Yêu Hồ Loạn Thế

Chương 45: Huyết chiến nơi hẻm núi

/143


Cờ Tùy triều ở cách đó không xa tung bay trong gió đêm, Đỗ Viễn và đám tướng lĩnh ngồi cao trên yên ngựa, ra lệnh cho đám lính, không cần nói cũng biết đã đưa ra chiến lược có thể giết chết bọn họ một cách nhanh nhất.

Địch nhân phân thành từng đội, những đội ngũ khác nhau một lần nữa tập hợp lại hình thành đơn vị tác chiến lớn hơn, mỗi một điểm chiến lược được bầy bố có thể nhìn thấy, hình thành một vòng vây kín mít hẻm núi, khí thế mạnh mẽ đủ để khiến cho người ta sợ vỡ mật.

Cả một vùng núi ánh đuốc sáng rực chỉ có hẻm núi nằm ngoài tầm ánh duốc cô độc trong bóng tối.

Từ Ngạo Thiên rút thanh trường kiếm mà Lý Phong đưa cho nó, ngẩng cao đầu, ung dung cười nói:"Đến đi! Vì thiên hạ mà chiến, chết cũng không tiếc!" Phương Tử Vũ cũng rút ra thanh trường đao Lý Phong tặng cho nó đứng bên cạnh Từ Ngạo Thiên.

Tiếng tù và nổi lên, trống trận ầm ầm thúc dục, ba đội mỗi đội trăm người ở lớp vòng vây ngoài cùng đồng thời rút đao, ở bên sườn núi tích trữ khí thế đợi công kích, bầu không khí càng lúc càng khẩn trương.

Đỗ Viễn vung tay lên, nhất thời tiếng hô giết rung trời chuyển đất. Ba trăm tên đao thủ đồng thời xông về phía hai người.

Từ Ngạo Thiên vung kiếm trảm xuống đầu lây của một người, không để ý đến máu tươi đầy người, hét lớn:"Đến đi!"

Phương Tử Vũ cực nhanh chém chết hai người, dùng một loại thanh âm mà cũng chỉ có nó mới có thể nghe thấy nói:"Con đường báo thù của ta, từ các ngươi lập tức bắt đầu."

Tiếng chém giết ngoài khe núi bay thẳng lên trời cao, đám người Lý Phong ở trong cốc đều có thể nghe được rõ ràng. Một số dân chúng chưa gặp qua tràng diện như thế này sắc mặt đã trắng bạch. Lý Phong rất sốt ruột, rất muốn xông ra cùng Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ kề vai chiến đấu, nhưng hắn không thể. Hắn biết thời gian hiện tại đều là do hai người Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ dùng mạng hoán đổi lại, hắn không thể lãng phí. Lập tức quát:"Động tác nhanh hơn nữa, nhanh lên! Những người vác đá toàn bộ đi lên. Đàn bà! Đúng, các vị nhanh đi chuyển đá. Khuân không được thì lăn!..."

Bên ngoài khe núi thi thể nằm ngổn ngang khắp nơi, máu chảy thành sông.

Từng loạt mưa tên của quân địch bắn vào, ép bức Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ phải lùi lại thủ trong khe núi. Bởi vì khe núi trên rộng dưới hẹp nhiều người không thể đi qua cùng lúc, trong lúc nhất thời địch nhân lần lượt bị ngăn trở ngoài miệng hẻm núi, những kẻ vất vả xông vào thì chỉ trong vài giây đã bị một đao chém thành hai nửa.

Hẻm núi phảng phất giống như mật ngọt, nhanh chóng bị địch nhân như ong mật bu kín xung quanh, tìm kiếm khoảng trống để triển khai cường công.

Đao kiếm trong tay Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ sớm đã chém đến sứt mẻ, Từ Ngạo Thiên vẫn tốt, không chém được thì đâm. Mà Phương Tử Vũ dứt khoát vứt bỏ trường đao chỉ bằng tay không đối địch, tiên thiên chân khí bộc phát, hai tên lính không thể ngăn cản, thân thể bay về phía sau, đụng vào đám binh lính khác đang xông lên, người ngã ngựa đổ. Phương Tử Vũ bởi vì đột nhiên cảm thấy kiệt sức, vung tay đoạt lấy thanh đao của địch nhân, thuận đà một cước đá cho địch nhân phún máu bay ra ngoài, đao quang một lần nữa lóe lên, chém xuống mặt thiết thuẫn. Chân khí kích phát, cái khiên lập tức bị tạc vỡ nát, mà người cũng phun ra một ngụm máu lớn sau đó ở đao thứ hai của Phương Tử Vũ đầu thân mỗi thứ một nơi.

