Tòng Lĩnh sau khi cẩn thận nói một câu, lại liếc nhìn Vũ Minh. Thấy Vũ Minh đã âm thầm gật đầu phối hợp, Tòng Lĩnh liền triển khai bước tiếp theo trong kế hoạch.
- Chủ nhân, bây giờ tôi tập trung hết đám người này lại, chờ đến khi trời sáng, chúng ta lại di chuyển. Như vậy có hợp ý người hay không?
Hà Quang nghe câu này của Tòng Lĩnh, cũng tỏ vẻ không quan tâm mà gật đầu:
- Tùy ý ngươi!
Vũ Minh cũng bồi thêm một câu, thuận tiện còn không ngại vuốt mông ngựa:
- Tiền bối! Trời về ban đêm rất tối, hơn nữa lại nguy hiểm, đem theo nhiều nô lệ như vậy. Sợ là chúng ta không bảo đảm hết được, không chỉ có thú dữ tấn công, khiến nô lệ thiệt mạng. Mà ban đêm, e rằng bọn chúng sẽ trốn thoát, quyết định của hắn tuyệt đối sáng suốt!
Hà Quang chợt trừng mắt lên:
- Ngươi nghi ngờ khả năng của ta sao, có ta ở đây bọn chúng làm sao có thể trốn thoát!
Vũ Minh lại vội vã nắn bóp:
- Tiền bối, ý của ta không phải vậy, ta không nghi ngờ khả năng của ngài! Dưới con mắt của ngài, bọn chúng làm sao dám trốn chạy, phải không?
Vũ Minh khẽ liếc sang phía Tòng Lĩnh.
Tòng Lĩnh cũng tiếp tục phối hợp:
- Đúng vậy chủ nhân!
Vũ Minh lại tiếp tục:
- Hơn nữa, tiền bối, nếu nữ nhân này xảy ra chuyện gì, có phải ngài sẽ rất nuối tiếc?
Nói rồi Vũ Minh chậm rãi bước tới gần Liễu Bảo Trang, khuôn mặt biểu hiện dâm tà.
Liễu Bảo Trang lúc nãy vùng vẫy, bây giờ chứng kiến cảnh tượng hai người Vũ Minh, Tòng Lĩnh thái độ thay đổi thành như vậy. Khuôn mặt có chút không thích ứng nổi, đôi môi đỏ mọng chỉ run run. Liễu Bảo Trang dần nấc ra thành tiếng, đối mặt với tình huống trước mắt không biết phải nói làm sao.
Hai vị Tiến Sĩ vẫn đang ghì chặt Liễu Bảo Trang, thấy Vũ Minh có hành động như vậy liền hét lên:
- Vũ Minh, cậu làm gì vậy?
- Vũ Minh, cậu tốt nhất không nên đến gần đây, thần kinh cậu đang bị sóng âm ảnh hưởng.
- Dừng lại, cậu có nghe thấy chúng tôi nói không?
Hai vị Tiến Sĩ liên tục mồm miệng thuyết phục, nhưng thấy Vũ Minh hành động vẫn không có một chút xoay chuyển, liền bàn bạc:
- Không ổn, cậu ta bị sóng âm kia ảnh hưởng quá nặng nề. Thần kinh bây giờ đã không còn tỉnh táo, không biết chừng còn làm ra điều gì dại dột!
- Đúng vậy! Chúng ta trước hết khống chế cậu ta, sau đó có cơ hội sẽ nghiên cứu chữa trị!
- Bảo Trang, em đứng nguyên ở đây, đừng di chuyển, tuyệt đối đừng làm như vậy!
Hai vị Tiến Sĩ khuyên nhủ Liễu Bảo Trang một câu, rồi mới cẩn thận từ từ di chuyển, bắt đầu vòng quanh người Vũ Minh. Hai người họ lúc này đang tìm sơ hở để khống chế hắn.
