Trương Ngũ Đức hồi đáp:
- Căn cứ vào hậu nhân suy đoán, lúc Thượng cổ đại chiến, Ảnh tộc bị chết và tổn thương vô cùng nghiêm trọng, mà bọn vốn đã ít nhân khẩu, năng lực sinh sản lại yếu, sau chiến tranh thì chầm chậm bị tàn lụi, dần dần biến mất.
Diệp Không đã có điểm không tin:
- Dù có ít hơn nữa cũng là khống chế được một cái đại lục, chẳng lẽ lại dễ dàng chết sạch như vậy được sao?
Trương Ngũ Đức bất đắc dĩ lắc đầu:
- Đã hơn mười vạn năm, sách vở Thượng cổ lưu truyền không có mấy, hơn nữa kỳ quái chính là tất cả sách cổ ghi lại chuyện Ảnh tộc bị diệt sạch đều nói không tỉ mỉ.
Trương Ngũ Đức phất phất tay áo thở dài:
- Những chuyện này đã trở thành lịch sử phủ đầy bụi, chẳng ai biết chuyện đó rốt cuộc là như thế nào cả?
Diệp Không hít một tiếng nói:
- Cũng tại trận hạo kiếp quá khủng khiếp này xảy ra, cho nên con người mới phải chịu nhiều tai họa. Ảnh tộc dùng sức một mình bảo trụ một phương bình an, làm được điều đó đã phải chịu bao nhiêu hy sinh mất mát. Kết quả là bị tiêu diệt hết, đến bây giờ rõ ràng không có ai còn nhớ đến họ, đó là điều không nên.
- Có thể Ảnh tộc cũng là vì chính bọn họ, nếu như không chống cự, Đại lục Thương Nam cũng sẽ rơi vào tay giặc.
Diệp Không lắc đầu:
- Tiên sinh, ta thấy không thể nghĩ như vậy được, mặc kệ bọn họ là ai, trong lúc sống chết có thể đường đường chính chính ra đi. Thế mà họ lại hy sinh mình để bảo vệ cho người khác đây mới thực sự là anh hùng, mọi người không nên quên bọn họ.
- Ngươi nghĩ được như vậy, lão phu rất vui mừng.
Trương Ngũ Đức gật đầu khen ngợi:
- Có thể loại tính cách này gặp nhiều thua thiệt, hiện tại Đại lục Thương Nam tất cả mọi người đều bo bo giữ mình, chỉ cầu chính mình sống được an nhàn thoải mái, đâu thèm quan tâm người khác sống hay chết, ngươi đã đi đến con đương tu tiên, càng muốn kiên trì vùi đầu tu luyện chính mình phấn đấu nỗ lực chớ để lặp lại giống như Ảnh tộc.
Diệp Không trừng to mắt, hắn không có nói cho Trương Ngũ Đức biết chuyện mình tu tiên, vì sao đối phương lại biết rõ như thế?
Trương Ngũ Đức cười cười nói:
- Nhìn ngươi vừa rồi luyện tập động tác Ảnh Vũ, nào là động tác lăng không qua lại xoay người xoay tròn , nếu như không phải Tu tiên giả, làm sao có thể làm ra được chuyện này?
Diệp Không gãi gãi đầu cười nói:
- Chuyện này xin tiên sinh giữ bí mật giùm ta.
Trương Ngũ Đức nói:
- Ta sẽ giữ bí mật, thế nhưng chính ngươi cũng ít nên xuất hiện. Gặp bọn tán tu thì thật vô cùng nguy hiểm. Trước kia ta đã từng nghe chuyện tán tu giết người đoạt bảo rồi.
Diệp Không không biết nói gì chỉ cười rồi nói:
- Ta đến cái rắm bảo cũng không có, bọn hắn muốn đoạt cũng sẽ không biết tìm tới cái gì của ta.
