Hà Quang đạo trưởng đắc ý cười một hồi. Lúc này gã đang suy nghĩ, Hoàng Liên Sơn là thâm sơn cùng cốc, heo hút cô liêu. Căn bản là nơi rất ít khi xuất hiện người qua lại. Chính vì vậy, điều kiện để tuyển chọn được một đệ tử không quá khắt khe, miễn chỉ cần có gân cốt đầy đủ. Tứ chi linh hoạt, là đã có thể đáp ứng đủ điều kiện thu làm đệ tử. Đối mặt với Vũ Minh, gã có chút không tin nổi mình sẽ thu được một đồ đệ như hắn.
Bởi lẽ chỉ riêng dựa vào thân thủ của Vũ Minh, đã có thể so sánh với Hà Quang đạo trưởng. So ra với điều kiện để thu nạp thành đệ tử của Bà La Đạo, tố chất đã vượt đến mấy thành. Bây giờ gã lại được Vũ Minh quỳ xuống xin làm đồ đệ, nghĩ lại sau này có thể đối mặt với các phái trong Hoàng Liên Sơn, có chút vẫn cảm thấy rất phấn khích, mát lòng mát dạ.
Kì thực với tố chất của Vũ Minh mà nói, gã có chút không tin được. Bởi bao nhiêu năm hành tẩu ở đây, gã có gặp rất nhiều người bên ngoài. Thế nhưng vẫn chưa từng đối mặt với một ai có Võ Công cao như Vũ Minh, phần lớn chỉ là dân bản xứ kiếm chút thức ăn, săn thú, bồi đồ quý hiếm cực phẩm. Mà những thứ đó thì Hà Quang đạo trưởng chẳng thèm quan tâm.
Đối với Bát Đại Kì Phái mà nói, chỉ có võ công mới có thể làm cho bọn họ hứng thú. Việc một hai người ngoài vào trong nơi này của bọn họ, vốn dĩ họ sẽ chẳng thèm để ý đến. Bởi điều đó đối với họ không tạo thành sự uy hiếp quá lớn. Thi thoảng thì người của Bát Đại Kì Phái, vì thiếu thốn mạch đệ tử, bất đắc dĩ lắm cũng có bắt một vài người bên ngoài, ép đầu nhập môn phái. Thế nhưng đó chỉ là chuyện hy hữu, bởi kì thực Bát Đại Kì Phái tồn tại trong này, cũng có sinh sôi nảy nở, cũng có những đệ tử trực hệ. Chỉ trừ phi tàn tật khuyết thiếu, mới bị ném ra thế giới bên ngoài, mặc cho tự sinh tự diệt.
Hôm nay Hà Quang đạo trưởng nổi hứng đi ra ngoài tuần sơn ngoạn cảnh. Mang theo Thi Vật mạnh nhất của Bà La Đạo hộ thân, vốn chỉ định ngao du, thuận tiện có thể phát hiện người thế giới bên ngoài, có tố chất tốt, thì sẽ bắt về Tổng Đà Sơn, ép đầu nhập Bà La Đạo. Nhưng không ngờ lại gặp đám người Giáo Sư Cao Tự xuất hiện, không những vậy một đoàn lần này còn đông đến mấy chục người. Không khỏi dọa cho Hà Quang đạo trưởng hồn bay phách lạc.
Bà La Đạo bởi vì tranh đấu gắt gao với lớn nhỏ các phái còn lại, nên xưa nay luôn bị o ép thế lực. Trên dưới Bà La Đạo bây giờ, thực lực đúng là đã nhỏ lại càng không thể nhỏ hơn. Vì tách biệt khỏi thế giới bên ngoài, đồ đệ có khả năng căn cốt tốt thì rất hiếm thấy, lại còn bị các phái dồn ép. Dẫn đến thế lực đã nhỏ lại càng nhỏ, đệ tử trực hệ vì tư chất chẳng ra sao, cho nên càng ngày võ công càng kém cỏi. Cuối cùng đến đời Hà Quang đạo trưởng, đã là trưởng giáo chân nhân đời thứ mấy chục, võ công đã kém đến mức không thể kém hơn. Nếu không phải chỉ dựa vào Thi Vật hung bạo, sợ là toàn giáo đã bị diệt từ lâu.
Hôm nay Hà Quang đạo trưởng tự sướng tinh thần, cảm giác mình đã vì toàn giáo làm một việc tốt nhất từ trước đến giờ. Thu được một đồ đệ tốt như Vũ Minh, gã đang tưởng tượng đến khung cảnh Bà La Đạo sau này có thể quật khởi toàn thế giới Hoàng Liên Sơn. Ép cho các phái phải thần phục, phải cúi đầu trước Bà La Đạo, cuối cùng lại có thể trở lại một thời kì hưng thịnh của Bà La Đạo, lúc sư tổ vẫn còn sống.
