Cả Đời Này, Anh Chỉ Nợ Mình Em

Chương 19

/1531



" Chết vì sốt cũng được, dù sao trên đời này cũng chẳng ai quan tâm cô sống chết ra sao.

 Cô nghiến răng, kéo chăn trùm đầu, nhưng vẫn lạnh đến run người, như bị vứt vào vùng băng giá.

 "Anh đưa em đi bệnh viện.

 " Giọng Phó Thịnh Niên xuyên qua lớp chăn, đều đều, không chút gợn sóng.

 Cô không để ý.

 Vài giây sau, cơ thể cô bỗng bị bốc lên cao.

 Phó Thịnh Niên vác cô cùng chiếc chăn trên vai.

 Bị chăn bó chặt, cô như cục bánh chưng, không thể phản kháng.

 "Thả em xuống! Em không cần anh lo!" - Cô chỉ còn cách gào lên yếu ớt.

 Phó Thịnh Niên nhíu mày, cầm chìa khóa xe đi xuống cầu thang.

 Tiếng la hét của Giản Dao dần nhỏ đi, mí mắt nặng trĩu.

 Cô chìm vào giấc ngủ mê man.

 Tỉnh dậy, cô đã nằm trong bệnh viện, vẫn quấn chăn, nhưng được đắp thêm một lớp chăn bệnh viện.

 Hai lớp chăn khiến cô đẫm mồ hôi.

 Một cánh tay thò ra ngoài, mu bàn tay đang truyền dịch.

 Trời đã sáng, nhưng âm u, mưa lâm râm.

 Trong phòng chỉ có cô, không thấy bóng dáng Phó Thịnh Niên.

 Giản Dao hít một hơi sâu, cổ họng khô rát như có lửa đốt.

 Cô liếm môi khô, với tay bấm nút gọi y tá.

 Một cô y tá chạy vào, mỉm cười thấy cô đã tỉnh:"Cô thấy thế nào rồi?" "Có nước không?" "Có ngay ạ!" Y tá vội vàng lấy một cái cốc giấy từ tủ bên cạnh, rót một cốc nước từ máy nước uống, đang cầm cốc nước đi về phía Giản Dao thì cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

 Phó Thịnh Niên bước vào, mặt lạnh như tiền.

 Thấy cốc nước trên tay y tá và Giản Dao đã tỉnh, anh bước tới đón lấy cốc, đến bên giường đỡ cô dậy, tự tay đưa nước cho cô uống.

 Giản Dao ngây người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

 "Uống đi.

 " - Giọng anh đầy áp đặt.

 Cô nuốt khan, mỗi chạm vào miệng cốc, uống một hơi hết sạch.

 Cả đêm sốt cao, lại toát mồ hôi, cô khát khô cổ.

 Ly nước này chỉ như muối bỏ bể.

 Cô ngước nhìn Phó Thịnh Niên, thì thào: "Em muốn thêm.

 Lạ thay, Phó Thịnh Niên lần này rất kiên nhẫn, không nói gì, đi rót thêm nước rồi quay lại tiếp tục đưa cho cô uống.

 Anh chưa bao giờ làm thế, ngay cả khi còn đi học.

 Uống xong ly thứ hai, cô cảm thấy mình sống lại.

 Anh đặt cốc lên bàn, kéo ghế ngồi cạnh giường.

 Bàn tay gân guốc đột ngột đặt lên trán cô, giữ vài giây rồi rút lại.

 "Hình như hết sốt rồi.

 " - Anh nói.

 Y tá vội kiểm tra nhiệt độ, quả nhiên đã bình thường.

 Khi xác định Giản Dao đã ổn, Phó Thịnh Niên không ở lại bệnh viện thêm nữa.

 Anh nghe điện thoại công việc rồi rời đi.

 Giản Dao đợi chai thuốc cuối cùng truyền xong, gắng kéo cơ thể đau nhức vào nhà vệ sinh.

 Cố Dáng vẻ cô tiều tụy, khuôn mặt không còn chút hồng hào, trông chẳng khác gì một bóng ma.

 Gần trưa, người giúp việc mang đến cháo dinh dưỡng, nói rằng Phó Thịnh Niên đã dặn phải giao đúng giờ.

 "Thiếu gia cả đêm không về, thức trắng canh chừng cô đấy.

 " Người giúp việc vừa mở hộp cơm giữ nhiệt vừa nói: "Thiếu gia thực ra rất lo cho cô, chỉ là không nói ra thôi.

 " Giản Dao nghe mà ngỡ ngàng.

 Cô không tin nổi Phó Thịnh Niên đã ở lại bệnh viện suốt đêm với cô? Khi tỉnh dậy không thấy anh, cô tưởng anh chỉ đưa cô đến viện rồi đi.

 "Thiếu phu nhân, ăn chút cháo đi.

 Thiếu gia nói cô thích cháo thịt băm, thịt được băm nhỏ, ninh hai tiếng đấy.

 Ăn nóng đi.




/1531

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status