Xuyên Việt Chi Tiên Sinh

Chương 45: Lo chuyện bao đồng

/134


Editor: Aubrey.

Bọn họ đứng trên một cây cầu hóng gió một chút, nhìn thời gian, Nguyên An Bình nói với hai đứa trẻ và Hoắc Tiểu Hàn đang chơi với nhau vô cùng hưng phấn: "Thời gian không còn sớm, nên trở về rồi."

Lâm Dịch đang chơi vui vẻ nên không muốn về chút nào, vì vậy bé năn nỉ nói: "An Bình ca ca! Chúng ta chơi thêm một chút nữa đi."

Bàn Đôn cũng muốn chơi thêm một chút, thế nhưng bé biết cha nương còn đang ở ngoài cổng thị trấn chờ hội hợp. Bé biết năn nỉ cũng vô dụng, chỉ có thể tiếc nuối nghĩ "Aiz! Chỉ có thể chờ lần sau lại chơi tiếp vậy."

Về phần Hoắc Tiểu Hàn, tất nhiên là một người rất nghe lời.

Nguyên An Bình thẳng thắn cự tuyệt lời thỉnh cầu của Lâm Dịch: "Không được! Hôm nay chúng ta còn phải trở về thôn, hơn nữa, ngày hôm nay gió lớn, lỡ ngươi bị gió thổi nhiễm lạnh thì phải làm sao bây giờ? Nếu còn muốn chơi, thì lần sau đợi thời tiết tốt hơn chúng ta sẽ lại ra ngoài chơi."

Lâm Dịch chu mỏ không vui: "Lừa người, nếu sau này ngươi không tới nữa, thì chúng ta làm sao đi chơi a."

Hoắc Tiểu Hàn thấy bé không cao hứng, liền nói với bé: "An Bình ca sẽ còn tới nữa, ngươi quên rồi sao? Chúng ta còn phải trở lại tìm gia gia của ngươi bắt mạch a."

Cái mặt bánh bao của Lâm Dịch nhăn lại: "Nhưng mà... Các ngươi khỏi bệnh rồi, thì sẽ không tới nữa."

Hoắc Tiểu Hàn: "..."

Không đau không ốm thì sẽ có rất ít người đi đến y quán, huống hồ bọn họ cũng có rất ít cơ hội được đi đến thị trấn.

Nguyên An Bình thấy bộ dạng Lâm Dịch mất mát như vậy, quả thực để cho tiểu hài tử hiểu được cái gì gọi là "không có bữa tiệc nào là không tàn" rất là khó khăn. Vì vậy, sau khi hắn suy nghĩ một chút, liền đồng ý nói: "Vậy sau này mỗi khi chúng ta vào thị trấn thì sẽ đến thăm ngươi, thế nào?"

Bàn Đôn cũng biểu thị nói: "Mỗi khi ta vào thị trấn cũng sẽ tìm ngươi đi chơi, lần sau ta sẽ dẫn Lý Tự ca đi cùng, ta và hắn sẽ cùng ngươi đi chơi."

Tuy rằng Hoắc Tiểu Hàn cảm thấy cơ hội mình được vào thị trấn vốn đã ít lại càng ít, nhưng y cũng đồng dạng đồng ý với Lâm Dịch: "Ta cũng sẽ đi tìm ngươi."

Nguyên An Bình bọn họ cũng không sống trong thị trấn, Lâm Dịch biết kết quả như vậy đã được xem là tốt nhất rồi: "Nói thì phải giữ lời đó, các ngươi nói sẽ tới tìm ta chơi, vậy thì nhất định phải đến mới được a."

Mấy người bọn họ liền biểu thị mình nhất định sẽ tới.

Trên đường trở về, Nguyên An Bình nhìn thấy ở phía trước không xa có một nhóm người cao to đang đánh đập một lão nhân, còn có năm người vây ở bên cạnh vừa nói vừa cười như đang hưởng thức một màn kịch, lại có một nam hài chừng mười tuổi trên mặt có một vết sẹo đang khóc rống cầu xin bọn họ đừng đánh gia gia của bé. Mà càng khiến cho Nguyên An Bình kinh ngạc chính là, đối với chuyện này mọi người chỉ dám đứng cách xa mà nhìn, ngay cả vây xem cũng không dám, điều này khiến cho hắn cảm thấy đám du côn kia không phải là những người bình thường.

Hai đứa bé chưa bao giờ nhìn thấy mấy người hung ác như vậy, đều sợ tới mức trốn ra phía sau Nguyên An Bình.

Bàn Đôn sợ hãi hỏi Nguyên An Bình: "Tại sao bọn họ lại đánh người a?"

"Bọn họ là người xấu, tiểu ca ca kia thật đáng thương a." Lâm Dịch nhìn về phía nam hài có vết sẹo trên mặt đang cố gắng chống đỡ chịu đòn thay cho lão nhân, lại bị một tên côn đồ đứng bên cạnh tàn nhẫn đẩy ngã xuống mặt đất.

Hoắc Tiểu Hàn nhìn đến lão nhân một đầu tóc hoa râm đang chịu đựng bị quyền đấm cước đá, rất lo lắng nói: "Bọn họ ra tay nặng như vậy, sẽ đem người đánh chết! Tại sao không có ai đứng ra quản bọn họ vậy? Quan phủ nha dịch tại sao còn chưa tới a?"

