Anh khẽ nói “Mấy hôm trước em nói muốn ra ngoài làm việc, sao... chỉ vài ngày sau em lại đòi ly hôn thế?”
“Làm phu nhân của Lục Trạch lâu rồi, giờ muốn ra ngoài trải nghiệm cuộc sống à?”
“Kiều Huân, em đi ra ngoài mà xem, có biết bao người chỉ nhận được vài nghìn tệ tiền lương mà phải tăng ca liên tục, phải nhìn sắc mặt người khác. Kiều Huân, em sống trong biệt thự 2.000 mét vuông, làm phu nhân của Lục Trạch tôi đây mà em còn muốn cái gì nữa hả?”
Giọng điệu của anh lạnh lùng và vô cảm.
Kiều Huân cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, cô cười mỉa mai, môi run lên “Lục phu nhân? Có ai làm Lục phu nhân mà như tôi không?”
Cô đột nhiên đứng dậy, kéo Lục Trạch vào phòng thay đồ và kéo mạnh cửa tủ quần áo.
Bên trong là cả dãy tủ trang sức, nhưng tất cả đều có khóa mã số.
Kiều Huân không biết mật khẩu, những thứ này đều do thư ký Tần quản lý.
Cô chỉ vào đó, cười chế giễu “Có phu nhân nào mà phải xin phép thư ký của chồng để dùng một món trang sức không? Có phu nhân nào mà phải viết đơn xin thư ký của chồng để chi tiêu từng đồng không? Có phu nhân nào ra ngoài mà không có tiền taxi không? Lục Trạch, anh nói xem, làm Lục phu nhân là như vậy sao?”
“Đúng, nhà tôi tan nát hết rồi, hàng tháng anh vẫn chu cấp cho tôi mười vạn.”
“Nhưng mỗi lần nhận tấm séc đó, tôi cảm thấy mình như một người phụ nữ rẻ tiền, chỉ là món quà sau khi đã phát tiết xong của anh thôi vậy ”
Lục Trạch lạnh lùng cắt ngang “Em nghĩ vậy thật sao?”
Anh nhẹ nhàng nắm lấy cằm của cô “Có người phụ nữ rẻ tiền nào mà không biết làm vừa lòng đàn ông như em không? Ngay cả tiếng rên cũng chỉ như mèo con Muốn ly hôn ư?... Em nghĩ rời bỏ tôi thì em sẽ sống thế nào hả?”
Kiều Huân đau vì bị anh nắm chặt cằm, cô định giơ tay đẩy anh ra...
Ngay sau đó, Lục Trạch túm lấy tay cô, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào ngón tay áp út trống trơn của cô “Nhẫn cưới của em đâu?”
“Tôi bán rồi ”
Kiều Huân nói với giọng buồn bã “Vậy nên Lục Trạch à, chúng ta ly hôn đi ”
Câu nói này gần như tiêu tốn hết sức lực của cô, vì Lục Trạch là người đàn ông cô đã yêu sáu năm. Nếu không vì đêm đó, nếu không vì nhìn thấy những pháo hoa ngập trời, có lẽ cô vẫn sẽ tự ràng buộc mình trong cuộc hôn nhân không tình yêu này nhiều năm nữa.
Nhưng cô đã thấy rồi, cô không muốn tiếp tục với anh nữa.
Có lẽ sau khi ly hôn, cuộc sống của cô sẽ khó khăn hơn bây giờ, có thể cô sẽ phải đối mặt với những thứ như Lục Trạch nói, làm việc và nhìn sắc mặt người khác chỉ vì vài nghìn tệ, nhưng cô sẽ không hối tiếc.
Kiều Huân nói xong rồi nhẹ nhàng rút tay ra.
Cô kéo một chiếc vali ra và bắt đầu thu xếp đồ đạc...
Mặt Lục Trạch tái đi, nhìn chằm chằm vào bóng dáng gầy gò của cô. Anh chưa bao giờ nghĩ Kiều Huân sẽ có một ngày nổi loạn như thế này, cô còn dám nói ly hôn với anh mà không hề có một chút gì gọi là do dự.
Trong lòng anh bỗng nổi lên một ngọn lửa giận dữ vô hình.
Ngay sau đó, Lục Trạch bế cô lên, bước nhanh vài bước và ném cô xuống giường.
Lục Trạch dùng cơ thể dài và săn chắc để đè lên cô.
Khuôn mặt anh sát vào cô, mắt đối mắt, mũi chạm mũi, hơi thở nóng rực cuồn cuộn giữa hai người.
Một lúc sau, đôi môi mỏng của anh thì thầm nguy hiểm vào sau tai cô “Em gây chuyện với tôi không phải vì Bạch Tiểu Tiểu sao? Kiều Huân, thành thật một chút thì sao? Chẳng phải cái địa vị Lục phu nhân này là do em tâm tâm niệm niệm mà có được sao? Sao bây giờ lại không muốn làm nữa hả?”
Kiều Huân run rẩy dưới thân anh.
/1338
|