Nhìn vào độ tuổi Vũ Minh bây giờ còn trẻ như vậy, vậy mà về thân thủ võ học đã có thể sánh ngang với gã. Nếu như sau này có thêm thời gian, rèn luyện thêm được võ công của Bà La Đạo, võ công nhất định sẽ tăng tiến, đến lúc đó uy lực sẽ hết sức đáng sợ. Hà Quang đạo trưởng xưa nay vẫn tuyệt đối tin tưởng vào võ học của Bà La Đạo, nếu không phải gã tư chất kém cỏi, tính tình thô thiển, sợ rằng một khi luyện thành võ công. Cộng thêm thi vật, Bát Đại Kì Phái trên dưới đồng lòng cũng không phải đối thủ của gã.
Còn đối với võ học và thân thủ của Vũ Minh hiện tại, Hà Quang đạo trưởng chỉ cho rằng đó là thứ võ công lai tạp phế thải của thế giới bên ngoài, vốn không phải là thứ trân quý. Một khi Vũ Minh tu luyện võ học của Bà La Đạo, gã tin tưởng Vũ Minh sẽ thoát thai hoán cốt, trở thành một chí tôn thật sự ở thế giới này.
Hà Quang đạo trưởng đắc ý hồi lâu, rồi bắt đầu gật gật đầu thu liễm vẻ mặt hưng phấn. Ánh mắt dần chuyển sang lạnh lùng, môi giật giật khẽ rung bộ râu dữ tợn:
- Ngươi và nữ nhân này có thể sống, còn lại toàn bộ đều phải chết!
- Đồ nhi, trước khi gia nhập giáo ta, ngươi cũng phải biểu hiện thành ý đi chứ! Giết hết đám người này…
Hà Quang đạo trưởng khóe mắt hờ hững, rung bộ râu nói như vậy.
Vũ Minh không khỏi giật mình, tuy nhiên, vì hắn đã có kế hoạch sẵn trong đầu. Cho nên vẫn giả vờ hành động làm theo những gì Hà Quang sai khiến.
Đám người Tiến Sĩ, Giáo Sư Cao Tự lúc này đều rất hoảng hốt. Kể từ sau lần Giáo Sư Cao Tự phát hiện đạo sĩ trước mắt quả thực đúng là dám giết người. Cả đoàn lúc này đều đã lâm vào tình trạng rất cảnh giác. Bì Nhân Thanh nhanh chóng phân phó mấy người to khỏe, cầm vũ khí đi ra phía trước. Muốn dùng những người này để khống chế đạo sĩ kia.
Ngoại trừ Giáo Sư Cao Tự im lặng không nói gì, vì chính ông cũng vừa lâm vào cảm giác chết đi sống lại. Còn tất cả những người ở đây đều cho rằng đạo sĩ kia chính là một kẻ điên. Cũng không biết ông ta làm thế nào có thể khống chế được sóng âm lớn đến như vậy, làm ra mấy chuyện giả thần lộng quỷ.
Vũ Minh khuôn mặt lạnh lẽo, quay đầu về phía đám người Khảo Cổ. Khuôn mặt sát khí hiển hiện, dọa cho không ít người phải sợ hãi. Đám Tiến Sĩ thấy vị Cố Vấn của đoàn bỗng chốc thái độ lại trở thành như vậy. Đều có tâm lý cảnh giác đạo sĩ kia, trong chốc lát lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan. Đạo sĩ này không ngờ dùng cách gì lại có thể khống chế Vũ Minh, cố vấn của cả đoàn.
Ở đây toàn là những người có học thức rất cao, cho nên không bao giờ tin vào những chuyện quỷ thần. Hay là tài ba phép lạ có thể khống chế được con người ta, những vị Tiến Sĩ này chỉ có thể nghĩ. Lúc này Vũ Minh hẳn là đang bị trúng một thứ thuốc dẫn nào đó của vị đạo sĩ kia, khiến cho tâm trí tạm thời bị khống chế, không thể kiểm soát.
- Lão già điên, ông vừa làm cái gì vậy?
Liễu Bảo Trang bị hai vị Tiến Sĩ trẻ giữ chặt trong lòng, vẫn không ngừng giãy giụa. Trừng mắt nhìn Hà Quang lí nhí trong họng, cảm giác rất thương xót Vũ Minh.
Hà Quang vẫn hờ hững, khuôn mặt tỏ vẻ chẳng quan tâm. Chỉ một mực chú ý đến hành động của Vũ Minh. Điều này khiến Vũ Minh không khỏi cảm thấy khó chịu, lão già này tùy rằng bề ngoài có vẻ rất dễ lừa, nhưng trong thâm tâm vẫn có phần cảnh giác Vũ Minh. Hoặc giả như không phải cảnh giác, Hà Quang có thể cũng rất muốn trông thấy biểu hiện và thủ đoạn của Vũ Minh, từ đó tính ra khả năng sau này có làm được việc lớn cho giáo phái hay không.