Vũ Minh cười nhàn nhạt, tỏ vẻ chẳng đáng quan tâm, con mắt vẫn dán lên thân thể đang run rẩy tuyệt mỹ của Liễu Bảo Trang. Lưỡi hắn đảo quanh khóe miệng thể hiện sự thèm muốn khát khao.
Tòng Lĩnh xa xa đăm chiêu đứng nhìn, khẽ phun ra một ngụm trọc khí, than:
- Diễn kịch quả thật rất giỏi!
Vũ Minh tiếp tục bước đến, Liễu Bảo Trang tiếp tục cảm thấy một cỗ tinh thần uể oải tràn ngập khắp thân thể. Cô ta có cảm giác vừa sợ, nhưng lại vừa thật chờ mong, liệu rằng Vũ Minh sẽ làm gì cô ta tiếp theo.
Vóc dáng mê người giật giật lại run lên, đôi môi quyến rũ khẽ cắn một cách tê tái. Hà Quang phía xa nhìn thấy cũng không ngừng nuốt nước bọt ừng ực.
Liễu Bảo Trang run run, thân thể mềm mại thiếp xuống mặt đất, hai tay cô ta chống trên mặt đất. Đôi mắt đưa lên nhìn Vũ Minh như cầu tình, rằng xin hắn lúc này hãy thanh tỉnh.
Hai vị Tiến Sĩ vẫn tiếp tục đảo quanh người Vũ Minh, tạm thời vẫn chưa dám làm gì hắn. Chỉ cần hắn lộ ra sơ hở không để ý là lập tức bọn họ sẽ lao vào khống chế.
Bởi vì bọn họ cho rằng, Vũ Minh hiện giờ thần trí đang không được tỉnh táo. Rất có thể sẽ giống người điên, mà người điên thì sẽ không suy nghĩ được nhiều đến vậy. Cho nên chưa biết chừng bọn họ lại khống chế được dễ dàng.
Vũ Minh bước tới gần, gần hơn nữa, rất gần Liễu Bảo Trang. Chỉ còn một gang tay nữa thôi.
Lúc này, Vũ Minh đột ngột cúi mình xuống, áp xát khuôn mặt hắn, đối diện với khuôn mặt Liễu Bảo Trang.
Cùng lúc này, hai vị Tiến Sĩ cảm thấy thời cơ đã đến, liền chớp lấy cơ hội. Cả hai vội vã hấp tấp xông đến, muốn dùng cánh tay khống chế hắn.
Bịch!
Bịch!!
Tiếng thân người va chạm vào mặt đất trầm trầm, đất sỏi bắt tung tóe. Hai vị Tiến Sĩ thật không ngờ đã nằm đo ván trên mặt đất, khuôn mặt biểu lộ đau điếng. Bàn tay mỗi người không ngừng vặn vẹo. Không lâu sau trên bàn tay mỗi người đã bắt đầu đỏ ửng, có dấu hiệu tím tái.
Vũ Minh lại cười nhàn nhạt, Tiến Sĩ sử học, quả thật là chân tay trói gà không chặt. Hắn chỉ né thân mình một cái, sau đó thuận thế bẻ tay hai người, hai người này đã lập tức mất đi sức kháng cự. Yên yên phận phận nằm trên mặt đất.
Lúc này, đột nhiên Vũ Minh lại áp xát khuôn mặt của mình vào khuôn mặt Liễu Bảo Trang, lấy khuôn mặt hắn cọ xát, xoa xoa làn da mặt của hai người tiếp xúc nhau. Mùi phấn sáp thơm xộc vào mũi Vũ Minh, cùng với mùi nước hoa và hoóc môn nữ kích thích dục tính, khiến cho hạ thân hắn rất khó chịu.
Vũ Minh bắt đầu thì thào, thì thào vài câu nói, rất nhỏ. Chỉ thấy sau đó đôi mắt Liễu Bảo Trang như sáng lên, ánh mắt trong thoáng chốc xuất hiện sự đồng tình.
Từ xa, Giáo Sư Cao Tự quan sát tình hình liền cảm thấy nghi hoặc. Tính cách Vũ Minh tuy ông ta không được tiếp xúc lâu, nhưng cũng đại khái hiểu rõ hắn là con người như thế nào. Hắn làm chuyện gì nhất định phải có nguyên nhân.
