Ngoài sắc mặt hơi nhợt nhạt và cơ thể còn chút yếu, thì cô không cảm thấy khó chịu gì nhiềụ
“Mạn tỷ, đây là anh hai em, Cố Thần Chị thấy đỡ hơn chưa?” Cố Nam bước đến định đỡ cô ngồi dậy, nhưng bị cô từ chối.
“Chỉ là sốt thôi mà.” Thẩm Mạn cười nhẹ “Chị đỡ hơn nhiều rồi, không sao đâụ”
“Làm phiền hai người đến thăm tôi, cảm ơn nhé.”
Người ta có lòng đến hỏi thăm, đương nhiên cô phải cảm ơn rồi.
Cố Nam xua tay, cười nói
“Mạn tỷ, chị đừng khách sáo như vậy. Chúng ta là bạn bè, giúp đỡ nhau là chuyện bình thường mà. Đúng rồi, em mang bữa sáng đến đây, chị ăn chút đi.”
Ba người vào phòng, Thẩm Mạn hoàn toàn quên mất phía sau còn có một người nữa.
Hộp cơm là một bát cháo kê cùng hai quả trứng gà. Đây thực sự là một bữa sáng rất tốt, người bình thường chắc chắn không nỡ mang đồ ngon như vậy cho bạn bè ăn.
“Vậy tôi không khách sáo nữa, sau này sẽ mời hai người một bữa thật ngon.” Thẩm Mạn không hề từ chối, loại cơm dưỡng bệnh này thật sự quá tốt rồi.
Dù sao cô cũng có nhiều đồ ăn trong không gian, sau này có thể chia sẻ ít bánh quy hay đồ ăn vặt cho bạn bè.
Thấy cô ăn sạch sẽ, Cố Nam mới yên tâm
“Xem ra chị thực sự khỏe hơn rồi.”
Lúc này, bác sĩ bước vào, giúp Thẩm Mạn đo nhiệt độ và kiểm tra hô hấp.
“Vẫn còn chút viêm nhẹ, uống thuốc kháng viêm là được. Cô lấy thuốc rồi về nhà nghỉ ngơi đi.” Bác sĩ bình thản nói.
Bây giờ khám bệnh thật đơn giản, không có gì nghiêm trọng là được cho xuất viện ngay. Nếu ở thời hiện đại, chắc chắn cô sẽ bị bắt chụp phim phổi, làm hàng loạt xét nghiệm, cuối cùng kê cả đống thuốc rồi mới cho về.
Thẩm Mạn vẫn mặc quần áo của mình nên không cần thay, cũng không có đồ đạc gì cần thu dọn.
Bình trà cùng hộp cơm đều là của Cố Thần, cô chỉ cần rửa sạch rồi trả lại là được.
Ba người đi đến cửa bệnh viện, Thẩm Mạn nghiêm túc cảm ơn họ.
“Cảm ơn hai người đã giúp đỡ. Cảm ơn em, Cố Nam, và cả đồng chí Cố Thần nữa ”
Nói xong, cô cúi người thật sâu theo nghi thức trang trọng nhất.
“Ai da, Mạn tỷ, chị làm gì vậy?” Cố Nam vội vàng đỡ cô dậy, bĩu môi nói “Em đã bảo đừng khách sáo mà. Chị làm thế chẳng khác nào không xem em là bạn bè cả.”
Cô bé có chút không vui, vốn dĩ đây chẳng phải chuyện gì to tát.
Nhưng Thẩm Mạn hiểu rất rõ, hai người đã vì cô mà làm những gì.
“Cố Nam, đừng nói vậy. Em đã vì chị mà mất cả một ngày công, còn làm phiền cả anh Cố Thần nữa. Chị phải cảm ơn chứ.”
Dù cô có nói thế nào, cuối cùng vẫn là Cố Thần lên tiếng chặn lại
“Được rồi, cảm ơn để sau hẵng nói. Giờ tôi đưa hai người về trước đã.”
Cứ tiếp tục thế này không biết đến bao giờ mới về được, anh nhìn đồng hồ, thời gian cũng không còn sớm.
Thấy anh nói vậy, Thẩm Mạn cũng không nói thêm gì nữa.
Cố Thần đẩy xe đạp ra, chân dài thoáng đạp một cái đã ổn định ngồi lên xe.
Lúc này, trong đầu Thẩm Mạn chỉ có một suy nghĩ Chân dài đúng là có thể tùy hứng
Nếu cô mà leo lên xe như vậy, chắc chỉ có thể dạng chân ra mà ngồi, trông chẳng khác nào một đứa con nít tập xe.
/1066
|