Tòng Lĩnh bất động bấy lâu, chợt đứng thẳng dậy, cánh tay cơ bắp và nhưng vết sẹo cuồn cuộn kéo dài không ngớt. Anh ta rút một con dao nhỏ sắc nhọn bên hông, sau đó không ngờ lại đi ra trước toàn đám người khảo cổ. Giơ con dao nhỏ trong tay lên uy hiếp cả đoàn:
- Tất cả các người, nếu muốn sống, từ giờ hãy làm nô lệ cho chủ nhân đi!
- Chủ nhân?
- Chủ Nhân??
Liên tiếp có những tiếng kinh hô vang lên, trong đó ngay cả Hà Quang cũng buột miệng nói.
Sau đó Hà Quang chợt ánh mắt ngừng lại, suy nghĩ, sau đó gật gật đầu khàn khàn nói:
- Đồ nhi! Hắn ta nói như vậy cũng khiến ta có chút vướng mắc, đám người này không thể giết. Ít nhất vì bổn giáo làm chút chuyện, còn có tác dụng!
- Đồ nhi, biểu hiện của ngươi làm ta rất hài lòng!
Hà Quang chứng kiến hành động muốn giết người của Vũ Minh biểu hiện không hề giả dối, cho rằng mình kiểm chứng như vậy đã là rất đủ. Hà Quang không tin rằng ánh mắt thân kinh bách luyện của mình, lại không thể nhìn ra rằng Vũ Minh giả vờ hay không.
Nhưng kỳ thực, chính Hà Quang cũng đã nhầm, lão ta cũng đã bị thủ đoạn của Vũ Minh hoàn toàn lừa dối. Bởi vì, Vũ Minh quả thật có xuất hiện ý muốn giết người, thực sự có sát ý. Thế nhưng sát ý này lại không phải nhắm vào đám người giáo sư Cao Tự, mà lại chính là Hà Quang. Bởi vậy nên Hà Quang không thể phân biệt được thật giảm, bởi nó chính là sát ý thật sự, chỉ có điều là khác đối tượng.
Còn về phần Tòng Lĩnh, tại sao anh ta lại có thủ đoạn như vậy. Kì thực cũng là đã bàn bạc trước với Vũ Minh. Vũ Minh trong lúc phát hiện ra hai gã đạo trưởng là Hà Quang và Sùng Thiên Vân. Đã làm ra tính toán từ trước, cũng đã phân tích kĩ phương án, còn bàn bạc bí mật với Tòng Lĩnh trong khoảng thời gian rất ngắn sít sao.
Lúc Tòng Lĩnh trầm ngâm không nói gì, đã là lúc Vũ Minh bắt đầu khởi động kế hoạch. Lúc Vũ Minh đưa tay ra cứu giáo sư Cao Tự một mạng, cũng là lúc kế hoạch giữa hai người được toàn lực triển khai.
Vũ Minh trước đó trong chốc lát đã phân tích hai khả năng. Một là Sùng Thiên Vân có thể đánh đuổi được Hà Quang, như vậy tính mạng của toàn đoàn có thể không bị uy hiếp. Hơn nữa Vũ Minh còn có cảm giác nắm chắc, còn có thể khiến Sùng Thiên Vân vì cả đoàn làm Hoa Tiêu, như vậy con đường đến di chỉ thêm một phần chắc chắn. Bởi vì Sùng Thiên Vân quả thật có phong thái coi trọng nhân tài, nếu Sùng Thiên Vân đã nhìn ra Vũ Minh có điểm nổi bật, hơn nữa lại còn không muốn Hà Quang tổn hại hắn. Như vậy Sùng Thiên Vân cũng chưa chắc đã là người xấu, không biết chừng còn có thể có thêm một đồng bạn cường đại. Trong Hoàng Liên Sơn hung hiểm, điều đó chẳng khác nào có thể nắm thêm được một sợi dây bảo mạng.
Còn khả năng thứ hai, khả năng này Vũ Minh ban đầu không có nghĩ nhiều đến, bởi vì hắn không nghĩ chắc rằng nó sẽ xảy ra, nhưng mà thực sự nó đã xảy ra. Chính là, Sùng Thiên Vân lại bị Hà Quang đánh bại, cuối cùng phải lui, như vậy toàn diện đoàn người đều rơi vào nguy hiểm. Bởi lẽ võ công Hà Quang không cao, Vũ Minh tự tin có thể áp chế. Nhưng Cương Thi kia quá hung mãnh, cái này ngay cả Sùng Thiên Vân đều phải e dè, không phải là một người như Vũ Minh, tu vị còn chưa khôi phục, có thể nắm chắc. Hơn nữa Hà Quang tính tình thô thiển ti bỉ, nhất định sẽ không tha cho đám người bọn hắn.
