Xuyên Việt Chi Tiên Sinh

Chương 86: Tết Đoan Ngọ

/134


Editor: Aubrey.

"Nhân chi sơ, tính bản thiện, tính tương cận, tập tương viễn..."

Nguyên An Bình chờ bọn nhỏ đọc xong một bài Tam Tự Kinh, sau đó mới tuyên bố: "Ngày mai là Tết Đoan Ngọ, các ngươi được nghỉ ngơi một ngày, ngày kế tiếp đi học lại bình thường. Mười hài tử trong cuộc khảo thí lần trước ở lại, ta có phần thưởng cho các ngươi."

Đám tiểu hài tử vừa nghe được nghỉ một ngày liền vô cùng vui vẻ, có thể được đi chơi cả ngày a. Lại nghe mười hài tử đạt kết quả cao trong cuộc khảo thí lần trước được khen thưởng, liền vô cùng hâm mộ những hài tử kia.

Nguyên An Bình đi ra ngoài lấy phần thưởng, còn mười hài tử đạt kết quả cao trong cuộc khảo thí lần trước thì đang cao hứng suy đoán xem mình sẽ được thưởng cái gì.

"Các ngươi nói xem, An Bình ca sẽ phát cái gì cho chúng ta?"

"Sắp được ăn Tết rồi, hẳn là phát đồ ăn cho chúng ta đi?"

"Theo như ngươi nói, vậy An Bình ca sẽ phát bánh chưng cho chúng ta?"

"Hẳn là vậy, dù sao cũng là Tết Đoan Ngọ."

"Ta cho rằng không đúng, bởi vì chúng ta khảo thí tốt nên mới được thưởng, không phải là vì Tết Đoan Ngọ nên mới phát bánh cho chúng ta."

"Nhưng ngày mai là Tết Đoan Ngọ, nhân dịp này phát bánh chưng mới có ý nghĩa a."

"Lý Tự! Các ngươi biết An Bình ca sẽ phát cái gì làm phần thưởng không? Những học sinh đi học buổi sáng hẳn cũng đã được phát phần thưởng đi?"

Lý Tự thân là phụ tá dạy học, buổi sáng cũng lên lớp, nên nhóc cũng biết những học sinh học buổi sáng được phát phần thưởng gì. Cho nên, nhóc cũng biết Nguyên An Bình sẽ phát cho bọn họ cái gì.

Lý Tự đương nhiên biết, nhưng lại không dự định nói, nhóc cười hì hì: "Các ngươi gấp cái gì a, chẳng phải lập tức sẽ biết sao? Dù sao chỉ cần là thứ tốt là được."

Thấy Lý Tự trưng ra bộ dạng này, những học sinh khác lại càng mong đợi hơn.

Nguyên An Bình đi vào gian nhà chính: "Tiểu Hàn! Phần thưởng cho bọn họ chuẩn bị xong chưa?"

"Xong rồi, ở trong mấy cái rổ để ở trên bàn, ba cái đầu tiên chính là phân theo ba vị trí."

Nguyên An Bình nhìn vào trong rổ, phát hiện bên trong có rất nhiều bao nhỏ được dùng giấy bọc lại: "Hảo! Ta đem chia cho bọn họ."

Cầm trên tay mấy cái rổ có phân lượng không nhẹ, Nguyên An Bình tươi cười đi vào phòng học: "Lại đây lấy phần thưởng đi, bởi vì ngày mai là Tết Đoan Ngọ, ta cũng muốn náo nhiệt một chút, phát cho các ngươi một số thứ dùng được trong ngày hội."

Tất cả học sinh đều vây quanh hắn.

Có một học sinh có chút nóng vội nhịn không được hỏi: "An Bình ca! Phần thưởng là cái gì a?"

"Mứt táo tơ vàng." Kỳ thực chính là mứt táo ngào đường, là thức ăn dự trữ trong không gian của hắn. Bởi vì loại mứt táo này rất ngọt, hàm lượng đường rất lớn, mà người dân hiện đại càng ngày càng coi trọng sức khoẻ, nên sau này có rất ít người ăn, khiến cho giá cả của loại mức táo này cũng theo đó mà giảm xuống.

Bởi vì hàm lượng đường cao, mà Nguyên An Bình lại tưởng rằng tận thế sắp đến, nên liền mua không ít, dù sao thì đường cũng cung cấp rất nhiều năng lượng.

Nguyên An Bình mở giấy bao ra: "Đây là một loại mứt táo rất ngọt, có thể làm thành đường, cũng có thể dùng để nấu ăn. Ngày mai là Tết Đoan Ngọ, các ngươi có thể đem cho người nhà bao bánh chưng." Hắn đã từng gặp qua những người rất thích đồ ngọt, còn có thể trực tiếp đem loại mứt táo này nấu cháo ăn, nhưng hắn thì chịu không nổi.

