Lô Cầm có vẻ chưa hiểu lắm, nhưng cũng gật đầu. Diệp Không khó chịu rồi nói:
- Có vẻ như muội còn chưa hiểu.
Tiểu nha đầu nóng nảy:
- Ai nói muội không hiểu, chẳng phải ý ca nói hãy coi chừng huynh đệ Phạm gia.
- Muội biết thế là tốt rồi, ca nhìn muội dường như không có vẻ gì là đã hiểu cả...
Lô Cầm mặt đỏ lên, thấp giọng nói:
- Muội là không rõ tiền mặt là có ý gì?
Lời vừa nói ra lại bổ sung nói:
- Nếu như là lưu manh ... Thì không cần phải giải thích nữa ...
- Tiền mặt cũng gọi là lưu manh.
Diệp Không nhịn không được bật cười lên, cái này cũng khó trách, Cái mồm Diệp Không ưa thích nói hươu nói vượn, trong miệng phải nói ra những danh từ thô tục mới là cách nói của lưu manh, lúc đầu Lô Cầm muốn hắn giải thích ý tứ, nhưng lần trước Diệp Không cũng không biết làm sao lại nói ra cái "Áo mưa", đợi giải thích xong, tiểu nha đầu xấu hổ đến chín cả mặt, về sau không dám hỏi hắn ý nghĩa mấy danh từ mới này nữa.
- Ah, Tiền mặt tương tự như là ngân lượng ấy, muội không thể nghĩ tốt hơn về lão tử được sao?
Diệp Không lại dặn dò:
- Tóm lại là không làm kinh động huynh đệ Phạm Cửu Long, ngàn vạn lần không thể lơ là, ca ca muội đừng vội hưởng thụ, muốn mở rộng thực lực, muội cũng phải nỗ lực luyện võ, như vậy mới có tài năng dùng để phòng ngừa vạn nhất bất đắc dĩ.
Lô Cầm gật đầu:
- Muội đã biết, để muội tập lại một lần cho ca xem.
- Cũng tốt.
Một hồi sau Diệp Không nói ra:
- Muội luyện Ảnh Ngọc võ công cơ bản điểm xuất phát không đúng, muội không cần chú trọng chiêu thức đẹp mắt! mà phải chú trọng đả thương người khác! Ảnh ngọc ở bên trong võ công không phải hoa quyền thanh tú, nên lúc xuất lực phải dùng toàn bộ khí lực, lúc muội luyện phải tưởng tượng ra cừu nhân của muội đang đứng trước mặt, muội xem ca đánh một lần đây.
Diệp Không luyện Ảnh Ngọc võ công , so với Lô Cầm cương mãnh nhiều hơn, thế nhưng trong cái cương mãnh lại rất tiêu sái, bỗng nhiên như xuyên, như đâm. Bỗng nhiên lại như trong gió lụa mỏng lắc lư lắc lư, Lô Cầm thấy vậy trong mắt đẹp đã có một chút tình cảm.
- Ba ba ba!
Diệp Không đang luyện thì nghe thấy thanh âm vỗ tay, âm thanh khen ngợi của một lão già vang đến.
- Ảnh vũ! Đây tuyệt đối là Ảnh Vũ! Lúc này có thể nhìn thấy Ảnh Vũ chính thức, dù có chết ngay lão phu cũng không hối tiếc.
Diệp Không liền nói vài câu khách khí rồi mời Trương Ngũ Đức vào trong phòng.
- Ah, thì ra là tiên sinh, mời vào trong.
Trương Ngũ Đức ý đồ đến là do gần đây Diệp Không không có đi nghe giảng bài, liền đến để hỏi thăm không ngờ tới nơi vừa vặn trông thấy Diệp Không đang luyện Ảnh Ngọc võ công.
Trương Ngũ Đức quả thực là Đại Nho kiến thức phong phú , mới xem một chút liền nhận ra đây là Ảnh Vũ đã tuyệt tích từ rất lâu, tự nhiên là tán thưởng không thôi.