Cho nên, khi khả năng thứ hai xảy ra, kế hoạch đã được bàn bạc từ trước với Tòng Lĩnh thoáng chốc được triển khai. Sở dĩ Vũ Minh chọn Tòng Lĩnh là nhân vật chủ chốt trong kế hoạch lần này, là bởi vì Tòng Lĩnh thật sự có chút mê tín phiến diện. So với đám người Tiến Sĩ cứng đầu cứng cổ, nếu thuyết phục lại có chút phiền phức, hơn nữa trong số bọn họ, không một ai có thể khiến Vũ Minh vừa ý, rặt một đám người tay trói gà không chặt, đừng nói là hét to lên dọa, sợ là con dao còn cầm không chắc, chớp mắt lại làm toàn bộ kế hoạch của hắn bị đổ bể thì hỏng. Vì vậy, Tòng Lĩnh vẫn là nhân tuyển tốt nhất, sức khỏe dẻo dai, thần kinh thép, hơn nữa lại dễ thuyết phục. Chỉ cần bơm một vài tư tưởng phiến diện cổ đại, là đã làm cho Tòng Lĩnh phải suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng phải gật đầu đáp ứng Vũ Minh.
Mặc dù kế hoạch triển khai để đối phó với Hà Quang còn nhiều sơ hở, nhưng nó lại là kế hoạch tốt nhất lúc này Vũ Minh có thể nghĩ ra. Bằng không toàn bộ đoàn người ở đây phải cầm chắc cái chết, hắn cũng không nỡ. Mặc dù chính hắn tự tin mình có thể thoát khỏi Hà Quang, nhưng nhiều người ở đây chết một cách vô tội, Vũ Minh cũng không phải người không có lương tâm, không thể làm điều này.
Hắn cũng không nắm chắc, nếu nói ra rằng tôn Hà Quang làm chủ nhân, không biết Hà Quang có thể mắc mưu mà tha cho mấy người một mạng hay không. Nhưng từ lúc Vũ Minh quỳ xuống, phát hiện thái độ của Hà Quang, Vũ Minh biết kế hoạch của mình đã thành công, còn thành công rất lớn. Cho nên khi hắn đứng dậy, đôi mắt tỏa ra ý muốn giết người. Cũng là lúc đã bật đèn pha lên cho Tòng Lĩnh, báo hiệu hắn triển khai kế hoạch ngay lập tức.
Tòng Lĩnh vừa triển khai kế hoạch, thực sự đúng như Vũ Minh dự đoán. Hà Quang đã bắt đầu suy nghĩ, và đã cho rằng điều này cũng không phải không hợp lý. Hoàng Liên Sơn điều kiện nhân mạch thiếu thốn, nếu kiếm được một đám người làm mấy việc lặt vặt cho giáo phái cũng không phải là không tốt. Hơn nữa Hà Quang còn rất tự tin rằng, gã có thể dễ dàng nắm trong tay mấy người này. Một chút cựa quậy cũng không dám, cho rằng làm như vậy mấy người này chỉ có đi tìm chết.
Ban đầu, Hà Quang quả thật có ý muốn giết toàn bộ mấy người, bởi vì số người quá đông nên gã cảm thấy rất uy hiếp. Bà La Đạo lại còn rất gần đây, cho nên cũng không biết đám người này có khả năng làm ra chuyện gì hay không. Cho nên gã nghĩ trước hết cứ giết hết đi cho rảnh nợ. Nhưng sau đó gã lại phát hiện, kì thực mấy người này rất yếu ớt, gã triển khai một lần Thi Vật nên đã nhận biết được toàn cảnh. Sau đó gã cũng chưa bận tâm lắm, vẫn miễn cưỡng giữ lại quyết định ban đầu là giết sạch. Hơn nữa cũng là muốn thử tâm cơ của Vũ Minh một lần. Nhưng rồi Tòng Lĩnh lại làm ra hành động như vậy, còn trực tiếp tôn gã làm chủ nhân, ngỏ ý muốn làm nô lệ, muốn vì gã mà tận lực. Cho nên chút miễn cưỡng trong lòng Hà Quang liền bị gạt bỏ ngay tức khắc, gã lại xuất hiện suy nghĩ muốn thực sự dùng đám người này.
Vũ Minh dần thu liễm sát ý, hai tay lại thả lỏng. Thần kinh có lúc tập trung cao đã dần thả xuống.
Hà Quang lúc này lại cười nhè nhẹ, lướt qua đám người một lượt đắc ý, rồi hắng giọng tỏ vẻ khen ngợi Tòng Lĩnh:
- Ngươi, tộc người dị hợm, lại làm cho ta rất hài lòng. Tôn ta làm chủ nhân, biết thức thời, rất tốt!
- Lần này nếu trở về bổn giáo, nếu phát hiện ra ngươi có căn cốt…
- Ta cũng không ngại thu thêm một đệ tử!
Tòng Lĩnh đang tỏ vẻ khẩn trương dùng dao uy hiếp mọi người, lúc này nghe thấy Hà Quang khen ngợi, cũng vội vàng phối hợp:
- Tạ ơn chủ nhân đã cân nhắc!