Trương Ngũ Đức nổi giận nói:
- Hồ đồ! Ta nghe nói những Tu ma giả, mỗi ngày đều muốn giết người cướp lấy công lực, ngươi là một Tu tiên giả, bản thân chính là một bảo vật mà bọn họ ngấp nghé đấy.
Diệp Không như bị điện giựt, lời nói Trương Ngũ Đức nhắc nhở hắn, hắn cũng không phải là một kẻ nghèo không có ai dòm ngó, nếu so sánh với phàm nhân cái thân thể của hắn đã từng được tu luyện công lực thì chẳng phải người khác dùng để tu luyện rất tốt sao?
- Tiên sinh, ta sai rồi!
Diệp Không vô cùng thành khẩn liền quay sang thi hành đại lễ với Trương Ngũ Đức.
Trương Ngũ Đức khoát tay tiếp tục dạy bảo nói:
- Ít xuất hiện là cần đấy, thế nhưng mà ta lại hi vọng ngươi không ích kỷ vô tình, tuy nhiên tiên đạo vô tình, tu luyện tàn khốc, có thể ra tay thì ra tay, nên buông tay thì buông tay, tiên nhân là tiên nhân, tiên cũng là người mà.
Trương Ngũ Đức nói xong, lập tức ngoài cửa sổ, một trận gió thổi bay mái tóc bạc của lão, không biết nghĩ tới điều gì, lão đột nhiên thở dài một tiếng. Diệp Không gật đầu, nhìn Trương Ngũ Đức lộ vẻ mến phục. Diệp Không đột nhiên nhớ tới lần trước cùng Diệp Uy gặpTrương Ngũ Đức đàm luận, vì vậy lại hỏi:
- Tiên sinh có vẻ như tiên sinh biết rất nhiều chuyện về tu tiên giả, vì sao lại biết rõ như vây?
Trương Ngũ Đức trợn mắt trừng trừng nhìn Diệp Không nói:
- Cái gì? Ngươi nghi ngờ ta cũng là Tu tiên giả sao? Ta nói rồi, cho dù ta có tư chất cũng không bao giờ tu tiên đâu.
- Ta cảm thất rất kỳ quái, tiên sinh vì sao lại có phản ứng như vậy? Dường như tiên sinh không thích Tu tiên giả, hơn nữa là không thích tất cả Tu tiên giả, chẳng lẽ tất cả Tu tiên giả đều có cừu oán vơi tiên sinh sao?
Trương Ngũ Đức khoát khoát tay, không muốn nói thêm:
- Việc này đừng tìm hiểu ta không muốn nói, tóm lại ta không thích Tu tiên giả, là bởi vì bọn hắn quá mức vô tình, ngoại trừ cảnh giới tăng lên, thế gian không có bất kỳ sự tình có thể đánh động đến bọn hắn, coi cốt nhục thân tình cũng như không có, tu tiên cuối cùng là tu thành cầm thú, thật sự là nghiệp chướng.
Diệp Không cũng không biết Trương Ngũ Đức nói ai, cũng không nên xen vào, trong lòng đoán chừng việc này khẳng định chuyện nhà Trương Ngũ Đức bị giết chăc chắn có quan hệ. Diệp Không liền lảng sang chuyện khác:
- Tiên sinh, ngài mới vừa nói, Ảnh Vũ thực ra là võ công Ảnh tộc, chẳng lẽ Ảnh tộc dùng võ công này để đối phó Ma tộc, Yêu tộc sao? Tu tiên giả của Bắc tộc sao không đối phó được Ma tộc, thứ võ công này lại có thể dùng được sao?
Trương Ngũ Đức nở nụ cười:
- Ta không phải là Tu tiên giả, cũng không phải võ lâm cao thủ, ta có thể biết được chuyện này sao? Chẳng qua trong sách có ghi lại, thời điểm đại chiến, người Ảnh tộc bay đầy trời chung sức chiến đấu, làm cho người ta cảm giác là một hồi siêu đại kiểu vũ đạo, cho nên ta suy đoán, Ảnh tộc chắc là sử dụng Ảnh Vũ đối kháng yêu ma.