Cùng Trương Ngũ Đức vào nhà, Trần Cửu mẫu cùng Lô Cầm chào hỏi rồi lui ra sau, Diệp Không lúc này mới hỏi:
- Tiên sinh, võ công này là đến từ trong một khối ngọc bội, gọi là Ảnh Ngọc, không biết có quan hệ gì tới Ảnh Vũ mà tiên sinh vừa nói hay không?
Trương Ngũ Đức mặt mặt mũi cứng đờ lại nở nụ cười nói:
- Cũng thiệt uổng công lão phu năm nhiều năm đọc sách thế mà thật đúng là không cách nào trả lời ngươi, có một số việc nhưng người biết không nhiều lắm.
- Ảnh Vũ hay còn gọi là Ảnh võ. Là một môn võ công cao thâm mạt trắc, lại là một loại vũ đạo tuyệt mỹ động lòng người, là do Ảnh tộc đã bị diệt sạch sáng chế.
- Ảnh tộc?
Diệp Không đêm hôm đó nghe Lô Tuấn đã từng nói qua, có điều Lô Tuấn cũng nói không không rõ cái căn nguyên.
- Đúng! Ảnh tộc. Tương truyền người trong Ảnh tộc, nam tử thì phong độ nhẹ nhàng, tiêu sái. Nữ tử mỗi người mỹ mạo mê người, hơn nữa mỗi người đều nhiệt tình yêu sinh hoạt, đam mê âm nhạc, lúc này mới sáng tạo ra Ảnh Vũ làm rung động lòng người như thế. Diệp Không hỏi:
- Con người Ảnh tộc sinh sống nhất định đều rất tốt đẹp, dù sao người yêu thích âm nhạc, tâm địa cần phải thiện lương.
Trương Ngũ Đức gật đầu nói:
- Ngươi nói không sai, tính cách của con người Ảnh tộc quả là quá mức thiện lương, còn rất nhiệt huyết. Vui vẻ lúc cầm kiếm cuồng ca, lúc bất bình giận dữ rút kiếm, dù là không làm chuyện của hắn, cũng sẽ cùng đối phương quyết sống mái một phen.
- Tốt! lúc vui vẻ trường kiếm cuồng ca, lúc bất bình giận dữ rút kiếm.
Diệp Không gật đầu.
- Tính cách đó có chút giống như ta, nam tử khựa đại trượng phu đương nhiên là phải làm như thế.
Trương Ngũ Đức lại lắc đầu nói:
- Không tốt, loại tính cách này ở Đại lục Thương Nam này chắc chắn sẽ phải nếm mùi đau khổ, Ảnh tộc chính là một ví dụ.
Hắn tiếp tục chậm rãi bắt đầu giảng thích:
- Hiện tại mọi người ở An quốc đều gọi An tộc, người Võ Quốc chúng ta cũng đều là Võ tộc, kỳ thật vào mười mấy vạn năm trước kia, chúng ta đều là người một tộc gọi Bắc tộc.
- Là Bắc tộc sao?
- Đúng, Bắc tộc, bởi vì chúng ta đều đến từ Đại lục Thương Bắc nên gọi chung là Bắc tộc!
Diệp Không cả kinh nói:
- Chẳng lẽ thật sự còn có Đại lục Thương Bắc nữa sao?
Trương Ngũ Đức gật đầu:
- Dĩ nhiên! Có nam thì sẽ có bắc!
