Xuyên Việt Chi Tiên Sinh

Chương 96: Nói đến khóc

/134


Editor: Aubrey.

Hà Văn Tùng rất tức giận: "Con không muốn hắn làm tiên sinh của con! Con sẽ không học với hắn!"

Nguyên An Bình thấy thế liền thầm nghĩ "Chỉ mới nói một tý mà đã bộc phát tính cách táo bạo như vậy a."

Sau đó, hắn lại châm thêm lửa: "Rất tốt, ta cũng không muốn dạy ngươi, dạy cho một đứa ngu ngốc biến thành thông minh quá khó khăn."

Hà Văn Tùng trợn mắt nhìn về phía Nguyên An Bình: "Ai nói ta ngốc? Ngươi mới là đồ ngốc!"

Nguyên An Bình đắc ý cười cười: "Chương thúc của ngươi có thể gọi ta là tiên sinh, liền chứng minh đầy đủ tài năng cùng trí thông minh của ta, cho nên mới nói ngươi quả nhiên là đồ ngốc a. Bất quá, xem ra ngươi cũng không muốn thừa nhận điều này, như vậy, ngươi chứng minh sự thông minh của bản thân như thế nào?"

Hà Văn Tùng giận dữ hét: "Tại sao ta phải chứng minh sự thông minh của mình cho ngươi xem? Ta ngược lại cũng không có ngốc đến vậy!"

"Ồ~ Xem ra là chột dạ a." Nguyên An Bình nở nụ cười vô cùng ác ý: "Là tiên sinh của ngươi, ngày hôm nay ta sẽ nói cho ngươi biết một đạo lý. *Có chí không nằm ở năm cao, có lý không nằm ở thanh cao. Cho dù ngươi có lớn giọng hơn nữa, cũng không có cách nào chứng minh ngươi là một hài tử thông minh."

*Có chí không nằm ở năm cao, có lý không nằm ở thanh cao: Chỉ cần có ý chí thì mọi việc sẽ thành, người khiêm tốn biết giữ đạo lý thì sẽ không kiêu căng.

Hà Văn Tùng khinh bỉ nói: "Hừ! Mấy tên mọt sách như các ngươi sinh ra chỉ giỏi ngụy biện!"

"Chà? Ngươi cũng biết đến hai chữ ngụy biện sao? Không biết ngươi có biết viết hai chữ này không?" Nguyên An Bình bắt chéo hai chân, rung đùi nói tiếp: "Ta thấy bộ dạng của ngươi hẳn cũng đã bảy, tám tuổi đi? Có biết viết hai chữ ngụy biện không? Không biết đi? Ta có rất nhiều học sinh sáu tuổi đã biết viết chữ này rồi đấy."

Hà Văn Tùng không nói gì, quả thật nhóc không biết viết hai chữ này. Trước đây, khi còn ở nhà, từ phụ thân đến các tiên sinh có dạy cái gì nhóc cũng không nghe. Từ khi phụ thân qua đời, nhóc được Chương Lâm Dịch chăm sóc, nhưng tính tình vẫn như cũ vẫn là như cũ.

Chương Lâm Dịch ở một bên nhìn không có chỗ chen vào, rất hiển nhiên, nhìn thấy Hà Văn Tùng ở trước mặt Nguyên An Bình chỉ có thể ăn quả đắng, liền khiến cho hắn yên tâm tâm không ít. Trước đây, chỉ có Hà Văn Tùng mới đem các tiên sinh tức giận đến giậm chân.

"Biết viết chữ thì ngon sao?! Biết viết chữ là có thể chứng minh một người thông minh sao?! Ta mới không tin đâu!" Hà Văn Tùng cực kỳ không muốn thừa nhận bản thân ngốc hơn những hài tử khác.

Nguyên An Bình cười trào phúng nói: "Vậy ta đem cái từ ngụy biện trả lại cho ngươi. Cái gì gọi là thông minh? Ngay cả chữ cũng không biết viết, không tự thấy ngại khi nói mình thông minh sao? Ta thật khinh bỉ ngươi!"