Những hài tử này đều đã được nhìn thấy táo, ở trong thôn cũng có không ít cây táo. Bất quá, chỉ cần liếc mắt một cái, bọn chúng liền biết mứt táo này không giống với táo mà ngày thường mình vẫn hay ăn.

Mười hài tử được nhận phần thưởng nhéo nhéo mứt táo trên tay, cảm thấy rất mới lạ, bọn chúng chưa từng gặp qua loại táo như vậy bao giờ đâu.

Có một vài hài tử muốn nếm thử một chút, nhưng chỉ có ba người có kết quả cao nhất là được thưởng mười lăm cái, còn những học sinh khác chỉ được thưởng mười cái, người nhà của bọn họ đều không ít, nên liền quyết định đem về chia cho người nhà ăn.

Đám tiểu hài tử cao hứng rời đi, Lý Đông Phong cầm bao mứt táo của mình, bé là người thứ nhì có kết quả cao, nên cũng được mười lăm cái mứt táo, bé cao hứng chạy về nhà: "Cha! Nương! Con về rồi."

Nương của Đông Phong từ trong phòng chạy ra: "Về rồi a, ở trong sân có nước đó, con đi rửa mặt đi."

Từ ngày nhi tử được đi học, nàng cũng chú ý nhiều hơn. Ban đầu, bọn họ chỉ là đơn thuần làm theo phân phó của tiên sinh, mặc dù cảm thấy phiền phức, nhưng cũng phải làm theo. Nhưng dần dần, bọn họ mới nhận ra có một sự khác biệt rất lớn, những hài tử được đi học, so với những hài tử ở trong thôn chỉ biết rong chơi, chỉ cần liếc mắt một cái là đã có thể nhận ra sự khác biệt. Tay và mặt sạch sẽ, mặc quần áo cũng chỉnh chỉnh tề tề, không còn giống như lúc trước, nước mũi chảy dài, quần áo cũng dơ đến nỗi nhìn không ra nguyên vẹn.

Lý Đông Phong vào phòng: "Nương! Hôm nay có kết quả khảo thí, con đứng thứ nhì, An Bình ca cũng vừa phát phần thưởng cho con."

Bé mở giấy bao ra: "Đây là mứt táo, An Bình ca nói mứt táo này rất ngọt."

Nghe nhi tử nói kết quả khảo thí tốt, nàng liền vui mừng nở nụ cười như hoa: "Đông Phong thật là lợi hại." Nói xong, nàng cũng tò mò nhìn số mứt táo kia, cầm một cái lên nhéo nhéo: "Như thế nào lại mềm như vậy? Đây là phấn sao?" Nàng nhìn đường phấn dính trên tay: "Thật ngọt! Đây là loại táo gì vậy? Sao lại có đường phấn rớt ra?"

"An Bình ca nói có thể trực tiếp ăn, cũng có thể bao trong bánh chưng."

"Ta dùng dao cắt ra một miếng nếm thử xem." Nương Đông Phong cảm thấy mứt táo này có lẽ cũng giống như kẹo cứng, dùng dao cắt ra một chút nếm thử hương vị cũng tốt.

"Nếu quả thật ăn ngon, ta sẽ đưa qua nhà gia gia của con một ít." Trong thôn, có vài hộ gia đình đã sớm phân gia, không sống cùng gia gia và nãi nãi, nhưng bọn họ đối với cha nương của mình vẫn rất hiếu thuận, phàm là có cái gì ăn ngon, bọn họ đều sẽ đưa qua nhà cha nương một ít. Phân gia, sẽ ít khi xảy ra tranh cãi, mối quan hệ giữa hai bên cũng sẽ được duy trì tốt.

Lý Đông Phong đi ra ngoài rửa mặt, nương Đông Phong đi đến nhà bếp dùng dao cắt mứt táo ra, lập tức nhìn thấy hột táo: "Cũng có hột a, xem ra cũng giống như táo của chúng ta."

Nàng nhéo một miếng mứt táo rồi bỏ vào trong miệng: "Cũng rất ngọt, rất giống với đường. Cũng không biết có bỏ thêm đường hay không, hay là vốn dĩ đã ngọt như vậy."

Nàng nhịn không được lại nghĩ: "Nếu là vốn dĩ ngọt như vậy, vậy mứt táo này có thể trực tiếp dùng làm đường."

Nương Đông Phong đưa cho Lý Đông Phong nếm thử: "Thật sự rất ngọt, giống đường, nhưng cũng có mùi vị của táo."

Lý Đông Phong nếm nửa miếng: "Ăn ngon a. Nương! Người mang qua một ít cho gia gia, nãi nãi đi."


/134

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status