Lão bỗng nhớ trong sách có ghi lại nên diễn giải:
- Mười mấy vạn năm trước, Người Bắc tộc đều sinh sống tại Đại lục Thương Bắc, mà Đại lục Thương Nam lại là thiên hạ của Ảnh tộc, hai cái đại lục nam bắc tương thông, cũng đều vô cùng phồn hoa, ai ngờ Đại lục Thương Bắc đột nhiên bị một hạo kiếp, theo như trong sách xưa ghi lại thì Đại lục Thương Bắc đột nhiên bị Ma tộc xâm lấn. Ma tộc khát máu hung dữ kinh người, mọi người ở Đại lục Thương Bắc tuy cũng có năng lực chống lại, tuy nhiên lại không đoàn kết, thậm chí có kẻ nghĩ đến bảo tồn thực lực, cuối cùng bị phân chia dẫn đến bị đánh bại.
- Để tránh né chiến tranh lúc ấy lực lượng Bắc tộc di chuyển xuống phía nam, cuối cùng toàn bộ Đại lụcThương Bắc bị Ma tộc cùng Yêu tộc chiếm lĩnh, mà những người Bắc tộc các phái lại đánh mất ý chí chiến đấu, đi vào Đại lục Thương Nam chiếm được một khối địa phương không màng trở lại quê hương. Về sau Đại lục Thương Bắc rơi vào tay giặc, chiến tranh lại dọc theo nam bắc thông đạo tràn xuống tới, Ảnh tộc phẫn nộ dựng nên lực lượng chiến đấu với Ma tộc, trải qua kịch chiến Ma tộc bị ngăn tại nam bắc thông đạo.
- Đề phòng yêu ma lần nữa nam hạ, cuối cùng các đại môn phái quyết định chặn ở nam bắc thông đạo, vô số Cổ tu sĩ liên hợp thi triển nghịch thiên thần thông đem nam Bắc Đại lục mãi mãi ngăn cách, từ nay về sau Thương Nam và Thương Bắc là hai đại lục không còn liên hệ gì với nhau nữa, Bắc tộc lại định cư ở Đại lục Thương Nam.
Diệp Không nghe xong đã hiểu rõ:
- Thì ra Ảnh tộc là dân bản địa ở Đại lục Thương Nam, còn toàn bộ chúng ta đều là từ chỗ khác di dân đến, còn Ảnh tộc vì sao về sau diệt vong vậy?
- Có vẻ như muội còn chưa hiểu.
Tiểu nha đầu nóng nảy:
- Ai nói muội không hiểu, chẳng phải ý ca nói hãy coi chừng huynh đệ Phạm gia.
- Muội biết thế là tốt rồi, ca nhìn muội dường như không có vẻ gì là đã hiểu cả...
Lô Cầm mặt đỏ lên, thấp giọng nói:
- Muội là không rõ tiền mặt là có ý gì?
Lời vừa nói ra lại bổ sung nói:
- Nếu như là lưu manh ... Thì không cần phải giải thích nữa ...
- Tiền mặt cũng gọi là lưu manh.
Diệp Không nhịn không được bật cười lên, cái này cũng khó trách, Cái mồm Diệp Không ưa thích nói hươu nói vượn, trong miệng phải nói ra những danh từ thô tục mới là cách nói của lưu manh, lúc đầu Lô Cầm muốn hắn giải thích ý tứ, nhưng lần trước Diệp Không cũng không biết làm sao lại nói ra cái "Áo mưa", đợi giải thích xong, tiểu nha đầu xấu hổ đến chín cả mặt, về sau không dám hỏi hắn ý nghĩa mấy danh từ mới này nữa.
- Ah, Tiền mặt tương tự như là ngân lượng ấy, muội không thể nghĩ tốt hơn về lão tử được sao?
Diệp Không lại dặn dò:
- Tóm lại là không làm kinh động huynh đệ Phạm Cửu Long, ngàn vạn lần không thể lơ là, ca ca muội đừng vội hưởng thụ, muốn mở rộng thực lực, muội cũng phải nỗ lực luyện võ, như vậy mới có tài năng dùng để phòng ngừa vạn nhất bất đắc dĩ.
Lô Cầm gật đầu:
- Muội đã biết, để muội tập lại một lần cho ca xem.
- Cũng tốt.
