Xuyên Việt Chi Tiên Sinh

Chương 38: Cứu trị

/134


Editor: Aubrey.

Nguyên thị nhìn Hoắc Tiểu Hàn đang nằm hôn mê bất tỉnh trên giường, cảm thấy rất hổ thẹn. Nghĩ đến Hoắc Tiểu Hàn có khả năng không thể sống khỏi đêm nay, liền không nhịn được rơi nước mắt, nói cho cùng thì vẫn là hai mẹ con bọn họ đã hại Hoắc Tiểu Hàn.

Hoắc Thanh Thanh cực kỳ sợ hãi nhìn nương mình đang không ngừng giúp Hoắc Tiểu Hàn thay khăn, bé biết chính mình đã gây ra đại hoạ nên tiểu thúc mới bị bệnh như vậy, tất cả đều là tại mình.

"Nương." Hoắc Thanh Thanh lo lắng kêu một tiếng.

Nguyên thị nhìn nữ nhi gầy yếu của mình, liền ôm lấy bé vào lòng mà khóc lớn. Mệnh của bọn họ tại sao lại khổ như vậy? Cuộc sống như thế này đến bao giờ mới chấm dứt đây a?

Hoắc Thanh Thanh nhìn nương mình khóc thương tâm như vậy, chính mình cũng nhỏ giọng thút thít khóc theo.

Thời điểm hai người bọn họ đang khóc, liền nghe được bên ngoài có tiếng người đến, hơn nữa còn đang đi tới bên này. Nguyên thị vội vã lau nước mắt, dặn dò Hoắc Thanh Thanh đừng khóc nữa. Sau đó, nàng liền có chút bất ngờ khi nhìn thấy có hai trung niên cường tráng trong thôn đến đây, cùng nhau mang Hoắc Tiểu Hàn cả người lẫn chăn đi ra ngoài.

Nguyên thị không rõ tình hình hiện tại là gì nên cũng vội vã đi theo, nàng lo sợ họ Lưu sẽ cho người đến tuỳ tiện xử lý Hoắc Tiểu Hàn.

Chờ đến khi nàng khỏi cửa, liền phát hiện có một chiếc xe lừa đang đứng chờ, người đứng bên cạnh xe lừa cũng chính là Nguyên An Bình, trong nháy mắt tâm nàng cũng bình tĩnh lại.

Tuy rằng không biết Nguyên An Bình đã dùng biện pháp gì để đưa Hoắc Tiểu Hàn đi, nhưng ít nhất Hoắc Tiểu Hàn vẫn còn một chút hy vọng sống. Nàng âm thầm cầu nguyện Hoắc Tiểu Hàn ngàn lần vạn lần phải mau chóng khoẻ lên, nếu không cả đời này nàng sẽ không thể nào yên tâm mà sống được.

Nguyên An Bình lên tiếng cảm ơn hai vị trung niên, nhìn đến sắc mặt trắng bệch của Hoắc Tiểu Hàn, trong lòng lo lắng đến cực điểm, hận không thể lập tức nhào tới kiểm tra một phen.

Thế nhưng, để người khác không phát hiện ra được gì, hắn chỉ có thể nhịn. Nguyên An Bình mượn một chiếc xe lừa của một nhân gia có quen biết trong thôn, trên xe đặt rất nhiều đệm chăn, hắn ôm Hoắc Tiểu Hàn lên xe rồi đắp chăn cho y. Sau khi chuẩn bị xong, hắn liền nói với người ngồi trước xe: "Trương Vượng đại ca! Làm phiền ngươi mau chóng đưa chúng ta lên thị trấn."

Trương Vượng cũng biết cứu người như cứu hoả, Hoắc Tiểu Hàn bây giờ thoạt nhìn rất không tốt. Hắn đáp lại một tiếng, liền vung roi lên lái xe đi.

Nguyên An Bình đưa tay lên trán Hoắc Tiểu Hàn, nóng đến lợi hại. Nghĩ đến bệnh phong hàn ở cổ đại đều có nguy cơ gây chết người, trong lòng liền cực kỳ khủng hoảng. Tình huống hiện tại của Hoắc Tiểu Hàn rất nguy hiểm, trước tiên cần phải làm cho y hạ bớt nhiệt mới được.

