Cưới Chồng Lực Điền: Một Đời Được Nuông Chiều

Chương 24

/1066


 

 

Cô thực sự lo lắng mình có lỡ miệng nói ra bí mật về không gian và chuyện xuyên không hay không. Nếu vậy, không chừng sẽ bị xem là kẻ thần kinh mất 

 

Nghe vậy, Cố Nam trả lời  

 

“Em không nghe rõ, chỉ thấy chị lẩm bẩm gì đó thôi.” 

 

Cô bé thực sự không nghe được Thẩm Mạn nói gì, chỉ thấy tình trạng của chị ấy có vẻ nghiêm trọng nên vội vàng tìm người đưa lên trấn trên. 

 

Trong đội cũng có thầy thuốc, nhưng trình độ có hạn, không xử lý được cơn sốt cao. Thêm nữa, thuốc hạ sốt đã uống hơn một giờ mà không có tác dụng, nên đành phải đưa lên trấn để chữa trị. 

 

Thẩm Mạn cảm thấy đầu óc vẫn hơi mơ màng, nhưng không còn buồn ngủ nữa. 

 

Cô hỏi  “Bây giờ là mấy giờ rồi?” 

 

Bên ngoài trời đã tối đen, nhưng cô không biết chính xác là mấy giờ. 

 

Cố Nam không có đồng hồ, liền chạy ra ngoài hành lang xem trên chiếc đồng hồ treo tường rồi quay lại báo  

 

“Đã chín giờ tối rồi. Chị cứ ngủ trước đi, em qua chỗ anh trai em ở tạm một đêm, sáng mai em lại đến thăm chị.” 

 

Vì chuyện này xảy ra quá đột ngột, cô bé cũng không thể về nhà ngay được. 

 

 

 

Thấy vậy, Thẩm Mạn cảm thấy áy náy, chân thành nói  

 

“Xin lỗi nhé, đã khiến em phải đi cùng một chuyến. Thật sự cảm ơn em nhiều lắm ” 

 

Ở nơi đất khách quê người, có người giúp đỡ khi ốm đau như thế này thực sự không dễ dàng gì. Cô thật lòng biết ơn Cố Nam vì đã giúp đỡ mình. 

 

Nghe cô nói vậy, Cố Nam có chút ngượng ngùng, xua tay nói  

 

“Cảm ơn gì chứ? Tuy là chúng ta mới quen nhau, nhưng em cảm thấy chị là người rất tốt. Giúp bạn bè là chuyện nên làm mà. Hơn nữa, em cũng chỉ giúp gọi người đưa chị đến đây thôi.” 

 

Tuổi còn nhỏ, tâm tư vẫn đơn thuần, chưa bị những rắc rối của gia đình hay cuộc sống làm phức tạp. Vì thế, cô bé đối với ai cũng không có sự đề phòng. 

 

Dù thế nào đi nữa, Thẩm Mạn vẫn rất biết ơn Cố Nam. Khi thấy cô bé rời đi, cô liền nằm xuống tiếp tục nghỉ ngơi. 

 

Cả phòng bệnh lúc này chỉ có một mình cô. Không biết là do ít người bị bệnh hay vì lý do nào khác mà phòng này lại trống như vậy. 

 

Trong phòng có ba chiếc giường bệnh, ngoài giường cô đang nằm thì hai giường còn lại đều trống. 

 

Thẩm Mạn cũng không dám tự tiện uống thuốc, không biết bác sĩ đã tiêm thuốc gì, cho uống thuốc gì, nên cô cứ để nguyên như vậy. 

 

Trên mu bàn tay cô có một miếng băng dán, có lẽ là dấu vết sau khi được tiêm. 

 

### 

 

Sáng hôm sau, Thẩm Mạn vừa đi vệ sinh trở về đã thấy Cố Nam cùng một thanh niên khoảng hai mươi tuổi đến thăm cô. 

 

Nhìn thấy người đàn ông kia có nét giống Cố Nam, đặc biệt là đôi mắt, cô đoán họ là anh em. 

 

Người đàn ông này rất cao lớn, tóc cắt húi cua, làn da ngăm đen, trông rắn rỏi và mạnh mẽ. 

 

Anh ta mang phong thái của một người đàn ông cứng cỏi, có nét giống với hình tượng nam diễn viên Bành Vu Yến đời saụ Tất nhiên, chỉ là khí chất tương tự, còn về diện mạo thì không giống. Anh có đôi mắt hai mí to, sống mũi cao, làn da màu đồng khỏe khoắn. Với chiều cao tầm 1m80, đứng ở cửa thôi cũng đủ để chặn kín lối vào. 

 

Thấy họ đến, Thẩm Mạn cười chào hỏi  

 

“Cố Nam, em đến rồi.” 

 

Sau đó, cô nhìn sang người đàn ông bên cạnh, khẽ gật đầu  

 

“Chào anh.” 

 

 


/1066

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status