Xuyên Việt Chi Tiên Sinh

Chương 48: Tu sửa phòng ở

/134


Editor: Aubrey.

Phương Hoa cầm theo quả bí ngô sứt mẻ lảo đảo chạy đến bãi đất trống, chỗ những người trong thôn thường hay tụ tập. Gặp được một vài thanh niên trai tráng trong thôn cầm xẻng và thang trên tay, vừa nói vừa tiêu xái cười đùa đi ngang qua, nàng hiếu kỳ quay lại nhìn vài lần.

Chờ sau khi tới chỗ đất trống, nơi đó đã có một vài nữ nhân tụ tập, nàng nghi hoặc, liền không nhịn được kéo một nữ nhân có quen biết đến hỏi thăm: "Ta vừa mới nhìn thấy mấy người Nguyên Lão Tam mang theo xẻng, còn có một cái thang đi về hướng tây. Bọn họ tính đi làm gì vậy a?"

Phụ nhân kia giả vờ ngạc nhiên hỏi: "Ngươi không biết sao?"

Dù sao thì người mà Phương Hoa hỏi thăm cũng chính là nàng, bởi vì khi trong thôn có chuyện gì, nàng luôn luôn là người biết trước. Huống chi, việc này cũng có quan hệ với đối phương.

Phương Hoa ở một bên gọt vỏ bí ngô, nghe đối phương nói lời này, lại nghe ra được giọng điệu của phụ nhân hình như cũng có một chút quan hệ với nàng, nàng càng thêm hiếu kỳ hỏi lại: "Ta biết cái gì a?"

Một nữ nhân khác nhỏ giọng nói chen vào: "Nguyên An Bình mang theo Hoắc Tiểu Hàn trở về rồi đó, ngươi biết chuyện này chưa?"

"Biết rồi a, nghe nói còn là ngồi xe ngựa trở về, cũng không biết muốn khoe khoang cái rắm gì. An Bình cũng thật là, cho dù có tiền cũng không cần tiêu phí như vậy a." Lúc mới vừa nghe chuyện này, trong lòng nàng liền cảm thấy chua vô cùng, nàng lớn như vậy rồi nhưng còn chưa biết được tư vị khi ngồi xe ngựa là gì đâu.

Nữ nhân kia không nhận ra ý chua trong lời nói của nàng, liền tiếp tục nói: "Nói cho ngươi nghe, sau khi Hoắc Tiểu Hàn và Hoắc Lão Hắc đoạn thân, tất nhiên không thể về nhà cũ ở. Muốn ở cùng Nguyên An Bình thì lại không có danh phận gì, nghe nói là y thuê một gian phòng trong căn nhà trước đây của Chu Lão Tứ. Bất quá, căn nhà kia đã lâu không có ai ở, không thể trực tiếp dọn vào ở được. Vậy nên, đại ca và đại tẩu của ngươi đã kêu gọi những người này, bảo là muốn giúp y tu sửa lại phòng ở."

Phương Hoa nghe xong liền không nhịn được chế giễu nói: "Bọn họ cũng thật là, quan tâm nhiều như vậy làm gì."

Mấy người phụ nhân khác nghe nàng nói như vậy, trong lòng liền cười thầm. Ai mà không biết hai vợ chồng bọn họ là loại người thích đi chiếm tiện nghi của người khác, hiện tại Nguyên An Bình thoạt nhìn cũng có chút tiền bạc, khẳng định hai vợ chồng nhà kia đỏ mắt không thôi. Nhưng thật đáng tiếc, quan hệ từ trước đến nay luôn rất gay gắt, ngay cả cơ hội đến cửa tống tiền cũng không còn.

Một nữ nhân vốn không ưa gì Phương Hoa, cười tiếp lời: "Không đúng sao? An Bình là cháu ruột của bọn họ, làm đại bá, tất nhiên là phải quan tâm thôi."

Phương Hoa bĩu môi: "Quan tâm cái gì chứ? Còn không phải là có ý đồ gì đó sao? Ai biết được? Lại nói, An Bình cũng thật là, theo một người không trong sạch như Hoắc Tiểu Hàn còn chưa tính, lại còn cắt đứt quan hệ huyết thống của người ta. Thật uổng phí nó là một người đọc sách, vậy mà lại không biết tự tích đức cho chính mình."

