Cả Đời Này, Anh Chỉ Nợ Mình Em

Chương 18

/1531



Móng tay cô cắm sâu vào da thịt Phó Thịnh Niên, nhưng người đàn ông thậm chí không nhíu mày.

 "Buông em?" - Phó Thịnh Niên nghiến răng, đường nét gương mặt sắc lẹm.

 Tay anh siết chặt cổ Giản Dao, không những không nới lỏng mà còn dùng lực mạnh hơn.

 Giản Dao mắt đỏ ngầu, hai giọt nước mắt lăn dài.

 Cô há miệng nhưng không phát ra được âm thanh.

 Khi tầm nhìn dần tối sầm lại vì thiếu oxy, Phó Thịnh Niên đột ngột buông tay.

 Cô gục xuống giường, thở hổn hển.

 Người đàn ông giật phăng cà vạt, cởi áo khoác ném xuống đất, gương mặt âm trầm cúi xuống đè lên người cô.

 Cô hoảng sợ, dùng hết sức đẩy vai anh, nhưng với sức mạnh tuyệt đối của anh, nỗ lực của cô chẳng khác nào muỗi đốt.

 Tay anh như núi đá, đè chặt lên người cô, xé rách từng mảnh quần áo trên người cô.

 "Phó Thịnh Niên, ừm... " - Miệng cô bị bịt kín không phải bằng môi anh, mà bằng chiếc cà vạt vừa bị giật ra, vo tròn nhét vào miệng cô.

 Từ cổ họng cô phát ra những tiếng gầm gừ yếu ớt, toàn thân run rẩy vì sợ hãi.

 Nhưng anh hoàn toàn phát lờ, như một con thú điên cuồng, ghì chặt tay cô đang cào cấu.

 Lúc này, anh đã mất hết lý trí, chỉ xem cô như công cụ trút giận.

 Hơi thở gấp gáp, anh tàn nhẫn chiếm đoạt cô.

 Giản Dao nhiều lần đau đến mức ngất đi, ý thức mơ hồ.

 Cô mơ hồ nhớ ra Phó Thịnh Niên rời khỏi giường vào phòng tắm.

 Tiếng nước chảy vang lên, rồi cô chìm vào bóng tối.

 Không biết ngủ bao lâu, khi tỉnh dậy, bên ngoài vẫn tối đen.

 Đèn ngủ le lói.

 Cô cảm thấy người vô lực, lạnh cóng, như nằm trong hầm băng.

 Dù quấn chặt chăn, cô vẫn run lên vì lạnh.

 Tiếng nước trong phòng tắm vẫn chảy, có lẽ cô chưa ngủ lâu.

 Đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng tắm.

 Vài phút sau, tiếng nước ngừng, bước chân quen thuộc vang lên.

 Cô gắng ngồi dậy, co rúm người vào đầu giường.

 Phó Thịnh Niên tắm nước nóng rất lâu để xua tan cơn giận.

 Vừa buộc dây áo choàng tắm, anh bước ra, liếc nhìn Giản Dao đang ngồi co ro trên giường.

 Không nói gì, anh quay lưng định rời đi.

 "Em không khỏe, anh có thể nhờ tài xế đưa em đến bệnh viện không?" Giọng cô yếu ớt vang lên phía sau.

 Anh dừng bước, quay lại nhìn cô.

 Tưởng cô lại giả vờ yếu đuối, nhưng gương mặt cô thật sự tái nhợt, trán đẫm mồ hôi.

 Anh nhìn cô chằm chằm mấy phút không nhúc nhích.

 Giản Dao khẽ nhếch mép, nở nụ cười tự giễu.

 Sao cô có thể ngốc đến mức cầu xin sự giúp đỡ của Phó Thịnh Niên? Chính anh là người biến cô thành thế này.

 Mỗi tấc da thịt đều đau đớn tột cùng.

 Kẻ muốn xé nát cô, sao có thể quan tâm cô có khó chịu hay không? Không còn sức tự xuống giường, cô với lấy điện thoại dưới gối, định gọi cho Cố Hương.

 Đã hơn 3 giờ sáng.

 Cô tìm thấy số Cố Hương trong danh bạ, nhưng do dự không biết có nên gọi.

 Có lẽ cô nên cố chịu đựng đến sáng, đợi tài xế đến rồi mới đi bệnh viện.

 Bỏ ý định liên lạc, cô đặt điện thoại xuống, cuộn tròn trong chăn.

 Phó Thịnh Niên thấy cô run rẩy dưới chăn, không do dự nữa, anh bước tới giật phăng chăn, đặt tay lên trán CÔ.

 Tay anh ướt đẫm mồ hôi, trán cô nóng rực.

 "Em sốt rồi.

 " Vừa dứt lời, tay anh đã bị cô hất phăng.

 "Không cần anh quan tâm" "Vừa rồi là em nói—" "Bây giờ em không cần nữa.




/1531

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status