Hà Quang thì sắc mặt lúc này tối sầm lại, nhìn thấy Vũ Minh giở cử chỉ âu yếm, trong lòng không khỏi có một cỗ tư vị chua chua. Tâm trạng lúc này của gã rất không tốt, cảm thấy rất giận dữ. Hành động của Vũ Minh như xúc phạm nữ nhân của gã. Tuy nhiên, gã vẫn kiên nhẫn chờ đợi xem tiếp theo Vũ Minh sẽ làm ra chuyện gì. Nếu Vũ Minh muốn động vào nữ nhân của gã, ngày hôm nay gã cũng không cần tên đệ tử này nữa. Tính cách của gã xưa nay luôn là vậy, đơn giản thẳng thắn, tính cách không hề che giấu khiếm khuyết. Từ một điểm này cũng đủ thấy, tại vì sao hắn là trưởng giáo chân nhân, lại không thể trung hưng môn phái, kì thực từ riêng một điểm tính cách đã nói rõ gã không có tiềm năng.
Phực!
- Đứng dậy!!
Vũ Minh bỗng đôi mắt tỏ ra giận dữ, trừng lên sắc lạnh nhìn Liễu Bảo Trang quát lớn. Bàn tay thô bạo túm cổ áo cô ta ném mạnh về một phía. Liễu Bảo Trang lăn lóc, nhưng hình như lại rất cam tâm.
Hà Quang cảm thấy sửng sốt với hành động của Vũ Minh, tuy nhiên lại cảm thấy rất hài lòng, âm thầm gật đầu khen ngợi. Tư vị ghen tuông lúc vừa nãy như được hóa giải, chầm chậm biến mất không còn chút gì.
- Trói cô ta lại!
Vũ Minh nhìn về phía Tòng Lĩnh, lớn tiếng phân phó.
Tòng Lĩnh cũng mau chóng gật đầu, thân mình thoắt thoắt lao về phía lùm cây. Lát sau quay trở lại, trên mình anh ta có rất nhiều dây leo già cỗi bám quanh.
- Chỗ này đủ để trói hết bọn chúng lại!
Tòng Lĩnh giơ đám dây leo, sau đó nhìn về phía Hà Quang, đôi mắt còn làm bộ chờ mong như muốn được khen ngợi.
Hà Quang lại hài lòng:
- Tốt lắm, làm việc nhanh nhẹn, ngươi tương lai trong Bà La Đạo ta sẽ có tiền đồ rất cao!
Tòng Lĩnh liền phối hợp, vội tỏ ra vui mừng:
- Đa tạ trưởng giáo chân nhân khen ngợi!
- Ha ha!!
Hà Quang vuốt vuốt bộ râu dữ tợn lại gật gù, cảm thấy câu nói của Tòng Lĩnh càng ngày càng có sức thuyết phục, có đôi phần so sánh với Vũ Minh.
Vũ Minh sau khi ném Liễu Bảo Trang sang một bên, mặc cho Tòng Lĩnh hì hục trói cô ta một cách tỉ mỉ. Còn hắn thì lại tiếp tục chầm chậm bước đi hướng về vị trí Giáo Sư Cao Tự đang đứng.
Bì Nhân Thanh thấy vậy liền hét lớn cho đám người to khỏe phân phó phía trước:
- Mau ngăn cậu ta lại!
Đúng lúc này, Giáo Sư Cao Tự lại lên tiếng ngăn cản:
- Khoan! Cứ để mặc cậu ta!