Một hồi sau Diệp Không nói ra:
- Muội luyện Ảnh Ngọc võ công cơ bản điểm xuất phát không đúng, muội không cần chú trọng chiêu thức đẹp mắt! mà phải chú trọng đả thương người khác! Ảnh ngọc ở bên trong võ công không phải hoa quyền thanh tú, nên lúc xuất lực phải dùng toàn bộ khí lực, lúc muội luyện phải tưởng tượng ra cừu nhân của muội đang đứng trước mặt, muội xem ca đánh một lần đây.
Diệp Không luyện Ảnh Ngọc võ công , so với Lô Cầm cương mãnh nhiều hơn, thế nhưng trong cái cương mãnh lại rất tiêu sái, bỗng nhiên như xuyên, như đâm. Bỗng nhiên lại như trong gió lụa mỏng lắc lư lắc lư, Lô Cầm thấy vậy trong mắt đẹp đã có một chút tình cảm.
- Ba ba ba!
Diệp Không đang luyện thì nghe thấy thanh âm vỗ tay, âm thanh khen ngợi của một lão già vang đến.
- Ảnh vũ! Đây tuyệt đối là Ảnh Vũ! Lúc này có thể nhìn thấy Ảnh Vũ chính thức, dù có chết ngay lão phu cũng không hối tiếc.
Diệp Không liền nói vài câu khách khí rồi mời Trương Ngũ Đức vào trong phòng.
- Ah, thì ra là tiên sinh, mời vào trong.
Trương Ngũ Đức ý đồ đến là do gần đây Diệp Không không có đi nghe giảng bài, liền đến để hỏi thăm không ngờ tới nơi vừa vặn trông thấy Diệp Không đang luyện Ảnh Ngọc võ công.
Trương Ngũ Đức quả thực là Đại Nho kiến thức phong phú , mới xem một chút liền nhận ra đây là Ảnh Vũ đã tuyệt tích từ rất lâu, tự nhiên là tán thưởng không thôi.
Cùng Trương Ngũ Đức vào nhà, Trần Cửu mẫu cùng Lô Cầm chào hỏi rồi lui ra sau, Diệp Không lúc này mới hỏi:
- Tiên sinh, võ công này là đến từ trong một khối ngọc bội, gọi là Ảnh Ngọc, không biết có quan hệ gì tới Ảnh Vũ mà tiên sinh vừa nói hay không?
Trương Ngũ Đức mặt mặt mũi cứng đờ lại nở nụ cười nói:
- Cũng thiệt uổng công lão phu năm nhiều năm đọc sách thế mà thật đúng là không cách nào trả lời ngươi, có một số việc nhưng người biết không nhiều lắm.
- Ảnh Vũ hay còn gọi là Ảnh võ. Là một môn võ công cao thâm mạt trắc, lại là một loại vũ đạo tuyệt mỹ động lòng người, là do Ảnh tộc đã bị diệt sạch sáng chế.
- Ảnh tộc?
Diệp Không đêm hôm đó nghe Lô Tuấn đã từng nói qua, có điều Lô Tuấn cũng nói không không rõ cái căn nguyên.
- Đúng! Ảnh tộc. Tương truyền người trong Ảnh tộc, nam tử thì phong độ nhẹ nhàng, tiêu sái. Nữ tử mỗi người mỹ mạo mê người, hơn nữa mỗi người đều nhiệt tình yêu sinh hoạt, đam mê âm nhạc, lúc này mới sáng tạo ra Ảnh Vũ làm rung động lòng người như thế. Diệp Không hỏi:
- Con người Ảnh tộc sinh sống nhất định đều rất tốt đẹp, dù sao người yêu thích âm nhạc, tâm địa cần phải thiện lương.