Nguyên An Bình cau mày nhìn về phía đám người đang đánh người, thoạt nhìn bọn họ ra tay rất nặng, hoàn toàn xem lão nhân kia là cái bao cát. Hắn nói với Hoắc Tiểu Hàn: "Ngươi mang theo hai đứa trẻ tránh khỏi đám người kia trở về y quán trước, ta đi tới đó xem một chút."

Hoắc Tiểu Hàn lo lắng hỏi: "An Bình ca! Ngươi muốn xen vào việc này sao? Bọn họ thoạt nhìn rất khó động tới a."

"Không có việc gì, ta đi trước xem xem, ngươi nhanh chóng mang hai người bọn họ trở về đi." Sau khi Nguyên An Bình dặn dò xong, liền đi đến phương hướng của đám người kia.

Hoắc Tiểu Hàn lo lắng nhìn hắn, y rất muốn ở lại, nhưng lại không thể không nghe lời đối phương.

Bàn Đôn thấy Nguyên An Bình đi về phía đám người kia, liền nói với Hoắc Tiểu Hàn: "Tiểu Hàn ca ca! Chúng ta không thể đi, nếu như An Bình ca ca bị khi dễ, chúng ta phải đi giúp hắn."

Lâm Dịch cũng rất lo lắng nói: "Phải a! An Bình ca ca không cao như bọn họ, cũng không trưởng thành cường tráng như bọn họ, khẳng định sẽ đánh không lại bọn họ a. Aiz! Nếu như An Bình ca ca là đại hiệp thì tốt rồi, khẳng định chỉ trong mấy chiêu là sẽ đánh bại được đám người xấu kia, chúng ta ở lại giúp hắn đi."

Tất nhiên Hoắc Tiểu Hàn muốn ở lại, y vội vàng lôi kéo hai đứa nhỏ tìm một góc an toàn đứng, lo lắng nhìn về phía Nguyên An Bình.

"Đừng đánh gia gia của ta, van cầu các ngươi đừng đánh gia gia của ta!" Tiểu nam hài bi thương khóc rống muốn tiến lên đẩy đám người đang đánh gia gia của bé ra, bởi vì cơ thể còn nhỏ nên không có khí lực gì, nên rất dễ dàng lại bị bọn họ đẩy ngã xuống mặt đất.

Nguyên An Bình đỡ tiểu nam hài dậy, sau đó liền nói với mấy tên nam nhân đang đánh đập lão nhân: "Ta khuyên các ngươi nên mau chóng dừng tay! Lẽ nào các ngươi muốn nháo chết người sao?! Ta không quan tâm các ngươi có bối cảnh gì, nhưng nếu xảy ra chuyện liên quan đến mạng người thì tuyệt đối không thể bỏ qua!"

Năm tên du côn đang vây xem đều nhìn về phía Nguyên An Bình.

Một người trong đó cười nhạo: "Ui! Xuất hiện một tên lo chuyện bao đồng a."

Tên còn lại cũng cười nhạo nói: "Xem dáng dấp hình như là một thư sinh, chẳng trách lại ngốc như vậy."

"Ngốc? Dám nhúng tay vào chuyện của huynh đệ chúng ta, ta thấy hắn thật không biết trời cao đất rộng là gì!" Lại thêm một người giễu cợt.

Tên kia đang đánh người thì dừng tay, nhìn về phía Nguyên An Bình, hung tợn mắng: "Hôm nay tâm tình lão tử rất khó chịu, mau chóng cút ngay cho lão tử! Nếu không, ta cũng sẽ đánh cả ngươi!"

Một người từ nãy đến giờ vẫn không lên tiếng thì lại bộc lộ ra vẻ mặt hung ác: "Các huynh đệ! Dông dài với hắn làm cái gì, cứ trực tiếp đánh hắn là được. Dám quản đến chuyện của huynh đệ chúng ta, phải để cho hắn nếm thử vị đắng mới được."

Mấy người còn lại cũng đều cảm thấy rất có lý.

Mắt thấy bọn họ thay đổi mục tiêu từ lão nhân thành chính mình, Nguyên An Bình hơi híp mắt lại, trong lòng vô cùng oán niệm. Đời trước hắn từng là một cao thủ đánh nhau, nhưng đáng tiếc hiện tại không còn cứng cáp được như vậy. Bằng không, hắn không đem mấy người này mạnh mẽ đánh cho một trận thì không phải là hắn. Đánh người xong liền chạy, bọn họ có muốn tìm mình cũng sẽ không dễ dàng.

Nhìn bọn họ sau khi làm nóng người liền đi về phía mình, Nguyên An Bình liếc nhìn lão nhân đang nằm bất động, thật tiếc khi lúc này hắn đang giúp ông kéo cừu hận thì người này vẫn không có cách nào chạy trốn.

Còn hắn, vì sao hiện tại đang bị người ta áp sát lại còn có tâm trạng quan tâm đến người khác? Không phải hắn không hiểu được tính nghiêm trọng trong chuyện này, mà là bên trong không gian của hắn còn có một vài món vũ khí để đối phó với những người này, tuyệt đối có thể đảm bảo được an toàn của hắn.


/134

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status