- Nhưng mà…
Bì Nhân Thanh thắc mắc, nhưng vẫn làm theo câu nói của Giáo Sư Cao Tự. Ông ta ở đây tuy đảm nhận chức vị trưởng đoàn, nhưng mà Giáo Sư Cao Tự vẫn là người có tiếng nói quyết định cao nhất. Giáo Sư Cao Tự một khi một lời đã phân phó, ông ta không bao giờ dám trái lời. Bởi vì có thể ở đây anh phụ trách đoàn, cao hơn Giáo Sư Cao Tự trong công việc tổ chức. Nhưng ra đến ngoài kia anh lại chẳng là cái gì, Giáo Sư và Tiến Sĩ là hai cấp bậc cách biệt quá lớn. Hơn nữa Giáo Sư Cao Tự lại còn là một trong Top mấy vị Ủy Viên Bộ Chính Trị, những con người quyền lực nhất cả Việt quốc. Đắc tội chính là ngu ngốc trong ngu ngốc, đần nhất trong tất cả các loại đại ngu đần.
Thình thịch!
Thình thịch!!
Mỗi bước chân Vũ Minh đi, là tim của mỗi người ở đây lại đập nhanh hơn một chút, cảm thấy rất căng thẳng. Bởi vì mỗi lần Vũ Minh âm thầm lạnh lẽo như vậy, là một khi hắn làm ra cử chỉ sẽ đều làm cho người ta giật mình. Giống như vừa nãy chuyện hắn làm với Liễu Bảo Trang vậy, không ai ở đây là không giật mình. Nhất là có mấy vị Tiến Sĩ thầm thương trộm nhớ Liễu Bảo Trang, còn không ngừng thương hoa tiếc ngọc. Âm thầm nghiến răng muốn tính sổ với Vũ Minh, mặc dù Vũ Minh mang đến cho họ một kho tư liệu kích thích rất lớn về học vấn, là thứ mà mấy tên Tiến Sĩ này muốn nghiện. Nhưng so ra với bản năng của con người thì thứ này vẫn thua thiệt một chút. Vẫn không đủ phân lượng để hôm nay họ gạt bỏ chuyện Vũ Minh làm với Liễu Bảo Trang.
Vũ Minh tới gần, gần hơn, cuối cùng đã chạm chán khuôn mặt Giáo Sư Cao Tự. Hắn chỉ đứng đó, không nói một lời, nhìn ông ta, đôi mắt và chân mày không ngừng giật giật.
- Mã Mod?
Bì Nhân Thanh, Giáo Sư Cao Tự, loạt loạt Tiến Sĩ nhìn vào khuôn mặt Vũ Minh đều âm thầm thốt lên.
Tất cả các khuôn mặt đều chú ý vào hàng chân mày của Vũ Minh. Thời gian cứ như vậy trôi đi, rất lâu, cuối cùng những khuôn mặt kia liền như cảm thấy sáng tỏ, đôi mắt trợn to tròn tỏ vẻ không tin nổi.
Hà Quang vẫn đứng quan sát động tĩnh, gã chẳng biết mã Mod là cái gì, gã cũng chẳng quân tâm nó là cái gì. Gã chỉ muốn biết Vũ Minh làm sao có thể một mình muốn bắt hết đám người này. Gã không hề sốt ruột chút nào, từ giờ đến khi trời còn sáng còn rất dài, gã vẫn rất muốn chờ. Gã chỉ cảm thấy chán nản vì cái phương pháp bắt người chậm rãi này của Vũ Minh, theo gã nghĩ thà rằng dùng luôn nắm đấm cho nhanh, nhìn tới nhìn lui như vậy không biết có giải quyết được cái gì không. Thật lằng nhằng… Thế nhưng gã vẫn quyết định mình sẽ không can thiệp.
Thời gian dài trôi qua, lúc này Giáo Sư Cao Tự bỗng gật gật đầu, nhìn về phía Hà Quang nói:
- Chúng tôi chấp nhận theo ngài làm nô lệ!
Hà Quang lúc này mệt mỏi đang ngáp ngáp, bỗng nghe thấy câu nói của Giáo Sư Cao Tự liền thấy như sét đánh ngang tai, lập tức thanh tình. Gã quay sang hỏi Tòng Lĩnh như để chắc chắn:
- Lão ta vừa nói cái gì?
