Sự chú ý của mọi người đều đổ dồn về Phó Thịnh Niên và Giản Dao.
Giản Dao uống rất nhiều, say khướt, nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo, cô quay đầu nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh, đôi mắt long lanh ngấn nước.
"Anh đến rồi.
" Cô cười.
Phó Thịnh Niên sắc mặt âm trầm, đưa tay đỡ cô đứng dậy, cô loạng choạng ngã vào lòng anh, tay thuận thế ôm lấy cổ anh, hơi thở ấm áp phả vào cổ khiến anh hơi ngứa ngáy.
"Em say rồi.
" "Không, em rất tỉnh.
" Giọng nữ nhân mềm mại vang lên bên tai anh, mang theo mùi rượu nồng.
Phó Thịnh Niên liếc nhìn những người bạn cũ đang chằm chằm nhìn mình, nói: "Xin lỗi, cô ấy say rồi, tôi đưa cô ấy về trước, mọi người cứ tự nhiên.
" Phó Thịnh Niên đỡ Giản Dao bước ra khỏi phòng VIP.
Lên xe, anh đẩy cô ra, ghét cay ghét đắng mùi rượu nồng nặc trên người cô.
Giản Dao không kịp phản ứng, mất đà ngã nghiêng, đầu đập "cộp" một cái vào cửa kính.
Cô rên lên đau đớn, mắt tối sầm lại.
Anh đẩy cô thật mạnh.
Cô mệt mỏi dựa vào ghế, nước mắt lăn dài.
Dù say nhưng cô vẫn nhớ rõ chuyện vừa xảy ra, cô đã ôm anh một cái nhân lúc say, nhưng anh tỏ ra rất ghét bỏ.
Cô không dám đến gần Phó Thịnh Niên nữa, giữ khoảng cách an toàn.
Suốt đường về, cô cần chặt răng, không để mình khóc thành tiếng.
Phó Thịnh Niên chẳng thèm liếc nhìn cô lấy một lần.
Xe dừng trước biệt thự Phó gia, anh bước xuống mà không đợi Lão Lý mở cửa "Phó Thịnh Niên!" - Cô không nhịn được nữa, gọi to.
Nhưng anh không hề quay đầu lại, như thể không nghe thấy giọng cô.
Cô mở cửa xe, chạy theo anh loạng choạng.
"Tại sao?" "Em sai ở đâu?" "Phó Thịnh Niên, anh đứng lại!" "Người không chịu ly hôn là anh, không phải em đang bám lấy anh!" Cô hoàn toàn sụp đổ, gào lên điên cuồng.
Phó Thịnh Niên khựng lại, quay đầu nhìn cô khuôn mặt đẫm nước mắt, thân thể mệt mỏi lào đào tiến về phía anh.
"Em làm gì sai, để anh đối xử với em như vậy?" Anh lạnh lùng từng chữ: "Em không biết mình sai ở đâu?" "Hai năm rồi, chưa đủ để em chuộc tội sao?" Cô lau nước mắt, giơ tay định nắm lấy tay anh.
Nhưng ngay khi cô sắp chạm vào, anh lập tức giầu tay ra sau lưng.
"Chưa đủ.
" Hai từ đó vừa buông, anh quay lên lầu.
Giản Dao như điên đuổi theo: "Nếu anh không yêu em, vậy ly hôn đi! Sao anh phải đối xử với em thế này?" Người đàn ông không thèm để ý, bước đi dứt khoát.
"Phó Thịnh Niên, em-" Chân cô trượt khỏi bậc thang, cả người ngã ngửa ra sau.
Câu nói dang dỡ, thay vào đó là cơn đau xé xương.
Cô lăn xuống cầu thang.
Tiếng động lớn khiến Phó Thịnh Niên quay đầu.
—- Mở mắt, Giản Dao thấy một màu trắng xóa.
Tầm nhìn dần rõ, cô nhận ra mình đang nằm trên giường bệnh.
Phó Thịnh Niên ngồi cạnh, mắt đỏ ngầu nhìn cô: "Giản Dao, em đừng nghĩ dùng cách này sẽ khiến anh thương hại.
Nó chỉ khiến anh càng ghét em hơn.
" Cô ngã cầu thang, nhưng chỉ nhận được câu nói vô tình như vậy.
Anh nghĩ cô cố tình ngã để anh chú ý? "Em" Cô muốn giải thích.
Nhưng Phó Thịnh Niên đứng phắt dậy, không cho cô nói hết, bước ra khỏi phòng và đóng sầm cửa lại.
Tiếng "đùng" khiến trái tim cô đau nhói.
Đêm đó, cô gần như không ngủ, mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà.
Cánh tay băng bó dày đặc, người đau ê ẩm, nhưng không gì bằng nỗi đau trong tim.
/1531
|