"Giọng cô nhẹ như gió thoảng.
Mạnh Mỹ Trúc đứng bên lườm cô một cái, ánh mắt đầy căm ghét.
Trước mặt Giản Thi, bà không dám làm lớn chuyện, nhưng mỗi lần thấy Giản Dao là bà lại nhớ cảnh con gái mình thất thần như người mất hồn vì Phó Thịnh Niên cưới Giản Dao.
Nén cơn giận, sau khi dỗ Giản Thi ngủ, bà quay sang lạnh lùng: "Phó Thịnh Niên sắp đến thăm Giản Thi.
Nếu không muốn khó xử thì cô nên tự biết điều.
" Giản Dao lặng lẽ đứng dậy, ánh mắt lưu luyến dừng trên gương mặt thanh thoát của em gái đang ngủ, rồi quay ra cửa.
Tay vừa chạm nắm cửa, giọng Mạnh Mỹ Trúc vang lên như dao cứa: "Từ nay đừng đến thăm Giản Thi nữa.
Làm tổn thương nó sâu sắc thế, cô không xứng!" Cô không ngoảnh lại, bước đi với đôi chân nặng trịch.
Đã quá quen với sự hắt hủi, quen với ánh mắt khinh bỉ rồi... Nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh, cô mệt mỏi ngồi xuống ghế hành lang, cúi gằm mặt, nước mắt rơi thấm ướt vạt áo.
Phó Thịnh Niên bước ra từ thang máy.
Thấy Giản Dao, anh khẽ ngừng bước rồi tiến tới.
Giản Dao từ nhỏ đã quen theo sau anh nên nhận ra ngay tiếng bước chân ấy.
Nghe âm thanh quen thuộc đang đến gần, cô vội hít mũi, lau vội nước mắt.
"Đến thăm Giản Thi à?" Giọng cô run nhẹ.
Cô ngẩng đầu, nụ cười gượng gạo nở trên môi, nhìn Phó Thịnh Niên.
Nhưng đôi mắt cô đỏ hoe vì khóc, khóe mắt còn vệt nước mắt, lớp trang điểm trên mặt đã nhòe, trông có phần tiều tuỵ.
"Ừ.
" Anh lạnh lùng đáp rồi hỏi: "Cô thăm em ấy rồi?" "Rồi.
" Có lẽ vì trông cô quá đáng thương, Phó Thịnh Niên hiếm hoi an ủi: "Đừng lo.
Giản Thi sắp được ghép tủy, sẽ khỏe lại.
" "Tôi biết.
" Giản Dao ngẩn ngơ - đây là lần đầu sau bao ngày anh dịu giọng với cô.
Nhưng khoảnh khắc ấy vụt tắt khi anh quay lưng vào phòng.
Cô không kìm được mà nói: "Xin anh hãy chăm sóc Giản Thi thật tốt.
" Nếu thứ mình không giữ được, thì trả lại cho Giản Thi - người xứng đáng với nó.
Người đàn ông khựng lại, không quay đầu: "Tôi tự biết cách chăm sóc cô ấy, không cần cô nhắc.
" Giọng anh rõ ràng đầy tức giận, từng chữ như bật ra.
Cô đã ký đơn ly hôn rồi, Phó Thịnh Niên cuối cùng cũng thoát khỏi cô đề về bên Giản Thi.
Ngày anh mong đợi bấy lâu đã đến, vậy sao anh lại giận dữ với cô? Chẳng lẽ anh đã chán ghét cô đến thế sao? Hay anh... vẫn còn hận cô sâu đến vậy? Phó Thịnh Niên đã vào phòng từ lâu, chỉ còn Giản Dao ngồi thẫn thờ trên ghế, mắt đờ đẫn nhìn cánh cửa đóng chặt.
Những ngày sau đó, cô vẫn lặng lẽ đến bệnh viện mỗi ngày.
Biết mình không được chào đón, cô chỉ dám đứng ngoài cửa kính nhìn trộm em gái đang dần hồi phục.
Có khi Phó Thịnh Niên đưa Giản Thi đi dạo, cô cũng chỉ dám đứng xa nhìn.
Sự lạnh nhạt của anh với cô tương phản hoàn toàn với sự dịu dàng dành cho Giản Thi - sự khác biệt ấy như lưỡi dao cứa nát tim cô.
Một tháng sau, Giản Thi được ghép tủy, ca phẫu thuật thành công ngoài mong đợi, sau phẫu thuật không có phản ứng thải ghép hay biến chứng, hồi phục tốt.
Giản Dao cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, như có tảng đá lớn vừa rời khỏi ngực.
Suốt thời gian này, Phó Thịnh Niên hầu như ở viện, dường như quên mất việc phải cùng cô đến làm thủ tục ly hôn.
Cô đã nhìn đủ sự quan tâm anh dành cho em gái, muốn kết thúc tất cả để bắt đầu lại.
/1531
|