Tòng Lĩnh vui vẻ cúi mình:
- Ông ta nói đã thần phục thưa chủ nhân, ông ta nguyện làm nô lệ của ngài, và toàn bộ đám người ở đây cũng vậy!
- Chủ nhân, bây giờ tôi tập trung hết đám người này lại, chờ đến khi trời sáng, chúng ta lại di chuyển. Như vậy có hợp ý người hay không?
Hà Quang nghe câu này của Tòng Lĩnh, cũng tỏ vẻ không quan tâm mà gật đầu:
- Tùy ý ngươi!
Vũ Minh cũng bồi thêm một câu, thuận tiện còn không ngại vuốt mông ngựa:
- Tiền bối! Trời về ban đêm rất tối, hơn nữa lại nguy hiểm, đem theo nhiều nô lệ như vậy. Sợ là chúng ta không bảo đảm hết được, không chỉ có thú dữ tấn công, khiến nô lệ thiệt mạng. Mà ban đêm, e rằng bọn chúng sẽ trốn thoát, quyết định của hắn tuyệt đối sáng suốt!
Hà Quang chợt trừng mắt lên:
- Ngươi nghi ngờ khả năng của ta sao, có ta ở đây bọn chúng làm sao có thể trốn thoát!
Vũ Minh lại vội vã nắn bóp:
- Tiền bối, ý của ta không phải vậy, ta không nghi ngờ khả năng của ngài! Dưới con mắt của ngài, bọn chúng làm sao dám trốn chạy, phải không?
Vũ Minh khẽ liếc sang phía Tòng Lĩnh.
Tòng Lĩnh cũng tiếp tục phối hợp:
- Đúng vậy chủ nhân!
Vũ Minh lại tiếp tục:
- Hơn nữa, tiền bối, nếu nữ nhân này xảy ra chuyện gì, có phải ngài sẽ rất nuối tiếc?
Nói rồi Vũ Minh chậm rãi bước tới gần Liễu Bảo Trang, khuôn mặt biểu hiện dâm tà.
Liễu Bảo Trang lúc nãy vùng vẫy, bây giờ chứng kiến cảnh tượng hai người Vũ Minh, Tòng Lĩnh thái độ thay đổi thành như vậy. Khuôn mặt có chút không thích ứng nổi, đôi môi đỏ mọng chỉ run run. Liễu Bảo Trang dần nấc ra thành tiếng, đối mặt với tình huống trước mắt không biết phải nói làm sao.
Hai vị Tiến Sĩ vẫn đang ghì chặt Liễu Bảo Trang, thấy Vũ Minh có hành động như vậy liền hét lên:
- Vũ Minh, cậu làm gì vậy?
- Vũ Minh, cậu tốt nhất không nên đến gần đây, thần kinh cậu đang bị sóng âm ảnh hưởng.
- Dừng lại, cậu có nghe thấy chúng tôi nói không?
Hai vị Tiến Sĩ liên tục mồm miệng thuyết phục, nhưng thấy Vũ Minh hành động vẫn không có một chút xoay chuyển, liền bàn bạc:
- Không ổn, cậu ta bị sóng âm kia ảnh hưởng quá nặng nề. Thần kinh bây giờ đã không còn tỉnh táo, không biết chừng còn làm ra điều gì dại dột!
- Đúng vậy! Chúng ta trước hết khống chế cậu ta, sau đó có cơ hội sẽ nghiên cứu chữa trị!
- Bảo Trang, em đứng nguyên ở đây, đừng di chuyển, tuyệt đối đừng làm như vậy!
Hai vị Tiến Sĩ khuyên nhủ Liễu Bảo Trang một câu, rồi mới cẩn thận từ từ di chuyển, bắt đầu vòng quanh người Vũ Minh. Hai người họ lúc này đang tìm sơ hở để khống chế hắn.
Vũ Minh cười nhàn nhạt, tỏ vẻ chẳng đáng quan tâm, con mắt vẫn dán lên thân thể đang run rẩy tuyệt mỹ của Liễu Bảo Trang. Lưỡi hắn đảo quanh khóe miệng thể hiện sự thèm muốn khát khao.