Ánh đuốc chiếu rọi khe núi một mảnh lửa đỏ, chẳng ai có thể phân biệt rõ ánh đuốc với màu máu.

Tình hình chiến đấu thảm thiết đến cực điểm.

"Toàn là đồ ăn hại! Đội thứ tư, đội thứ năm lên thay, nhanh!" Đỗ Viễn một mặt gầm lên, một mặt âm thầm buồn bực. Nếu như lúc đầu không cùng Từ Ngạo Thiên dây dưa, mà vừa đến nơi lập tức dùng kỵ binh vây công hai người, tính huống so với lúc này nhất định đã khác. Hắn sớm từ trong báo cáo đã biết hai người Từ, Phương võ công cao cường, nhưng tuyệt đối không có nghĩ đến hai người lại cường hãn đến mức độ này. Đám binh sĩ dưới tay hắn không một ai có thể chịu được ba đòn của bọn họ, trong nửa canh giờ ngắn ngủi, bộ binh đã chết gần trăm người. Mà xem tình huống thì hai người Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ càng chiến càng dũng mãnh, không hề có biểu hiện mệt mỏi.

"Trong võ lâm từ khi nào xuất hiện hai cao thủ tuổi trẻ như vậy nhỉ?" Đỗ Viễn nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Báo! Đội thứ nhất toàn quân đã bị tiêu diệt hoàn toàn."

"Cái gì!" Đỗ Viễn giật mình hoảng sợ, chỉ bằng lực lượng của hai người lại có thể tiêu diệt một đội ngũ trăm người được trang bị đầy đủ, điều này tuyệt đối khiến cho người nghe sợ hãi.

Điều này sao có thể? Hai tên tiểu tử hỉ mũi chưa sạch lại có thể diệt một đội trăm người, ngay cả cao thủ võ lâm thành danh lâu năm cũng tuyệt không thể nào làm được. Đỗ Viễn kinh ngạc không thôi, nhưng nhìn về phía hẻm núi thì giật mình chợt hiểu, hóa ra hai người là lợi dụng địa thế của hẻm núi. Nên biết rằng, hẻm núi địa thế hiểm yếu, chỗ rộng nhất cũng chỉ có thể vừa ba người đứng ngang hàng. Vô luận địch nhân đông như thế nào đi nữa, nhưng đối diện với Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ thủy chung vẫn là hai ba người, điều này đối với bọn họ mà nói chỉ là việc nhỏ.

Nhưng địch nhân người trước ngã xuống kẻ sau xông lên dường như không biết ngừng nghỉ, cho dù hai người công lực thông thiên cũng nổi lên cảm giác vô lực.

Từ Ngạo Thiên chém gẫy một thanh bối đao dầy, lật tay lại đoạt một thanh thiết kiếm từ trên tay địch nhân. Hai người Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ không biết là đã đổi bao nhiêu thanh binh khí, may là những binh khí này đều đoạt lấy từ trên tay địch nhân, cũng là cuồn cuộn không dứt, cầu không đáp ứng cung.

Từ Ngạo Thiên lại chém ngã một tên địch nhân, nói:"Tử Vũ, cứ tiếp tục như thế này cũng không phải là biện pháp."

Phương Tử Vũ tay không ngừng nghỉ, mở miệng nói:"Vô luận thế nào cũng phải kiên trì đến lúc Lý Phong truyền tín hiệu đến cho chúng ta."

Từ Ngạo Thiên lắc đầu cười khổ, bọn họ từ lúc hoàng hôn chém giết đến khi trời tối. Ngoài hẻm núi thây chất cao như núi, mà địch nhân dường như giết không hết, cuồn cuộn không ngừng xông về phía hai người.

Lúc này, Đỗ Viễn ở bên ngoài hẻm núi cũng là có khổ mà không nói ra được, sau đội một tiếp tục đến đội hai đội ba nối gót theo đội một mà đi, chỉ có vài người mang theo thương thế chạy trở về. Căn cứ theo những kẻ sống sót chạy về này miêu tả, Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ giống như hai tòa núi cao không lùi một tiếng, mà hai người chém giết suốt ba canh giờ khí lực vẫn không thấy giảm bớt, trong đầu Đỗ Viễn bất giác hiện lên hai chữ: Đáng sợ!

Đỗ Viễn xoay người lại hướng tên lính truyền tin hét lên:"Ngươi, nhanh trở về thông báo, xin tiếp viện."


/143

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status