Diệp Không trầm tư nói:
- Hóa ra là như vậy, xem ra Ảnh Vũ uy lực cũng không thấp hơn một môn tu tiên công pháp nào, chỉ là vì sao ta còn là không biết Ảnh Vũ có thể đối phó Tu tiên giả được không?
Trương Ngũ Đức cũng trầm ngâm nói:
- Tương truyền Ảnh tộc chiến đấu, cũng phải có người ở hậu phương dùng Cầm địch hoặc là nhịp trống phối hợp.
Diệp Không hiểu ra, vỗ đầu một cái nói:
- Đúng rồi, âm nhạc. Đây là võ công lại là vũ đạo, nếu phối hợp âm nhạc, nhất định hiệu quả sẽ tăng rất nhiều.
Trương Ngũ Đức ha ha cười cười, đứng người lên:
- Thời gian không còn sớm, lão phu đi trở về, vốn là nghĩ đến nói ngươi đi học hiện tại xem ra ngươi đang yên tĩnh ở nhà tu luyện, nhớ là lúc luyện thành Ảnh Vũ nhất định phải gọi lão phu đến thưởng thức một lần.
- Tiên sinh, tiên sinh cứ yên tâm đi, đến lúc đó nhất định ta sẽ mời tien sinh đến quan sát.
Diệp Không tiễn Trương Ngũ Đức ra khỏi tiểu viện, lại không thể chờ đợi được nên bắt đầu cùng âm nhạc bắt đầu luyện Ảnh Vũ, tuy nhiên âm nhạc Ảnh tộc sớm đã thất truyền, Diệp Không lại dùng âm nhạc địa cầu thay thế, một mặt trong lòng yên lặng ngâm xướng, một mặt đi theo âm nhạc múa, rất nhanh chàng đã đắm chìm tại âm nhạc và Ảnh Vũ.
- Căn cứ vào hậu nhân suy đoán, lúc Thượng cổ đại chiến, Ảnh tộc bị chết và tổn thương vô cùng nghiêm trọng, mà bọn vốn đã ít nhân khẩu, năng lực sinh sản lại yếu, sau chiến tranh thì chầm chậm bị tàn lụi, dần dần biến mất.
Diệp Không đã có điểm không tin:
- Dù có ít hơn nữa cũng là khống chế được một cái đại lục, chẳng lẽ lại dễ dàng chết sạch như vậy được sao?
Trương Ngũ Đức bất đắc dĩ lắc đầu:
- Đã hơn mười vạn năm, sách vở Thượng cổ lưu truyền không có mấy, hơn nữa kỳ quái chính là tất cả sách cổ ghi lại chuyện Ảnh tộc bị diệt sạch đều nói không tỉ mỉ.
Trương Ngũ Đức phất phất tay áo thở dài:
- Những chuyện này đã trở thành lịch sử phủ đầy bụi, chẳng ai biết chuyện đó rốt cuộc là như thế nào cả?
Diệp Không hít một tiếng nói:
- Cũng tại trận hạo kiếp quá khủng khiếp này xảy ra, cho nên con người mới phải chịu nhiều tai họa. Ảnh tộc dùng sức một mình bảo trụ một phương bình an, làm được điều đó đã phải chịu bao nhiêu hy sinh mất mát. Kết quả là bị tiêu diệt hết, đến bây giờ rõ ràng không có ai còn nhớ đến họ, đó là điều không nên.
- Có thể Ảnh tộc cũng là vì chính bọn họ, nếu như không chống cự, Đại lục Thương Nam cũng sẽ rơi vào tay giặc.
Diệp Không lắc đầu:
- Tiên sinh, ta thấy không thể nghĩ như vậy được, mặc kệ bọn họ là ai, trong lúc sống chết có thể đường đường chính chính ra đi. Thế mà họ lại hy sinh mình để bảo vệ cho người khác đây mới thực sự là anh hùng, mọi người không nên quên bọn họ.