Nguyên An Bình tựa người vào trong chăn, từ trong không gian lấy ra một viên thuốc hạ sốt, còn là loại thuốc viên cỡ lớn, cũng may là thuốc này không quá đắng mà lại còn có chút vị ngọt của trái cây. Hắn đem thuốc thả vào trong nước ấm, đỡ lấy Hoắc Tiểu Hàn rồi cẩn thận uy cho y uống.

Thật vui mừng chính là, tuy rằng tương đối khó khăn, nhưng Hoắc Tiểu Hàn vẫn thuận lợi uống hết. Tiếp theo, Nguyên An Bình liền cẩn thận đút cho Tiểu Hàn một ít đường glu-cô.

Nhìn sắc mặt trắng bệch của Hoắc Tiểu Hàn, trong lòng Nguyên An Bình rất hồi hộp, hắn sợ thuốc này không có tác dụng, hắn cũng sợ thiếu niên này không thể khoẻ lại. Nguyên An Bình đem người chặt chẽ ôm vào trong lòng, hắn thật sự vô cùng sợ hãi. Cái chết, chính là sự tình khiến người khác hoảng sợ nhất.

Trương Vượng quay đầu lại nhìn Nguyên An Bình đang ngơ ngác ôm lấy Hoắc Tiểu Hàn, thầm thở dài một hơi: "Aiz! Thật là nghiệp chướng a."

Xe lừa một đường chạy băng băng, chờ tiến vào trong thị trấn liền tăng nhanh tốc độ đi đến một y quán, nghe nói y thuật của vị đại phu kia rất cao tay.

Nguyên An Bình căng thẳng nhìn chằm chằm lão tiên sinh đang bắt mạch cho Hoắc Tiểu Hàn, tuy rằng lo lắng nhưng hắn cũng không dám lên tiếng thúc giục. Hắn nhìn chằm chằm sắc mặt lão tiên sinh, chỉ sợ ông sẽ lộ ra biểu tình nghiêm nghị thương tâm mà không giúp được gì.

Sắc mặt lão tiên sinh trở nên trầm trọng, Nguyên An Bình cũng căng thẳng theo. Chờ lão tiên sinh chẩn xong mạch, hắn liền vội vã lên tiếng hỏi: "Đại phu! Y thế nào rồi? Ngài nhất định phải mau mau cứu y!"

Lão tiên sinh khẽ gật đầu, ngữ khí ôn hoà đáp: "Tuy rằng bệnh tình rất nguy hiểm, nhưng vẫn có thể chữa được. Chỉ là thân thể của đứa trẻ này quá yếu, cần phải hảo hảo điều trị một phen, không thì sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ."

Nguyên An Bình vừa nghe có thể điều trị, cuối cùng cũng có thể yên lòng. Hắn mạnh mẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm, liền vội hỏi: "Có thể trị được là tốt rồi, có thể trị được là tốt rồi! Về phần điều trị như thế nào, còn phải làm phiền đại phu chỉ điểm một phen."

Lão tiên sinh tất nhiên là đáp ứng, cầm phương thuốc đã viết xong trên tay đưa cho Nguyên An Bình: "Ba bát nước nấu thành một bát."

Nghĩ đến bọn họ đi bằng xe lừa đến, ông liền thuận miệng nói một câu: "Nếu như không có nơi ở, sân sau còn có một gian phòng khách, các ngươi có thể tạm thời ở lại. Còn chuyện nấu thuốc, cũng có thể để cho dược đồng của ta hỗ trợ."

"Tạ ơn đại phu! Trong thời gian chúng ta ở lại nơi này, ta sẽ thanh toán tiền bạc cho ngài." Nguyên An Bình vội vàng nói lời tạ ơn, tuy rằng có thể ở chỗ khác, nhưng nếu như đã muốn chữa bệnh thì vẫn nên ở gần đại phu một chút.