Hà Quang nghe thấy một câu này của Tòng Lĩnh, còn ấm hơn rượu nặng bốn mươi độ đổ vào ruột. Cảm thấy sảng khoái vô cùng, đắc ý nhẹ rung bộ râu dữ tợn gật gù.
Bởi lẽ chỉ riêng dựa vào thân thủ của Vũ Minh, đã có thể so sánh với Hà Quang đạo trưởng. So ra với điều kiện để thu nạp thành đệ tử của Bà La Đạo, tố chất đã vượt đến mấy thành. Bây giờ gã lại được Vũ Minh quỳ xuống xin làm đồ đệ, nghĩ lại sau này có thể đối mặt với các phái trong Hoàng Liên Sơn, có chút vẫn cảm thấy rất phấn khích, mát lòng mát dạ.
Kì thực với tố chất của Vũ Minh mà nói, gã có chút không tin được. Bởi bao nhiêu năm hành tẩu ở đây, gã có gặp rất nhiều người bên ngoài. Thế nhưng vẫn chưa từng đối mặt với một ai có Võ Công cao như Vũ Minh, phần lớn chỉ là dân bản xứ kiếm chút thức ăn, săn thú, bồi đồ quý hiếm cực phẩm. Mà những thứ đó thì Hà Quang đạo trưởng chẳng thèm quan tâm.
Đối với Bát Đại Kì Phái mà nói, chỉ có võ công mới có thể làm cho bọn họ hứng thú. Việc một hai người ngoài vào trong nơi này của bọn họ, vốn dĩ họ sẽ chẳng thèm để ý đến. Bởi điều đó đối với họ không tạo thành sự uy hiếp quá lớn. Thi thoảng thì người của Bát Đại Kì Phái, vì thiếu thốn mạch đệ tử, bất đắc dĩ lắm cũng có bắt một vài người bên ngoài, ép đầu nhập môn phái. Thế nhưng đó chỉ là chuyện hy hữu, bởi kì thực Bát Đại Kì Phái tồn tại trong này, cũng có sinh sôi nảy nở, cũng có những đệ tử trực hệ. Chỉ trừ phi tàn tật khuyết thiếu, mới bị ném ra thế giới bên ngoài, mặc cho tự sinh tự diệt.
Hôm nay Hà Quang đạo trưởng nổi hứng đi ra ngoài tuần sơn ngoạn cảnh. Mang theo Thi Vật mạnh nhất của Bà La Đạo hộ thân, vốn chỉ định ngao du, thuận tiện có thể phát hiện người thế giới bên ngoài, có tố chất tốt, thì sẽ bắt về Tổng Đà Sơn, ép đầu nhập Bà La Đạo. Nhưng không ngờ lại gặp đám người Giáo Sư Cao Tự xuất hiện, không những vậy một đoàn lần này còn đông đến mấy chục người. Không khỏi dọa cho Hà Quang đạo trưởng hồn bay phách lạc.
Bà La Đạo bởi vì tranh đấu gắt gao với lớn nhỏ các phái còn lại, nên xưa nay luôn bị o ép thế lực. Trên dưới Bà La Đạo bây giờ, thực lực đúng là đã nhỏ lại càng không thể nhỏ hơn. Vì tách biệt khỏi thế giới bên ngoài, đồ đệ có khả năng căn cốt tốt thì rất hiếm thấy, lại còn bị các phái dồn ép. Dẫn đến thế lực đã nhỏ lại càng nhỏ, đệ tử trực hệ vì tư chất chẳng ra sao, cho nên càng ngày võ công càng kém cỏi. Cuối cùng đến đời Hà Quang đạo trưởng, đã là trưởng giáo chân nhân đời thứ mấy chục, võ công đã kém đến mức không thể kém hơn. Nếu không phải chỉ dựa vào Thi Vật hung bạo, sợ là toàn giáo đã bị diệt từ lâu.
Hôm nay Hà Quang đạo trưởng tự sướng tinh thần, cảm giác mình đã vì toàn giáo làm một việc tốt nhất từ trước đến giờ. Thu được một đồ đệ tốt như Vũ Minh, gã đang tưởng tượng đến khung cảnh Bà La Đạo sau này có thể quật khởi toàn thế giới Hoàng Liên Sơn. Ép cho các phái phải thần phục, phải cúi đầu trước Bà La Đạo, cuối cùng lại có thể trở lại một thời kì hưng thịnh của Bà La Đạo, lúc sư tổ vẫn còn sống.
Nhìn vào độ tuổi Vũ Minh bây giờ còn trẻ như vậy, vậy mà về thân thủ võ học đã có thể sánh ngang với gã. Nếu như sau này có thêm thời gian, rèn luyện thêm được võ công của Bà La Đạo, võ công nhất định sẽ tăng tiến, đến lúc đó uy lực sẽ hết sức đáng sợ. Hà Quang đạo trưởng xưa nay vẫn tuyệt đối tin tưởng vào võ học của Bà La Đạo, nếu không phải gã tư chất kém cỏi, tính tình thô thiển, sợ rằng một khi luyện thành võ công. Cộng thêm thi vật, Bát Đại Kì Phái trên dưới đồng lòng cũng không phải đối thủ của gã.