Tòng Lĩnh xa xa đăm chiêu đứng nhìn, khẽ phun ra một ngụm trọc khí, than:
- Diễn kịch quả thật rất giỏi!
Vũ Minh tiếp tục bước đến, Liễu Bảo Trang tiếp tục cảm thấy một cỗ tinh thần uể oải tràn ngập khắp thân thể. Cô ta có cảm giác vừa sợ, nhưng lại vừa thật chờ mong, liệu rằng Vũ Minh sẽ làm gì cô ta tiếp theo.
Vóc dáng mê người giật giật lại run lên, đôi môi quyến rũ khẽ cắn một cách tê tái. Hà Quang phía xa nhìn thấy cũng không ngừng nuốt nước bọt ừng ực.
Liễu Bảo Trang run run, thân thể mềm mại thiếp xuống mặt đất, hai tay cô ta chống trên mặt đất. Đôi mắt đưa lên nhìn Vũ Minh như cầu tình, rằng xin hắn lúc này hãy thanh tỉnh.
Hai vị Tiến Sĩ vẫn tiếp tục đảo quanh người Vũ Minh, tạm thời vẫn chưa dám làm gì hắn. Chỉ cần hắn lộ ra sơ hở không để ý là lập tức bọn họ sẽ lao vào khống chế.
Bởi vì bọn họ cho rằng, Vũ Minh hiện giờ thần trí đang không được tỉnh táo. Rất có thể sẽ giống người điên, mà người điên thì sẽ không suy nghĩ được nhiều đến vậy. Cho nên chưa biết chừng bọn họ lại khống chế được dễ dàng.
Vũ Minh bước tới gần, gần hơn nữa, rất gần Liễu Bảo Trang. Chỉ còn một gang tay nữa thôi.
Lúc này, Vũ Minh đột ngột cúi mình xuống, áp xát khuôn mặt hắn, đối diện với khuôn mặt Liễu Bảo Trang.
Cùng lúc này, hai vị Tiến Sĩ cảm thấy thời cơ đã đến, liền chớp lấy cơ hội. Cả hai vội vã hấp tấp xông đến, muốn dùng cánh tay khống chế hắn.
Bịch!
Bịch!!
Tiếng thân người va chạm vào mặt đất trầm trầm, đất sỏi bắt tung tóe. Hai vị Tiến Sĩ thật không ngờ đã nằm đo ván trên mặt đất, khuôn mặt biểu lộ đau điếng. Bàn tay mỗi người không ngừng vặn vẹo. Không lâu sau trên bàn tay mỗi người đã bắt đầu đỏ ửng, có dấu hiệu tím tái.
Vũ Minh lại cười nhàn nhạt, Tiến Sĩ sử học, quả thật là chân tay trói gà không chặt. Hắn chỉ né thân mình một cái, sau đó thuận thế bẻ tay hai người, hai người này đã lập tức mất đi sức kháng cự. Yên yên phận phận nằm trên mặt đất.
Lúc này, đột nhiên Vũ Minh lại áp xát khuôn mặt của mình vào khuôn mặt Liễu Bảo Trang, lấy khuôn mặt hắn cọ xát, xoa xoa làn da mặt của hai người tiếp xúc nhau. Mùi phấn sáp thơm xộc vào mũi Vũ Minh, cùng với mùi nước hoa và hoóc môn nữ kích thích dục tính, khiến cho hạ thân hắn rất khó chịu.
Vũ Minh bắt đầu thì thào, thì thào vài câu nói, rất nhỏ. Chỉ thấy sau đó đôi mắt Liễu Bảo Trang như sáng lên, ánh mắt trong thoáng chốc xuất hiện sự đồng tình.
Từ xa, Giáo Sư Cao Tự quan sát tình hình liền cảm thấy nghi hoặc. Tính cách Vũ Minh tuy ông ta không được tiếp xúc lâu, nhưng cũng đại khái hiểu rõ hắn là con người như thế nào. Hắn làm chuyện gì nhất định phải có nguyên nhân.