Nhìn phương thuốc trong tay, Nguyên An Bình lại có chút lo lắng. Lúc nãy hắn cho Hoắc Tiểu Hàn uống thuốc hạ sốt, cũng không biết có xung đột với phương thuốc của đại phu không. Hắn lại có chút tự trách bản thân làm việc không cẩn thận, vạn nhất dược tính có xung đột lẫn nhau thì hắn phải làm sao bây giờ.

Trương Vượng giúp đỡ bọn họ chuyển Hoắc Tiểu Hàn đến khách phòng ở sân sau, sau đó Nguyên An Bình liền đưa cho Trương Vượng một ít bạc, có chút áy náy nói: "Làm phiền Trương đại ca, hiện tại ta phải ở đây nên không đi được, ca có thể mua giúp ta một ít áo bông cùng giày cho Hoắc Tiểu Hàn được không? Lại mua thêm một ít thịt gà, thịt dê, cộng thêm một ít thịt lợn cũng mua về đây."

Trương Vượng nhìn bạc mà Nguyên An Bình đưa tới, nghĩ thầm "Lời đồn trong thôn quả nhiên không sai, Nguyên An Bình thực sự có rất nhiều tiền. Cũng khó trách Hoắc gia muốn tính kế hắn, chỉ khổ cho Hoắc Tiểu Hàn mà thôi."

Trương Vượng cầm bạc: "Được, ta giúp ngươi đi mua."

Đợi Trương Vượng đi rồi, Nguyên An Bình liền nhìn đến Hoắc Tiểu Hàn đang nằm yên tĩnh trên giường. Sờ lên trán y một chút, vẫn còn khá nóng.

Nguyên An Bình quan sát gương mặt tái nhợt của Hoắc Tiểu Hàn, nhẹ giọng nói: "Tiểu Hàn! Ngươi mau tỉnh lại đi, chờ sau khi ngươi tỉnh lại ta sẽ nói cho ngươi biết một chuyện, có lẽ ngươi nghe được sẽ vô cùng cao hứng..."

Hắn lại nhìn qua đôi má thon gầy của Hoắc Tiểu Hàn: "Đại phu nói sau này phải nuôi ngươi thật hảo, ngươi gầy như vậy, xác thực phải nuôi cho thật tốt. Ta phải nghĩ cách làm cho ngươi mập lên một chút, kỳ thực càng mập thì mới càng đáng yêu."

Hắn thật sự rất hối hận, lẽ ra hắn nên sớm nghĩ biện pháp cứu y từ trong cái nhà kia ra, mà không phải vì sợ gặp phải phiền phức. Cứ kéo dài rồi lại kéo dài, hắn nghĩ lại mà có chút sợ: "Tiểu Hàn! Xin lỗi, đáng lẽ ra ta nên sớm cứu ngươi ra khỏi cái nhà kia. Cũng may đại phu đã nói ngươi vẫn còn có thể cứu được, không thì ta chắc chắn sẽ phải ân hận cả đời."

Sau khi Trương Vượng trở lại, Nguyên An Bình liền đem những đồ vật hắn mua về sắp xếp lại một phen. Tiếp theo, Nguyên An Bình cầm lấy một cân thịt đưa cho hắn để làm quà tạ lễ: "Trương Vượng ca! Làm phiền ca giúp ta chuyển lời với những hài tử trong thôn, tạm thời ngừng học chữ vài ngày, đợi qua mấy ngày nữa ta sẽ về dạy lại cho bọn chúng."

Trương Vượng thấy Nguyên An Bình muốn đưa thịt, liền vội vàng từ chối. Nhưng từ chối mãi cũng không xong, nên hắn đành phải nhận lấy: "Hảo! Vậy ta đây đi trước, nếu như có cần ta giúp gì thì cứ tìm người đến trong thôn chuyển lời cho ta."

Nguyên An Bình mỉm cười, tạ ơn hắn: "Hảo! Ta nhớ rồi, cảm ơn ca."

Đợi Trương Vượng đi rồi, Nguyên An Bình liền uy thuốc cho Hoắc Tiểu Hàn, cầm lấy một cái khăn khô nhúng nước ấm rồi mới đắp lên trán của y. Mặc dù thuốc có tác dụng, nhưng biện pháp hạ nhiệt độ thủ công này cũng có thể thử xem.


/134

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status