Trương Ngũ Đức gật đầu nói:
- Ngươi nói không sai, tính cách của con người Ảnh tộc quả là quá mức thiện lương, còn rất nhiệt huyết. Vui vẻ lúc cầm kiếm cuồng ca, lúc bất bình giận dữ rút kiếm, dù là không làm chuyện của hắn, cũng sẽ cùng đối phương quyết sống mái một phen.
- Tốt! lúc vui vẻ trường kiếm cuồng ca, lúc bất bình giận dữ rút kiếm.
Diệp Không gật đầu.
- Tính cách đó có chút giống như ta, nam tử khựa đại trượng phu đương nhiên là phải làm như thế.
Trương Ngũ Đức lại lắc đầu nói:
- Không tốt, loại tính cách này ở Đại lục Thương Nam này chắc chắn sẽ phải nếm mùi đau khổ, Ảnh tộc chính là một ví dụ.
Hắn tiếp tục chậm rãi bắt đầu giảng thích:
- Hiện tại mọi người ở An quốc đều gọi An tộc, người Võ Quốc chúng ta cũng đều là Võ tộc, kỳ thật vào mười mấy vạn năm trước kia, chúng ta đều là người một tộc gọi Bắc tộc.
- Là Bắc tộc sao?
- Đúng, Bắc tộc, bởi vì chúng ta đều đến từ Đại lục Thương Bắc nên gọi chung là Bắc tộc!
Diệp Không cả kinh nói:
- Chẳng lẽ thật sự còn có Đại lục Thương Bắc nữa sao?
Trương Ngũ Đức gật đầu:
- Dĩ nhiên! Có nam thì sẽ có bắc!
Lão bỗng nhớ trong sách có ghi lại nên diễn giải:
- Mười mấy vạn năm trước, Người Bắc tộc đều sinh sống tại Đại lục Thương Bắc, mà Đại lục Thương Nam lại là thiên hạ của Ảnh tộc, hai cái đại lục nam bắc tương thông, cũng đều vô cùng phồn hoa, ai ngờ Đại lục Thương Bắc đột nhiên bị một hạo kiếp, theo như trong sách xưa ghi lại thì Đại lục Thương Bắc đột nhiên bị Ma tộc xâm lấn. Ma tộc khát máu hung dữ kinh người, mọi người ở Đại lục Thương Bắc tuy cũng có năng lực chống lại, tuy nhiên lại không đoàn kết, thậm chí có kẻ nghĩ đến bảo tồn thực lực, cuối cùng bị phân chia dẫn đến bị đánh bại.
- Để tránh né chiến tranh lúc ấy lực lượng Bắc tộc di chuyển xuống phía nam, cuối cùng toàn bộ Đại lụcThương Bắc bị Ma tộc cùng Yêu tộc chiếm lĩnh, mà những người Bắc tộc các phái lại đánh mất ý chí chiến đấu, đi vào Đại lục Thương Nam chiếm được một khối địa phương không màng trở lại quê hương. Về sau Đại lục Thương Bắc rơi vào tay giặc, chiến tranh lại dọc theo nam bắc thông đạo tràn xuống tới, Ảnh tộc phẫn nộ dựng nên lực lượng chiến đấu với Ma tộc, trải qua kịch chiến Ma tộc bị ngăn tại nam bắc thông đạo.
- Đề phòng yêu ma lần nữa nam hạ, cuối cùng các đại môn phái quyết định chặn ở nam bắc thông đạo, vô số Cổ tu sĩ liên hợp thi triển nghịch thiên thần thông đem nam Bắc Đại lục mãi mãi ngăn cách, từ nay về sau Thương Nam và Thương Bắc là hai đại lục không còn liên hệ gì với nhau nữa, Bắc tộc lại định cư ở Đại lục Thương Nam.
Diệp Không nghe xong đã hiểu rõ:
- Thì ra Ảnh tộc là dân bản địa ở Đại lục Thương Nam, còn toàn bộ chúng ta đều là từ chỗ khác di dân đến, còn Ảnh tộc vì sao về sau diệt vong vậy?
/190
|