Xuyên Việt Chi Tiên Sinh

Chương 56: Từng người tính toán

/134


Editor: Aubrey.

Hoắc Tiểu Hàn không nghĩ tới Nguyên An Bình lại trở về, mỗi lần hắn đi đến nhà Nguyên đại bá đều sẽ bị giữ lại ăn cơm.

Nguyên An Bình nhấp một ngụm trà, cảm khái: "Ta không nghĩ tới, đưa tiền cho người khác cũng phiền phức như vậy."

Trọng Tôn Liên Giác nghe vậy liền hỏi: "Làm sao? Bọn họ không muốn nhận?"

Nguyên An Bình gật đầu: "Đẩy tới đẩy lui, cuối cùng phải khiến cho ta ném bạc ở lại rồi vội vàng chạy về, còn phải giảm bớt một nửa."

Trọng Tôn Liên Giác nghe xong liền nhịn không được khen một câu: "Nhân phẩm ngược lại cũng không tệ."

Nguyên An Bình cười cười, đem năm mươi lượng bạc còn dư ra: "Năm mươi lượng này, tiên sinh ngài cầm đi."

Trọng Tôn Liên Giác không ngờ đến hắn sẽ đưa ra chiêu thức như vậy, ông liền cười hỏi: "Sao đây? Ngươi đây là muốn thử thách nhân phẩm của ta?"

Nguyên An Bình nhếch môi cười nói: "Ta đâu có rảnh để chơi cái trò này, cứ lấy đi, để dành mua sách. Ta biết mỗi lần ngươi cần mua thứ gì đó, đều sẽ không hỏi tiền của ta, bây giờ ta cho, cũng đỡ phải phiền toái, cứ xem như là tiền từ trên trời rơi xuống."

Trọng Tôn Liên Giác suy nghĩ một chút, vẫn đành phải nhận lấy, ông dò hỏi: "An Bình! Ngươi có muốn được nhận một chức quan nào không?"

Nguyên An Bình có chút bất ngờ: "Tại sao lại hỏi ta cái đề tài này? Ta đã từng nói qua rồi, tính cách này của ta không thích hợp làm quan."

Ngữ khí của Trọng Tôn Liên Giác chứa đầy vẻ bất đắc dĩ: "Quan chức có chỗ hỏng, nhưng cũng có lợi ích. Chuyện ngày hôm nay, chắc ngươi cũng đã nhận ra rồi đi?"

Nguyên An Bình suy tư, địa vị xã hội quả thật là một chuyện rất tất yếu, có tiền nhưng lại không có địa vị, lỡ như một ngày nào đó có hoạ tới cửa, e rằng chỉ có thể mặc cho người khác xâu xé: "Xem ra, chỉ thi lấy cái công danh tú tài thôi là không được."

"Ngươi muốn làm quan?" Trong lòng của Trọng Tôn Liên Giác có chút phức tạp.

Nguyên An Bình đáp: "Ta quyết định, thay đổi mục tiêu từ công danh tú tài lên đến cử nhân."

"...Chỉ cử nhân là thoả mãn?" Quả nhiên là một người không có chí lớn.

Nguyên An Bình trả lời một cách rất đương nhiên: "Phải a, cử nhân nhất định đã được tính là có địa vị mang tính quốc gia rồi. Còn làm quan thì... Quá phiền phức."

Trọng Tôn Liên Giác cảm thấy cũng được: "Cũng có vài phần đạo lý."

Cuộc nói chuyện của hai người nếu như để cho người khác nghe được, rất có thể sẽ tìm cách cười nhạo bọn họ. Dù sao thì, trong lời nói của họ đều đem chuyện giành được địa vị ra nói rất dễ dàng, dễ như trở bàn tay, nên nếu như để cho người khác nghe được nhất định sẽ cảm thấy hai người này quá mức tự tin.