Còn đối với võ học và thân thủ của Vũ Minh hiện tại, Hà Quang đạo trưởng chỉ cho rằng đó là thứ võ công lai tạp phế thải của thế giới bên ngoài, vốn không phải là thứ trân quý. Một khi Vũ Minh tu luyện võ học của Bà La Đạo, gã tin tưởng Vũ Minh sẽ thoát thai hoán cốt, trở thành một chí tôn thật sự ở thế giới này.
Hà Quang đạo trưởng đắc ý hồi lâu, rồi bắt đầu gật gật đầu thu liễm vẻ mặt hưng phấn. Ánh mắt dần chuyển sang lạnh lùng, môi giật giật khẽ rung bộ râu dữ tợn:
- Ngươi và nữ nhân này có thể sống, còn lại toàn bộ đều phải chết!
- Đồ nhi, trước khi gia nhập giáo ta, ngươi cũng phải biểu hiện thành ý đi chứ! Giết hết đám người này…
Hà Quang đạo trưởng khóe mắt hờ hững, rung bộ râu nói như vậy.
Vũ Minh không khỏi giật mình, tuy nhiên, vì hắn đã có kế hoạch sẵn trong đầu. Cho nên vẫn giả vờ hành động làm theo những gì Hà Quang sai khiến.
Đám người Tiến Sĩ, Giáo Sư Cao Tự lúc này đều rất hoảng hốt. Kể từ sau lần Giáo Sư Cao Tự phát hiện đạo sĩ trước mắt quả thực đúng là dám giết người. Cả đoàn lúc này đều đã lâm vào tình trạng rất cảnh giác. Bì Nhân Thanh nhanh chóng phân phó mấy người to khỏe, cầm vũ khí đi ra phía trước. Muốn dùng những người này để khống chế đạo sĩ kia.
Ngoại trừ Giáo Sư Cao Tự im lặng không nói gì, vì chính ông cũng vừa lâm vào cảm giác chết đi sống lại. Còn tất cả những người ở đây đều cho rằng đạo sĩ kia chính là một kẻ điên. Cũng không biết ông ta làm thế nào có thể khống chế được sóng âm lớn đến như vậy, làm ra mấy chuyện giả thần lộng quỷ.
Vũ Minh khuôn mặt lạnh lẽo, quay đầu về phía đám người Khảo Cổ. Khuôn mặt sát khí hiển hiện, dọa cho không ít người phải sợ hãi. Đám Tiến Sĩ thấy vị Cố Vấn của đoàn bỗng chốc thái độ lại trở thành như vậy. Đều có tâm lý cảnh giác đạo sĩ kia, trong chốc lát lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan. Đạo sĩ này không ngờ dùng cách gì lại có thể khống chế Vũ Minh, cố vấn của cả đoàn.
Ở đây toàn là những người có học thức rất cao, cho nên không bao giờ tin vào những chuyện quỷ thần. Hay là tài ba phép lạ có thể khống chế được con người ta, những vị Tiến Sĩ này chỉ có thể nghĩ. Lúc này Vũ Minh hẳn là đang bị trúng một thứ thuốc dẫn nào đó của vị đạo sĩ kia, khiến cho tâm trí tạm thời bị khống chế, không thể kiểm soát.
- Lão già điên, ông vừa làm cái gì vậy?
Liễu Bảo Trang bị hai vị Tiến Sĩ trẻ giữ chặt trong lòng, vẫn không ngừng giãy giụa. Trừng mắt nhìn Hà Quang lí nhí trong họng, cảm giác rất thương xót Vũ Minh.
Hà Quang vẫn hờ hững, khuôn mặt tỏ vẻ chẳng quan tâm. Chỉ một mực chú ý đến hành động của Vũ Minh. Điều này khiến Vũ Minh không khỏi cảm thấy khó chịu, lão già này tùy rằng bề ngoài có vẻ rất dễ lừa, nhưng trong thâm tâm vẫn có phần cảnh giác Vũ Minh. Hoặc giả như không phải cảnh giác, Hà Quang có thể cũng rất muốn trông thấy biểu hiện và thủ đoạn của Vũ Minh, từ đó tính ra khả năng sau này có làm được việc lớn cho giáo phái hay không.
Tòng Lĩnh bất động bấy lâu, chợt đứng thẳng dậy, cánh tay cơ bắp và nhưng vết sẹo cuồn cuộn kéo dài không ngớt. Anh ta rút một con dao nhỏ sắc nhọn bên hông, sau đó không ngờ lại đi ra trước toàn đám người khảo cổ. Giơ con dao nhỏ trong tay lên uy hiếp cả đoàn:
- Tất cả các người, nếu muốn sống, từ giờ hãy làm nô lệ cho chủ nhân đi!