- Ngươi nghĩ được như vậy, lão phu rất vui mừng.
Trương Ngũ Đức gật đầu khen ngợi:
- Có thể loại tính cách này gặp nhiều thua thiệt, hiện tại Đại lục Thương Nam tất cả mọi người đều bo bo giữ mình, chỉ cầu chính mình sống được an nhàn thoải mái, đâu thèm quan tâm người khác sống hay chết, ngươi đã đi đến con đương tu tiên, càng muốn kiên trì vùi đầu tu luyện chính mình phấn đấu nỗ lực chớ để lặp lại giống như Ảnh tộc.
Diệp Không trừng to mắt, hắn không có nói cho Trương Ngũ Đức biết chuyện mình tu tiên, vì sao đối phương lại biết rõ như thế?
Trương Ngũ Đức cười cười nói:
- Nhìn ngươi vừa rồi luyện tập động tác Ảnh Vũ, nào là động tác lăng không qua lại xoay người xoay tròn , nếu như không phải Tu tiên giả, làm sao có thể làm ra được chuyện này?
Diệp Không gãi gãi đầu cười nói:
- Chuyện này xin tiên sinh giữ bí mật giùm ta.
Trương Ngũ Đức nói:
- Ta sẽ giữ bí mật, thế nhưng chính ngươi cũng ít nên xuất hiện. Gặp bọn tán tu thì thật vô cùng nguy hiểm. Trước kia ta đã từng nghe chuyện tán tu giết người đoạt bảo rồi.
Diệp Không không biết nói gì chỉ cười rồi nói:
- Ta đến cái rắm bảo cũng không có, bọn hắn muốn đoạt cũng sẽ không biết tìm tới cái gì của ta.
Trương Ngũ Đức nổi giận nói:
- Hồ đồ! Ta nghe nói những Tu ma giả, mỗi ngày đều muốn giết người cướp lấy công lực, ngươi là một Tu tiên giả, bản thân chính là một bảo vật mà bọn họ ngấp nghé đấy.
Diệp Không như bị điện giựt, lời nói Trương Ngũ Đức nhắc nhở hắn, hắn cũng không phải là một kẻ nghèo không có ai dòm ngó, nếu so sánh với phàm nhân cái thân thể của hắn đã từng được tu luyện công lực thì chẳng phải người khác dùng để tu luyện rất tốt sao?
- Tiên sinh, ta sai rồi!
Diệp Không vô cùng thành khẩn liền quay sang thi hành đại lễ với Trương Ngũ Đức.
Trương Ngũ Đức khoát tay tiếp tục dạy bảo nói:
- Ít xuất hiện là cần đấy, thế nhưng mà ta lại hi vọng ngươi không ích kỷ vô tình, tuy nhiên tiên đạo vô tình, tu luyện tàn khốc, có thể ra tay thì ra tay, nên buông tay thì buông tay, tiên nhân là tiên nhân, tiên cũng là người mà.
Trương Ngũ Đức nói xong, lập tức ngoài cửa sổ, một trận gió thổi bay mái tóc bạc của lão, không biết nghĩ tới điều gì, lão đột nhiên thở dài một tiếng. Diệp Không gật đầu, nhìn Trương Ngũ Đức lộ vẻ mến phục. Diệp Không đột nhiên nhớ tới lần trước cùng Diệp Uy gặpTrương Ngũ Đức đàm luận, vì vậy lại hỏi:
- Tiên sinh có vẻ như tiên sinh biết rất nhiều chuyện về tu tiên giả, vì sao lại biết rõ như vây?
Trương Ngũ Đức trợn mắt trừng trừng nhìn Diệp Không nói:
- Cái gì? Ngươi nghi ngờ ta cũng là Tu tiên giả sao? Ta nói rồi, cho dù ta có tư chất cũng không bao giờ tu tiên đâu.