Sự xuất hiện của Chương lão gia, khiến cho không ít người trong thôn ghen tị với vận khí tốt của Nguyên An Bình. Trước kia, chẳng qua chỉ là nghe nói tới, có người lại còn đỏ mắt cho rằng Nguyên An Bình thổi phòng, bây giờ người thật tới cửa, giấm chua trong lòng cũng theo đó mà trào ra bên ngoài không ngừng, tất nhiên Nguyên Căn Thạc cũng nằm trong nhóm người này.

Phương Hoa đặt đũa xuống, nghĩ đến chuyện Chương lão gia đi đến nhà của Nguyên An Bình, trong lòng có chút không bình tĩnh được, liền hỏi Nguyên Căn Thạc: "Đương gia! Ngươi nói một chút xem, tại sao Chương lão gia lại đi tìm Nguyên An Bình?"

"Làm sao ta biết?" Nguyên Căn Thạc gắp một đũa thức ăn, thức ăn trong mâm nhất thời bớt đi không ít. Nguyên Đại Phú thấy vậy, liền vội vàng gắp thức ăn bỏ vào trong bát, tránh cho không còn có thức ăn để ăn.

Trong đầu Phương Hoa hơi chuyển động, lại hỏi: "Ngươi nói xem có liên quan đến mầm đậu không?"

Nguyên Căn Thạc không chút nào để ý nói: "Cũng có khả năng, bằng không Nguyên An Bình làm gì có giá trị để Chương lão gia người ta tự mình tới cửa a."

Phương Hoa vừa nghe, liền không nhịn được trợn mắt lên: "Nói như vậy, xem ra mầm đậu này không phải là thứ tầm thường, nếu không tại sao Chương lão gia lại để ý như vậy?"

Nói xong liền không nhịn được chua xót một phen: "Nguyên An Bình đối xử với đại ca ngươi cũng thật đủ tốt, có sinh ý như thế nào cũng đều giao cho bọn họ làm. Tại sao chúng ta lại không có loại vận may như vậy?"

Nguyên Căn Thạc không nói gì, hắn tự biết những chuyện mà bản thân mình đã làm, Nguyên An Bình có bất kỳ chỗ tốt nào cũng sẽ không cho hắn.

"Ngươi nói xem, có phải lần này Nguyên An Bình nhận được cái gì tốt hay không?"

"Nếu có thì thế nào? Chúng ta cũng không mò được một đồng nào, ăn cơm đi, đừng có đoán mò vô dụng nữa."

Trong lòng Phương Hoa nghẹn khuất, có chuyện tốt gì cũng đều bị Nguyên An Bình chiếm, nhà bọn họ cũng chỉ có thể kiềm nén mà thôi.

Con ngươi Phương Hoa đảo một vòng, lại có một cái chủ ý: "Đương gia! Chúng ta đi vay tiền của nó đi."

Nguyên Đại Phú cảm thấy thật vô căn cứ: "Nương! Nguyên An Bình hư như vậy, làm sao có khả năng nguyện ý cho chúng ta vay tiền a?"

Nguyên Căn Thạc cảm thấy lời nhi tử nói rất có đạo lý: "Đừng có tuỳ tiện đoán mò nữa, vay tiền? Khẳng định sẽ không vay được đâu."

"Ta có một chủ ý." Nàng nói xong liền đem chủ ý của mình nói cho Nguyên Căn Thạc nghe: "Ngươi cảm thấy chủ ý này thế nào?"

Nguyên Căn Thạc có chút hoài nghi: "Chủ ý này của ngươi có được hay không?"

Phương Hoa rất có tự tin: "Ngươi cứ yên tâm đi, nhất định sẽ thành công. Bất quá, việc này phải chờ đến tháng Chạp năm sau mới làm được."

Một nhà Nguyên Căn Thạc, từng người đều muốn tính kế Nguyên An Bình. Còn người nhà họ Hoắc, sau khi biết được tin Chương lão gia đi đến nhà của Nguyên An Bình, trong lòng bọn họ cũng không thể giữ được bình tĩnh.


/134

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status