Hà Quang thì sắc mặt lúc này tối sầm lại, nhìn thấy Vũ Minh giở cử chỉ âu yếm, trong lòng không khỏi có một cỗ tư vị chua chua. Tâm trạng lúc này của gã rất không tốt, cảm thấy rất giận dữ. Hành động của Vũ Minh như xúc phạm nữ nhân của gã. Tuy nhiên, gã vẫn kiên nhẫn chờ đợi xem tiếp theo Vũ Minh sẽ làm ra chuyện gì. Nếu Vũ Minh muốn động vào nữ nhân của gã, ngày hôm nay gã cũng không cần tên đệ tử này nữa. Tính cách của gã xưa nay luôn là vậy, đơn giản thẳng thắn, tính cách không hề che giấu khiếm khuyết. Từ một điểm này cũng đủ thấy, tại vì sao hắn là trưởng giáo chân nhân, lại không thể trung hưng môn phái, kì thực từ riêng một điểm tính cách đã nói rõ gã không có tiềm năng.
Phực!
- Đứng dậy!!
Vũ Minh bỗng đôi mắt tỏ ra giận dữ, trừng lên sắc lạnh nhìn Liễu Bảo Trang quát lớn. Bàn tay thô bạo túm cổ áo cô ta ném mạnh về một phía. Liễu Bảo Trang lăn lóc, nhưng hình như lại rất cam tâm.
Hà Quang cảm thấy sửng sốt với hành động của Vũ Minh, tuy nhiên lại cảm thấy rất hài lòng, âm thầm gật đầu khen ngợi. Tư vị ghen tuông lúc vừa nãy như được hóa giải, chầm chậm biến mất không còn chút gì.
- Trói cô ta lại!
Vũ Minh nhìn về phía Tòng Lĩnh, lớn tiếng phân phó.
Tòng Lĩnh cũng mau chóng gật đầu, thân mình thoắt thoắt lao về phía lùm cây. Lát sau quay trở lại, trên mình anh ta có rất nhiều dây leo già cỗi bám quanh.
- Chỗ này đủ để trói hết bọn chúng lại!
Tòng Lĩnh giơ đám dây leo, sau đó nhìn về phía Hà Quang, đôi mắt còn làm bộ chờ mong như muốn được khen ngợi.
Hà Quang lại hài lòng:
- Tốt lắm, làm việc nhanh nhẹn, ngươi tương lai trong Bà La Đạo ta sẽ có tiền đồ rất cao!
Tòng Lĩnh liền phối hợp, vội tỏ ra vui mừng:
- Đa tạ trưởng giáo chân nhân khen ngợi!
- Ha ha!!
Hà Quang vuốt vuốt bộ râu dữ tợn lại gật gù, cảm thấy câu nói của Tòng Lĩnh càng ngày càng có sức thuyết phục, có đôi phần so sánh với Vũ Minh.
Vũ Minh sau khi ném Liễu Bảo Trang sang một bên, mặc cho Tòng Lĩnh hì hục trói cô ta một cách tỉ mỉ. Còn hắn thì lại tiếp tục chầm chậm bước đi hướng về vị trí Giáo Sư Cao Tự đang đứng.
Bì Nhân Thanh thấy vậy liền hét lớn cho đám người to khỏe phân phó phía trước:
- Mau ngăn cậu ta lại!
Đúng lúc này, Giáo Sư Cao Tự lại lên tiếng ngăn cản:
- Khoan! Cứ để mặc cậu ta!
- Nhưng mà…
Bì Nhân Thanh thắc mắc, nhưng vẫn làm theo câu nói của Giáo Sư Cao Tự. Ông ta ở đây tuy đảm nhận chức vị trưởng đoàn, nhưng mà Giáo Sư Cao Tự vẫn là người có tiếng nói quyết định cao nhất. Giáo Sư Cao Tự một khi một lời đã phân phó, ông ta không bao giờ dám trái lời. Bởi vì có thể ở đây anh phụ trách đoàn, cao hơn Giáo Sư Cao Tự trong công việc tổ chức. Nhưng ra đến ngoài kia anh lại chẳng là cái gì, Giáo Sư và Tiến Sĩ là hai cấp bậc cách biệt quá lớn. Hơn nữa Giáo Sư Cao Tự lại còn là một trong Top mấy vị Ủy Viên Bộ Chính Trị, những con người quyền lực nhất cả Việt quốc. Đắc tội chính là ngu ngốc trong ngu ngốc, đần nhất trong tất cả các loại đại ngu đần.