Một phụ nhân khác vội vàng ngắt lời nàng, thấp giọng nhắc nhở: "Phương Hoa! Ngươi chớ nói lung tung! Trưởng thôn cũng đã nói, là do bát tự của Hoắc Tiểu Hàn và người nhà của nó không hợp, định sẵn là không có duyên với nhau, vì không muốn làm tổn hại đến người thân nên mới nhịn đau mà đoạn thân. Làm như vậy, cũng là một phần hiếu tâm của Hoắc Tiểu Hàn không muốn liên luỵ đến người nhà."

Một người khác cũng nói: "Đúng vậy a, nói cho cùng thì cũng chỉ là vạn bất đắc dĩ, không phải người nào cũng nguyện ý đoạn thân đâu a."

Những phụ nhân khác cũng dồn dập phụ hoạ, trưởng thôn nói rất đúng, lời giải thích này ít nhất sẽ không làm hỏng danh tiếng. Chuyện này liên quan đến lợi ích của mọi người, cho dù thực tế có như thế nào thì cũng chỉ nên nói thầm trong lòng, không nên đồn ra bên ngoài.

Cái gọi là chuyện xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài, khiến cho danh tiếng của thôn bất hảo, không nói đến chuyện thanh niên muốn đón dâu, ngay cả khuê nữ muốn gả ra ngoài cũng không dễ dàng. Cho nên, phàm là người dân trong thôn, thì không thể chấp nhận thôn dân làm ra những chuyện ảnh hưởng đến danh tiếng của thôn. Mỗi khi thôn dân làm chuyện sai, đa số đều sẽ dựa theo thôn quy mà xử lý.

Còn chuyện của Nguyên An Bình, nếu như không phải vì trưởng thôn thương hại Hoắc Tiểu Hàn, căn bản mọi chuyện cũng sẽ không thuận lợi như vậy. Phương Hoa cũng không ngốc, nghe như vậy cũng không nói đến cái đề tài này nữa.

"Được rồi, được rồi. Trong lòng bất kỳ ai cũng hiểu mà, ta không nói lại là được rồi."

Phương Hoa bỗng nghĩ đến chuyện gì đó, liền đứng dậy nói: "Ta còn có việc, về nhà trước."

Có một phụ nhân vừa thấy Phương Hoa đi, liền cười hỏi người khác: "Các ngươi nói xem, Phương Hoa có quay lại đây không a?"

Những người khác cũng nhịn không được cười đùa theo: "Ta đoán a, nàng ta thích chiếm tiện nghi như vậy, tất nhiên là sẽ quay lại rồi."

"Ta nói cũng thật là, chuyện này là do đại ca và đại tẩu của nàng làm chủ, bọn họ cũng không cảm thấy xấu hổ trước mặt những thôn dân khác hay sao?"

"Phải đó! Da mặt bọn họ thật dày, cũng không quản đa số mọi người đều không hề ưa gì bọn họ."

...

Phương Hoa về đến nhà, thấy trong sân không có ai, liền tiến vào buồng trong, quả nhiên liền thấy trượng phu nhà mình ăn no xong liền chui vào trong chăn làm ổ.

Nàng bước đến đẩy Nguyên Căn Thạc đang ngáy vang trời một cái: "Tỉnh lại đi, tỉnh lại đi. Đừng ngủ nữa, có việc cần nói cho ngươi."

Nguyên Căn Thạc bị quấy rầy giấc ngủ, liền rất không có kiên nhẫn nói: "Ngươi muốn tìm đường chết à? Đừng quấy rầy ta ngủ!"

Phương Hoa cũng không sợ hắn, tiếp tục thân thủ kéo đối phương: "Tỉnh lại đi, ta thật sự có chuyện nói cho ngươi."

Nguyên Căn Thạc sinh khí kéo kéo chăn, ngay cả mắt cũng không trợn: "Chuyện gì? Nói!"

Phương Hoa ngồi ở mép giường, nói: "Tiểu tử Nguyên An Bình kia trở về rồi, ngươi biết chưa?"

