm tư hắn, một cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn bay chút lụa mỏng trên mũ của nữ lang, hé ra nửa gương mặt xinh đẹp.
Da trắng như ngọc, môi đỏ không cần son, cả gương mặt và thần thái đều tuyệt mỹ. Dù chưa thấy toàn diện, Tần Tiến cũng tin chắc rằng đây là một đại mỹ nhân bậc nhất.
Y bất giác thốt lên: “Phu nhân đó là thiếp của Hoắc Đình Sơn phải không, liệu có thể để Hoắc Đình Sơn nhượng nàng cho ta? Ta sẽ lấy vàng bạc để trao đổi.”
/90
|