Cô nằm viện hai ngày, người giúp việc mang đồ ăn tới, có cả y tá chăm sóc.
Phó Thịnh Niên không đến thăm.
Về nhà, anh như tránh mặt, mấy ngày liền không về.
Một tuần trôi qua, cô phải trở lại đoàn phim.
Đặt vé máy bay sáng sớm, trước khi đi cô nhắn cho Phó Thịnh Niên: "Chúng ta ly hôn đi.
" Lên máy bay, cô tắt điện thoại.
Hai giờ bay, cô đến Thành phố H.
Việc đầu tiên sau khi xuống máy bay là bật điện thoại, cô nghĩ Phó Thịnh Niên sẽ trả lời tin nhắn của mình, nhưng anh không làm vậy.
cô tắt điện thoại.
Sau hai tiếng bay đến thành phố H, việc đầu tiên là mở máy – nhưng không có hồi âm từ anh.
Vết thương trên tay không ảnh hưởng quay phim.
Trang phục cổ trang dày che được.
Giản Dao dồn hết tâm trí vào phim, để tạm quên Phó Thịnh Niên.
Hai tháng sau, cảnh quay của cô kết thúc.
Đêm trước khi rời đi, đoàn phim tổ chức tiệc chia tay.
Là nhân vật chính, cô không thể từ chối.
Bữa tiệc được tổ chức tại một câu lạc bộ gần đó, đoàn phim đặt một phòng lớn.
Đạo diễn, phó đạo diễn, nhà sản xuất và các diễn viên chính đều có mặt.
Giản Dao chỉ uống vài ly rồi xin phép về sớm với lý do không khỏe.
Đường Tiêu đuổi theo, đề nghị đưa cô về khách sạn.
"Em có vẻ không vui.
" Anh nhìn cô, giọng ấm áp: "Gần đây, ngoài lúc quay phim, anh chưa thấy em cười.
Có chuyện gì sao?" Cộ lắc đầu, nhìn ra phố xá ngoài cửa kính, hình ảnh Phó Thịnh Niên lạnh lùng lại hiện lên.
Phim xong, cô rảnh rỗi, lại nhớ anh.
Cô cảm thấy mình thật vô dụng – yêu anh từ thời cấp ba, mười năm trôi qua, cô vẫn yêu anh trong đau khổ như thế.
"Không biết khi nào mới gặp lại.
Nếu xem anh là bạn, hãy tâm sự cùng anh.
" Đường Tiêu chân thành nói.
Cô gượng cười: "Không có gì, chỉ hơi mệt.
" "Anh quen em lâu rồi, có tâm sự hay không, anh không nhận ra sao?" Giản Dao im lặng, không tiếp tục chủ để.
Đến nơi, cô cảm ơn Đường Tiêu, bước vào khách sạn.
Không ngờ anh theo cô lên thang máy.
"Anh đưa em lên phòng.
" Cô bất lực: "Nếu anh muốn.
" "Đây là vinh hạnh của anh.
" Giản Dao lơ đãng, không nghe rõ Đường Tiêu nói gì.
Đến cửa phòng, cô quay lại: "Em nghỉ đây.
" "Anh mong được hợp tác với em lần nữa.
" Anh nghiêm túc nói: "Em là diễn viên xuất sắc.
"Cảm ơn.
" Nhưng lần sau gặp, đừng buồn bã nữa, hãy cười lên, em cưới đẹp nhất.
" Cô gật đầu, chào tạm biệt.
Mở túi lấy thẻ từ, cô định bước vào thì một bàn tay kéo cô lại.
Một lực mạnh lôi cô về phía sau, lưng cô va vào bờ ngực ấm áp, đôi tay kia siết chặt cô trong vòng tay.
của em em "Giản Dao, anh chỉ muốn ôm em một lúc thôi.
" Giọng Đường Tiêu vang bên tai cô, ấm áp và truyền cảm.
Cô giật bắn người, giật tay ra khỏi anh ngay lập tức, bản năng lùi lại giữ khoảng cách.
"Anh đang làm gì vậy?" – Giọng cô run rẩy đầy hoảng loạn.
Đường Tiêu nghiêm mặt, từng chữ nói rõ: "Anh biết Phó Thịnh Niên đối xử tệ với em.
Vết thương trên tay em, có phải do anh ta đánh không?" "Không phải, em tự ngã thôi.
" "Em có thể lừa anh, nhưng lừa được chính mình sao?" "Anh hiểu lầm rồi" Phó Thịnh Niên chưa bao giờ thực sự động tay vào cô.
"Anh hiểu lầm cái gì?" – Đường Tiêu tức giận – "Em không vui, chẳng phải vì Phó Thịnh Niên sao?" Giản Dao tắc lưỡi.
"Nếu anh ta đối xử tệ, em có thể rời đi.
/1531
|