- Chủ nhân?
- Chủ Nhân??
Liên tiếp có những tiếng kinh hô vang lên, trong đó ngay cả Hà Quang cũng buột miệng nói.
Sau đó Hà Quang chợt ánh mắt ngừng lại, suy nghĩ, sau đó gật gật đầu khàn khàn nói:
- Đồ nhi! Hắn ta nói như vậy cũng khiến ta có chút vướng mắc, đám người này không thể giết. Ít nhất vì bổn giáo làm chút chuyện, còn có tác dụng!
- Đồ nhi, biểu hiện của ngươi làm ta rất hài lòng!
Hà Quang chứng kiến hành động muốn giết người của Vũ Minh biểu hiện không hề giả dối, cho rằng mình kiểm chứng như vậy đã là rất đủ. Hà Quang không tin rằng ánh mắt thân kinh bách luyện của mình, lại không thể nhìn ra rằng Vũ Minh giả vờ hay không.
Nhưng kỳ thực, chính Hà Quang cũng đã nhầm, lão ta cũng đã bị thủ đoạn của Vũ Minh hoàn toàn lừa dối. Bởi vì, Vũ Minh quả thật có xuất hiện ý muốn giết người, thực sự có sát ý. Thế nhưng sát ý này lại không phải nhắm vào đám người giáo sư Cao Tự, mà lại chính là Hà Quang. Bởi vậy nên Hà Quang không thể phân biệt được thật giảm, bởi nó chính là sát ý thật sự, chỉ có điều là khác đối tượng.
Còn về phần Tòng Lĩnh, tại sao anh ta lại có thủ đoạn như vậy. Kì thực cũng là đã bàn bạc trước với Vũ Minh. Vũ Minh trong lúc phát hiện ra hai gã đạo trưởng là Hà Quang và Sùng Thiên Vân. Đã làm ra tính toán từ trước, cũng đã phân tích kĩ phương án, còn bàn bạc bí mật với Tòng Lĩnh trong khoảng thời gian rất ngắn sít sao.
Lúc Tòng Lĩnh trầm ngâm không nói gì, đã là lúc Vũ Minh bắt đầu khởi động kế hoạch. Lúc Vũ Minh đưa tay ra cứu giáo sư Cao Tự một mạng, cũng là lúc kế hoạch giữa hai người được toàn lực triển khai.
Vũ Minh trước đó trong chốc lát đã phân tích hai khả năng. Một là Sùng Thiên Vân có thể đánh đuổi được Hà Quang, như vậy tính mạng của toàn đoàn có thể không bị uy hiếp. Hơn nữa Vũ Minh còn có cảm giác nắm chắc, còn có thể khiến Sùng Thiên Vân vì cả đoàn làm Hoa Tiêu, như vậy con đường đến di chỉ thêm một phần chắc chắn. Bởi vì Sùng Thiên Vân quả thật có phong thái coi trọng nhân tài, nếu Sùng Thiên Vân đã nhìn ra Vũ Minh có điểm nổi bật, hơn nữa lại còn không muốn Hà Quang tổn hại hắn. Như vậy Sùng Thiên Vân cũng chưa chắc đã là người xấu, không biết chừng còn có thể có thêm một đồng bạn cường đại. Trong Hoàng Liên Sơn hung hiểm, điều đó chẳng khác nào có thể nắm thêm được một sợi dây bảo mạng.
Còn khả năng thứ hai, khả năng này Vũ Minh ban đầu không có nghĩ nhiều đến, bởi vì hắn không nghĩ chắc rằng nó sẽ xảy ra, nhưng mà thực sự nó đã xảy ra. Chính là, Sùng Thiên Vân lại bị Hà Quang đánh bại, cuối cùng phải lui, như vậy toàn diện đoàn người đều rơi vào nguy hiểm. Bởi lẽ võ công Hà Quang không cao, Vũ Minh tự tin có thể áp chế. Nhưng Cương Thi kia quá hung mãnh, cái này ngay cả Sùng Thiên Vân đều phải e dè, không phải là một người như Vũ Minh, tu vị còn chưa khôi phục, có thể nắm chắc. Hơn nữa Hà Quang tính tình thô thiển ti bỉ, nhất định sẽ không tha cho đám người bọn hắn.