Thình thịch!
Thình thịch!!
Mỗi bước chân Vũ Minh đi, là tim của mỗi người ở đây lại đập nhanh hơn một chút, cảm thấy rất căng thẳng. Bởi vì mỗi lần Vũ Minh âm thầm lạnh lẽo như vậy, là một khi hắn làm ra cử chỉ sẽ đều làm cho người ta giật mình. Giống như vừa nãy chuyện hắn làm với Liễu Bảo Trang vậy, không ai ở đây là không giật mình. Nhất là có mấy vị Tiến Sĩ thầm thương trộm nhớ Liễu Bảo Trang, còn không ngừng thương hoa tiếc ngọc. Âm thầm nghiến răng muốn tính sổ với Vũ Minh, mặc dù Vũ Minh mang đến cho họ một kho tư liệu kích thích rất lớn về học vấn, là thứ mà mấy tên Tiến Sĩ này muốn nghiện. Nhưng so ra với bản năng của con người thì thứ này vẫn thua thiệt một chút. Vẫn không đủ phân lượng để hôm nay họ gạt bỏ chuyện Vũ Minh làm với Liễu Bảo Trang.
Vũ Minh tới gần, gần hơn, cuối cùng đã chạm chán khuôn mặt Giáo Sư Cao Tự. Hắn chỉ đứng đó, không nói một lời, nhìn ông ta, đôi mắt và chân mày không ngừng giật giật.
- Mã Mod?
Bì Nhân Thanh, Giáo Sư Cao Tự, loạt loạt Tiến Sĩ nhìn vào khuôn mặt Vũ Minh đều âm thầm thốt lên.
Tất cả các khuôn mặt đều chú ý vào hàng chân mày của Vũ Minh. Thời gian cứ như vậy trôi đi, rất lâu, cuối cùng những khuôn mặt kia liền như cảm thấy sáng tỏ, đôi mắt trợn to tròn tỏ vẻ không tin nổi.
Hà Quang vẫn đứng quan sát động tĩnh, gã chẳng biết mã Mod là cái gì, gã cũng chẳng quân tâm nó là cái gì. Gã chỉ muốn biết Vũ Minh làm sao có thể một mình muốn bắt hết đám người này. Gã không hề sốt ruột chút nào, từ giờ đến khi trời còn sáng còn rất dài, gã vẫn rất muốn chờ. Gã chỉ cảm thấy chán nản vì cái phương pháp bắt người chậm rãi này của Vũ Minh, theo gã nghĩ thà rằng dùng luôn nắm đấm cho nhanh, nhìn tới nhìn lui như vậy không biết có giải quyết được cái gì không. Thật lằng nhằng… Thế nhưng gã vẫn quyết định mình sẽ không can thiệp.
Thời gian dài trôi qua, lúc này Giáo Sư Cao Tự bỗng gật gật đầu, nhìn về phía Hà Quang nói:
- Chúng tôi chấp nhận theo ngài làm nô lệ!
Hà Quang lúc này mệt mỏi đang ngáp ngáp, bỗng nghe thấy câu nói của Giáo Sư Cao Tự liền thấy như sét đánh ngang tai, lập tức thanh tình. Gã quay sang hỏi Tòng Lĩnh như để chắc chắn:
- Lão ta vừa nói cái gì?
Tòng Lĩnh vui vẻ cúi mình:
- Ông ta nói đã thần phục thưa chủ nhân, ông ta nguyện làm nô lệ của ngài, và toàn bộ đám người ở đây cũng vậy!
/106
|