Hôm đó, cô chủ động gọi điện cho Phó Thịnh Niên, cô hít một hơi thật sâu, bấm số điện thoại quen thuộc,.
Chuông reo rất lâu mới được nghe.
"Có việc gì?" Giọng nói lạnh lùng, không chút cảm xúc.
"Khi nào thì đi làm thủ tục ly hôn?" Anh im lặng hồi lâu, giọng vẫn đều đều: "Tôi vẫn chưa ký.
" "?" Đã lâu thế mà anh vẫn chưa ký đơn ly hôn? Giản Dao có một khoảnh khắc thất thần.
Tại sao anh vẫn chưa ký tên? Chẳng lẽ anh hối hận, không muốn ly hôn nữa? Ý nghĩ này thoáng qua khiến chính cô cũng cảm thấy buồn cười.
Phó Thịnh Niên làm sao có thể hối hận? Anh ta chỉ mong thoát khỏi cô.
Giờ Giản Thi đã khỏe mạnh, đến tuổi kết hôn, anh ta chắc chắn sẽ vứt bỏ cô.
"Chín giờ sáng mai, gặp ở Cục Dân chính.
" Để lại câu nói này, cô không đợi Phó Thịnh Niên phản ứng.
Cả đêm cô không ngủ, ngồi như tượng đá từ tối đến sáng.
Đúng 8 giờ, cô tắm rửa, mặc bộ đồ công sở, trang điểm nhẹ nhàng rồi đến Cục Dân chính.
Chờ một tiếng đồng hồ mà Phó Thịnh Niên vẫn không đến.
Gọi điện cũng không ai bắt máy.
Bực tức, cô thẳng tiến đến Tập đoàn Phó Thị, bất chấp lễ tân ngăn cản, đi thang máy lên thằng văn phòng anh.
Phó Thịnh Niên vừa họp xong trở về thì thấy Giản Dao đang ngồi trên sofa da, khuôn mặt xinh đẹp hiện rõ vẻ tức giận.
"Chờ lâu chưa?" Giọng anh bình thản như không có chuyện gì xảy ra.
Anh đoán được cô sẽ tìm đến, vẻ mặt bình thản đi đến bàn làm việc, ngồi xuống và mở một tập tài liệu trên bàn.
"Nửa tiếng.
" "Vậy thì chờ thêm chút nữa.
" Người đàn ông cúi đầu làm việc, coi cô như không khí.
Trong lòng cô như có lửa đốt, sắp bùng nổ.
"Phó Thịnh Niên, anh có ý gì đây?" Giọng cô vang lên như sét đánh Tôi đã chờ anh một tiếng ở Cục Dân chính, tìm đến tận đây mà anh vẫn bắt tôi chờ? Trong mắt anh, cô chẳng đáng giá chút nào, thậm chí chẳng bằng một tờ giấy cần ký sao?" "Rốt cuộc anh muốn thế nào?" Giọng cô cao lên vài phần, cuối cùng cũng khiến Phó Thịnh Niên ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Ánh mắt lạnh băng: "Tôi bảo cô chờ".
"Tôi không chờ được.
Hôm nay tôi nhất định phải ly hôn với anh.
" Sự lạnh lùng và coi thường của người đàn ông này, cô thực sự không chịu nổi nữa.
"Không ly hôn.
" Ba từ ngắn ngủi khiến Giản Dao sững sờ.
Giản Dao đứng sững tại chỗ, cả người ngây ra như phỗng.
Phó Thịnh Niên cúi đầu tiếp tục làm việc.
Sau khi xử lý xong công việc, anh lấy từ ngăn kéo ra bản thỏa thuận ly hôn, đứng dậy đi đến trước mặt cô.
Ngay trước mặt cô, anh xé nát bản thỏa thuận ly hôn.
"Cô vẫn là vợ tôi.
Cô không yêu tôi sao? Không muốn làm Phó phu nhân sao? Được, vị trí này là của cô, không ai lấy được.
" Khi nói những lời này, ánh mắt người đàn ông mang theo sự giận dữ.
Giản Dao không hiểu.
Cô đã ký đơn ly hôn, Giản Thì đã khỏe mạnh, sao anh lại đổi ý? Hai năm qua, anh luôn thể hiện sự mong muốn đầy cô ra khỏi cuộc đời mình.
Bây giờ cơ hội đã đến, tại sao anh lại không nắm lấy? "Tại sao?" Giản Dao choáng váng như bị sét đánh ngang tai "Người muốn ly hôn là cô.
" "Tôi đã quyết định trả anh cho Giản Thi.
Từ nay sẽ không quấy rầy anh nữa, xin anh buông tha cho tôi.
" Cô buông bỏ tất cả sự kiêu hãnh, hạ mình cầu xin anh.
Vì muốn giải thoát, vì mọi người, cô chọn buông tay.
/1531
|