Thấy đối phương ngay cả hừ một cái cũng không làm, nàng lại tiếp tục nói: "Nó mang theo Hoắc Tiểu Hàn trở về, nói là sẽ cho Tiểu Hàn thuê gian phòng trong căn nhà của Chu Lão Tứ từng ở. Đại ca và đại tẩu của ngươi còn đứng ra chủ trương giúp Hoắc Tiểu Hàn tu sửa phòng ở nữa kìa."

"Vậy thì có liên quan gì đến ta?" Nguyên Căn Thạc thiếu kiên nhẫn, trở mình đưa lưng về phía Phương Hoa: "Được rồi, ngươi đi ra ngoài đi, đừng phiền ta ngủ."

Phương Hoa không cho hắn ngủ, lại đẩy thêm một cái: "Chỉ biết ngủ! Ta muốn nói với ngươi, hai người chúng ta cũng đi qua đó hỗ trợ đi."

"Ngươi nằm đi mơ đi! Ta mà đi làm việc cho tên tiểu tử kia? Đầu óc của ngươi bị hỏng rồi đi?!" Nguyên Căn Thạc sinh khí ngồi bật dậy.

"Nói! Rốt cuộc là ngươi có ý gì?" Hắn cũng rất hiểu tức phụ của mình, cũng giống như hắn, là loại người nếu không thấy thỏ thì sẽ không thả chim ưng. Không có chỗ tốt, thì làm sao có khả năng sẽ đi tới chỗ đó thu thập?

Phương Hoa thấy hắn đã hoàn toàn tỉnh lại, liền nhỏ giọng nói với hắn: "Tiểu tử An Bình kia xem ra có không ít tiền, chúng ta cũng nên nhân cơ hội này làm tốt lại mối quan hệ với nó."

Nguyên Căn Thạc có chút không để ý: "Thôi dẹp đi, chúng ta và nó đã hoàn toàn cắt đứt rồi. Ngươi vẫn nên đi nghỉ ngơi đi, đừng quan tâm đến những thứ vô dụng kia." Nói xong liền làm động tác muốn nằm xuống.

Phương Hoa nguýt hắn một cái: "Sao ngươi lại thiển cận như vậy? Chúng ta chủ động tới hỗ trợ nó, nó làm tiểu bối, có thể đem chúng ta đuổi về được sao? Lại nói, nó còn là một người đọc sách, mà người đọc sách coi trọng nhất chính là danh tiếng. Cho dù nó vẫn còn không ưa chúng ta, thì cũng không thể công khai bất kính với chúng ta, chuyện đó nếu như bị truyền đi, người chịu thiệt vẫn chính là nó."

Nguyên Căn Thạc không vui đáp: "Nói thì nói như thế, trong lòng nó vốn không hề ưa ta, vậy chúng ta tới hỗ trợ thì có lợi ích gì a? Ta không đi!"

Phương Hoa mỉm cười, đem ý nghĩ của mình nói ra: "Cho dù không thay đổi được mối quan hệ với nó, ít nhất chúng ta còn có thể cọ được một bữa cơm ngon a, nói thế nào cũng đâu có lỗ."

Nguyên Căn Thạc nghe xong cũng cảm thấy rất có lý, muốn người trong thôn hỗ trợ thì phải chiêu đãi một bữa cơm. Còn có thể được ăn món ăn mặn, hắn cũng rất muốn ăn thịt, liền đồng ý: "Được! Bất quá cũng không cần đi sớm như vậy, gần tới giờ cơm rồi đến."

Phương Hoa vốn không muốn làm việc, đối với chủ ý của trượng phu tất nhiên là nàng rất tán thành: "Không đi sớm tới chỗ đó cũng được, thế nào cũng phải vì chuyện lúc trước mà ra dáng một chút mới được."

"Hảo! Đại Phú đi đâu rồi? Tới lúc đó cũng mang theo nó đi cùng đi."

...

Nguyên Căn Thịnh mang người đi đến viện tử của Chu Lão Tứ, để cho tức phụ Chu Hương Chi đi trước bàn với Nguyên An Bình một chút, lát nữa bọn họ nên tu sửa gian phòng nào trước.


/134

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status