Cho nên, khi khả năng thứ hai xảy ra, kế hoạch đã được bàn bạc từ trước với Tòng Lĩnh thoáng chốc được triển khai. Sở dĩ Vũ Minh chọn Tòng Lĩnh là nhân vật chủ chốt trong kế hoạch lần này, là bởi vì Tòng Lĩnh thật sự có chút mê tín phiến diện. So với đám người Tiến Sĩ cứng đầu cứng cổ, nếu thuyết phục lại có chút phiền phức, hơn nữa trong số bọn họ, không một ai có thể khiến Vũ Minh vừa ý, rặt một đám người tay trói gà không chặt, đừng nói là hét to lên dọa, sợ là con dao còn cầm không chắc, chớp mắt lại làm toàn bộ kế hoạch của hắn bị đổ bể thì hỏng. Vì vậy, Tòng Lĩnh vẫn là nhân tuyển tốt nhất, sức khỏe dẻo dai, thần kinh thép, hơn nữa lại dễ thuyết phục. Chỉ cần bơm một vài tư tưởng phiến diện cổ đại, là đã làm cho Tòng Lĩnh phải suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng phải gật đầu đáp ứng Vũ Minh.
Mặc dù kế hoạch triển khai để đối phó với Hà Quang còn nhiều sơ hở, nhưng nó lại là kế hoạch tốt nhất lúc này Vũ Minh có thể nghĩ ra. Bằng không toàn bộ đoàn người ở đây phải cầm chắc cái chết, hắn cũng không nỡ. Mặc dù chính hắn tự tin mình có thể thoát khỏi Hà Quang, nhưng nhiều người ở đây chết một cách vô tội, Vũ Minh cũng không phải người không có lương tâm, không thể làm điều này.
Hắn cũng không nắm chắc, nếu nói ra rằng tôn Hà Quang làm chủ nhân, không biết Hà Quang có thể mắc mưu mà tha cho mấy người một mạng hay không. Nhưng từ lúc Vũ Minh quỳ xuống, phát hiện thái độ của Hà Quang, Vũ Minh biết kế hoạch của mình đã thành công, còn thành công rất lớn. Cho nên khi hắn đứng dậy, đôi mắt tỏa ra ý muốn giết người. Cũng là lúc đã bật đèn pha lên cho Tòng Lĩnh, báo hiệu hắn triển khai kế hoạch ngay lập tức.
Tòng Lĩnh vừa triển khai kế hoạch, thực sự đúng như Vũ Minh dự đoán. Hà Quang đã bắt đầu suy nghĩ, và đã cho rằng điều này cũng không phải không hợp lý. Hoàng Liên Sơn điều kiện nhân mạch thiếu thốn, nếu kiếm được một đám người làm mấy việc lặt vặt cho giáo phái cũng không phải là không tốt. Hơn nữa Hà Quang còn rất tự tin rằng, gã có thể dễ dàng nắm trong tay mấy người này. Một chút cựa quậy cũng không dám, cho rằng làm như vậy mấy người này chỉ có đi tìm chết.
Ban đầu, Hà Quang quả thật có ý muốn giết toàn bộ mấy người, bởi vì số người quá đông nên gã cảm thấy rất uy hiếp. Bà La Đạo lại còn rất gần đây, cho nên cũng không biết đám người này có khả năng làm ra chuyện gì hay không. Cho nên gã nghĩ trước hết cứ giết hết đi cho rảnh nợ. Nhưng sau đó gã lại phát hiện, kì thực mấy người này rất yếu ớt, gã triển khai một lần Thi Vật nên đã nhận biết được toàn cảnh. Sau đó gã cũng chưa bận tâm lắm, vẫn miễn cưỡng giữ lại quyết định ban đầu là giết sạch. Hơn nữa cũng là muốn thử tâm cơ của Vũ Minh một lần. Nhưng rồi Tòng Lĩnh lại làm ra hành động như vậy, còn trực tiếp tôn gã làm chủ nhân, ngỏ ý muốn làm nô lệ, muốn vì gã mà tận lực. Cho nên chút miễn cưỡng trong lòng Hà Quang liền bị gạt bỏ ngay tức khắc, gã lại xuất hiện suy nghĩ muốn thực sự dùng đám người này.
Vũ Minh dần thu liễm sát ý, hai tay lại thả lỏng. Thần kinh có lúc tập trung cao đã dần thả xuống.
Hà Quang lúc này lại cười nhè nhẹ, lướt qua đám người một lượt đắc ý, rồi hắng giọng tỏ vẻ khen ngợi Tòng Lĩnh:
- Ngươi, tộc người dị hợm, lại làm cho ta rất hài lòng. Tôn ta làm chủ nhân, biết thức thời, rất tốt!
- Lần này nếu trở về bổn giáo, nếu phát hiện ra ngươi có căn cốt…
- Ta cũng không ngại thu thêm một đệ tử!
Tòng Lĩnh đang tỏ vẻ khẩn trương dùng dao uy hiếp mọi người, lúc này nghe thấy Hà Quang khen ngợi, cũng vội vàng phối hợp:
- Tạ ơn chủ nhân đã cân nhắc!
Hà Quang nghe thấy một câu này của Tòng Lĩnh, còn ấm hơn rượu nặng bốn mươi độ đổ vào ruột. Cảm thấy sảng khoái vô cùng, đắc ý nhẹ rung bộ râu dữ tợn gật gù.
/106
|