- Ta cảm thất rất kỳ quái, tiên sinh vì sao lại có phản ứng như vậy? Dường như tiên sinh không thích Tu tiên giả, hơn nữa là không thích tất cả Tu tiên giả, chẳng lẽ tất cả Tu tiên giả đều có cừu oán vơi tiên sinh sao?
Trương Ngũ Đức khoát khoát tay, không muốn nói thêm:
- Việc này đừng tìm hiểu ta không muốn nói, tóm lại ta không thích Tu tiên giả, là bởi vì bọn hắn quá mức vô tình, ngoại trừ cảnh giới tăng lên, thế gian không có bất kỳ sự tình có thể đánh động đến bọn hắn, coi cốt nhục thân tình cũng như không có, tu tiên cuối cùng là tu thành cầm thú, thật sự là nghiệp chướng.
Diệp Không cũng không biết Trương Ngũ Đức nói ai, cũng không nên xen vào, trong lòng đoán chừng việc này khẳng định chuyện nhà Trương Ngũ Đức bị giết chăc chắn có quan hệ. Diệp Không liền lảng sang chuyện khác:
- Tiên sinh, ngài mới vừa nói, Ảnh Vũ thực ra là võ công Ảnh tộc, chẳng lẽ Ảnh tộc dùng võ công này để đối phó Ma tộc, Yêu tộc sao? Tu tiên giả của Bắc tộc sao không đối phó được Ma tộc, thứ võ công này lại có thể dùng được sao?
Trương Ngũ Đức nở nụ cười:
- Ta không phải là Tu tiên giả, cũng không phải võ lâm cao thủ, ta có thể biết được chuyện này sao? Chẳng qua trong sách có ghi lại, thời điểm đại chiến, người Ảnh tộc bay đầy trời chung sức chiến đấu, làm cho người ta cảm giác là một hồi siêu đại kiểu vũ đạo, cho nên ta suy đoán, Ảnh tộc chắc là sử dụng Ảnh Vũ đối kháng yêu ma.
Diệp Không trầm tư nói:
- Hóa ra là như vậy, xem ra Ảnh Vũ uy lực cũng không thấp hơn một môn tu tiên công pháp nào, chỉ là vì sao ta còn là không biết Ảnh Vũ có thể đối phó Tu tiên giả được không?
Trương Ngũ Đức cũng trầm ngâm nói:
- Tương truyền Ảnh tộc chiến đấu, cũng phải có người ở hậu phương dùng Cầm địch hoặc là nhịp trống phối hợp.
Diệp Không hiểu ra, vỗ đầu một cái nói:
- Đúng rồi, âm nhạc. Đây là võ công lại là vũ đạo, nếu phối hợp âm nhạc, nhất định hiệu quả sẽ tăng rất nhiều.
Trương Ngũ Đức ha ha cười cười, đứng người lên:
- Thời gian không còn sớm, lão phu đi trở về, vốn là nghĩ đến nói ngươi đi học hiện tại xem ra ngươi đang yên tĩnh ở nhà tu luyện, nhớ là lúc luyện thành Ảnh Vũ nhất định phải gọi lão phu đến thưởng thức một lần.
- Tiên sinh, tiên sinh cứ yên tâm đi, đến lúc đó nhất định ta sẽ mời tien sinh đến quan sát.
Diệp Không tiễn Trương Ngũ Đức ra khỏi tiểu viện, lại không thể chờ đợi được nên bắt đầu cùng âm nhạc bắt đầu luyện Ảnh Vũ, tuy nhiên âm nhạc Ảnh tộc sớm đã thất truyền, Diệp Không lại dùng âm nhạc địa cầu thay thế, một mặt trong lòng yên lặng ngâm xướng, một mặt đi theo âm nhạc múa, rất nhanh chàng đã đắm chìm tại âm nhạc và Ảnh Vũ.
/190
|