Hà Văn Tùng thẹn quá hóa giận: "Cút! Ngươi cút cho ta!"

"Văn Tùng! Con làm sao có thể ăn nói như thế với Nguyên tiên sinh?!" Chương Lâm Dịch cảm thấy hành vi của Hà Văn Tùng thật sự rất không có phép tắc.

"Không sao." Nguyên An Bình nói với Chương Lâm Dịch, sau đó lại nhìn về phía Hà Văn Tùng: "Thật đáng tiếc, nơi này là Chương phủ, mà ta, lại là khách nhân được Chương lão gia mời tới. Người có quyền đuổi ta đi chỉ có một mình Chương lão gia, còn ngươi... Thật đáng tiếc, ngươi không có cái quyền này a."

Nguyên An Bình cúi đầu thở dài: "Xem bộ dạng hiện tại của ngươi, thật là mất mặt. Thật hoài nghi đến cùng là người nào đem ngươi dưỡng thành bộ dạng không có giáo dục như vậy? Cũng may ngươi không phải là nhi tử của ta, nếu không, không biết ta sẽ bị bao nhiêu người chế nhạo đây."

Hà Văn Tùng cả người đều bạo động: "Ngươi dựa vào cái gì mà nói đến phụ thân của ta?!"

Nguyên An Bình trưng ra biểu tình bất biến nói: "Ta nói đến phụ thân của ngươi? Khiến cho phụ thân của ngươi mất mặt không phải chính là ngươi sao?"

Sau đó, sắc mặt hắn bỗng trở nên lạnh lẽo: "Ta lại nói cho ngươi nghe một đạo lý, nếu như muốn nhận được sự tôn trọng của người khác, đầu tiên ngươi phải cư xử làm sao cho xứng đáng để khiến người khác tôn trọng mới được. Ngươi..."

Hắn lại cố ý đánh giá trên dưới Hà Văn Tùng một phen: "Ngoại trừ bộ y phục mà ngươi mặc trên người, còn lại không có gì có thể để cho người khác lọt nổi vào mắt xanh."

"Ngươi dựa vào cái gì mà nói ta như vậy!" Thanh âm của Hà Văn Tùng có chút nghẹn ngào.

Nguyên An Bình có chút bất ngờ, tiểu tử này lại bị hắn nói đến khóc, nhưng Nguyên An Bình lại không có ý bỏ qua cho nhóc: "Nước mắt là thứ vô dụng nhất."

"Ngươi là cái đồ đại khốn nạn!" Hà Văn Tùng khóc lóc chạy đi.

Chương Lâm Dịch vội vàng kêu hạ nhân đuổi theo, sau đó lại có chút bất đắc dĩ nói với Nguyên An Bình: "Ngươi cũng thật là lợi hại."

Nguyên An Bình nhún vai: "Không tính là cái gì, ta chỉ là không thèm để ý đến nó, nên những lời ác độc mới dễ dàng nói ra khỏi miệng như vậy. Bất quá, khi nhìn thấy nó khóc, ta có cảm thấy hơi xấu hổ một chút, cần phải dạy lại."

Đối với Nguyên An Bình có tính cách rất không tầm thường, Chương Lâm Dịch từ lâu đã được lĩnh giáo, hắn cũng không chỉ trích: "Hi vọng miệng ngươi thủ hạ lưu tình, dù sao nó cũng còn nhỏ."

"Còn nhỏ? Nhìn hoàn cảnh mà nó lớn lên, nếu là chờ sau khi lớn mới hảo hảo dạy dỗ thì cũng đã muộn. Bất quá ngươi cứ yên tâm, không phải lúc nào ta cũng đả kích nó." Thật sự hắn cũng không phải là kẻ ác, nhưng nếu hắn không thị uy với tiểu tử này, sau này cũng đừng hòng mà khiến cho nó nghe lời.


/134

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status