Xuyên Việt Chi Tiên Sinh

Chương 28: Cùng nhau ăn cơm

/134


Editor: Aubrey.

Nguyên An Bình cảm thấy vui sướng trở về nhà, đem băng ghế ra trước sân ngồi, lấy ra một quyển sách sử đọc cho qua thời gian. Ba con chó nhỏ trong sân đùa giỡn với nhau một chút, sau đó liền tiến đến bên chân hắn nằm úp sấp tắm nắng.

Nguyên An Bình cúi đầu nhìn xuống, đem cằm hướng tới những con chó con đang nằm trên mu bàn chân của hắn, cảm thấy những ngày tháng như thế này trôi qua thật sự vô cùng thoải mái.

Hắn suy nghĩ kỹ một chút, bây giờ hắn không thiếu ăn, không thiếu mặc và cũng không thiếu tiền. Giống như là có một loại nỗ lực nào đó đang thôi thúc hắn, cũng may là hắn vẫn còn có một vài đứa học trò cho hắn dạy dỗ. Nếu không, cuộc sống của hắn sẽ thật sự trôi qua rất thanh nhàn.

Ngồi trong một lát, bị phơi nắng đến mức buồn ngủ nên Nguyên An Bình liền đứng dậy. Hắn đem sách sử đặt lên trên bàn, cầm giấy cùng với bút mực đi ra, tự mình thử động thủ mài mực một chút. Hắn cũng đã từng luyện qua mấy năm viết chữ bằng bút lông, học chính là thể chữ Hán. Chỉ là đã qua nhiều năm không có luyện lại, hắn thử chấm mực một chút, rồi ở trên một tờ giấy mỏng thử tìm lại cảm giác một chút.

Luyện viết chữ đến tận giữa trưa, hắn cảm thấy dường như đã tìm lại được cảm giác như trước, liền một lần nữa lấy một tờ giấy mới, viết xuống một câu thơ trong bài thơ Tĩnh Dạ Tứ của Lý Bạch.

Tuy rằng hắn cũng có một chút nhớ nhà, nhưng mà cho dù hắn có tưởng niệm bao nhiêu lần thì hắn cũng không thể quay về địa cầu được.

Chờ làm xong mực nước, Nguyên An Bình liền đem giấy bẻ cong rồi cất vào trong tủ, coi như đây là một loại hoài niệm đi.

Nguyên An Bình rửa sạch mực nước dính trên tay, mắt thấy sắc trời đã đến giữa trưa rồi, hắn liền đi hâm nóng bánh bột ngô, lấy thêm một ít canh gà mà hắn đã tồn trữ trong không gian làm thành một bữa trưa đơn giản. Nói đến canh gà, hắn hiện đang tồn trữ trong không gian hai nồi canh gà lớn. Bởi vì thân thể của hắn cũng giống với Hoắc Tiểu Hàn, đều không được khoẻ mạnh cho lắm. Tuy rằng không gầy đến mức bị một cơn gió thổi qua là bay đi, nhưng xác thực vẫn rất gầy yếu, cho nên đều cần phải được bồi bổ.

Hắn vừa tự hỏi làm sao để tìm được một cơ hội tốt bồi bổ cho Hoắc Tiểu Hàn, vừa đem nồi lớn đi rửa sạch sẽ.

Vừa thu thập xong, thì đám hài tử cũng đều tới rồi. Hắn cũng không lo lắng gì nhiều, trước tiên hắn phải ôn tập cho bọn nhỏ một số kiến thức đã học, còn bản thân hắn cũng sẽ không còn vướng bận để đi làm chuyện riêng của mình.

Chờ đám hài tử đều đã đến đông đủ, hắn mới cầm theo nhánh trúc bước ra ngoài.

Nguyên An Bình đứng trước mặt đám hài tử, thông báo với bọn chúng một tin: “Từ ngày hôm nay trở đi, nguyên bản là mỗi ngày học bốn chữ sẽ đổi lại thành mỗi ngày học tám chữ. Bất quá, các ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không giống như trước đây, hôm nay học thì ngày mai sẽ kiểm tra, mà là qua năm ngày mới kiểm tra một lần. Cho nên, các ngươi cũng phải cố gắng thật chăm chỉ mới được, bằng không…”

Hắn vung vẩy nhánh trúc trong tay: “Nhánh trúc trong tay ta cũng không phải chỉ dùng để trang trí.” Nhìn đến từng khuôn mặt nhỏ của bọn chúng đều căng hết cả ra, rất có bộ dạng đã thông suốt, Nguyên An Bình cũng liền bắt đầu dạy cho bọn chúng những chữ mới.

“Ngày hôm nay, chúng ta sẽ học tám chữ ‘Kim sanh Lệ Thuỷ, ngọc xuất Côn Cương’…”

Cả một buổi chiều, Nguyên An Bình nhận thấy tình hình học tập của bọn nhỏ coi như cũng khiến cho hắn thoả mãn. Dù cho hắn đột ngột tăng cường số chữ, hay là trước khi thi, thì những hài tử này vẫn là thật tâm muốn học tập, lại còn phi thường chủ động cố gắng, trong những lúc không được hắn dạy thì bọn nhỏ vẫn đem những chữ trước đó đều học xong.

Dựa theo số lượng học tập tính ra, thì một ngày đều phải học ít nhất là mười chữ mới, nhưng bọn chúng vẫn đều học xong. Cho nên, dưới cái nhìn của hắn thì mỗi ngày chỉ học tám chữ thôi cũng không có vấn đề gì.

Nếu không, mỗi ngày chỉ học có bốn chữ, thì không biết đến khi nào hắn mới dạy xong một ngàn chữ đây? Nói tóm lại, hắn cũng không phải là một người có lòng kiên nhẫn.

Chờ đến khi tan học, nhìn đến từng hài tử đều đã rời đi, Nguyên An Bình liền đem cửa viện đóng lại, trở lại trong phòng rồi tự rót cho mình một chén trà nóng.

Khí trời càng ngày càng lạnh, mới chỉ ở bên ngoài có ba tiếng thôi, mà hắn vẫn cảm thấy bị lạnh cóng đến hoảng.

Nâng chén trà nóng lên uống vài ngụm, sau khi cảm thấy thoải mái hơn được một chút, hắn liền thở dài một hơi: “Mặt trời có mọc cũng chẳng có tác dụng gì, ngày mai phải để cho bọn nhỏ vào trong phòng học mới được.”

Uống xong chén trà, hắn nhìn ra sắc trời ở bên ngoài. Đã là hơn bốn giờ chiều, hắn có cảm giác dường như mình đã có thể ước chừng được thời gian. Hắn đứng dậy nhìn vào trong nồi, cảm thấy mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, liền bắt đầu động thủ làm bánh màn thầu.

Trên thực tế, xưa nay hắn cũng chưa từng làm bánh màn thầu, còn làm ra thành hình dạng gì, hắn cũng không thể nào đoán trước. Thế nhưng, dù có như thế nào thì hắn cũng phải làm thử xem. Nếu không, hắn sẽ không bao giờ biết được cách làm bột lên men là như thế nào.

Hắn vẩy một ít bột mì lên tấm thớt, đang muốn đem bột đã ủ lên men đặt ở bên trong chậu sứ lên tấm thớt, thì hắn bỗng nghe thấy ở bên ngoài có tiếng gõ cửa. Hắn quay người, hướng về phía đại môn hô: “Cửa không có khoá, đẩy cửa vào đi.”

Sau đó, Hoắc Tiểu Hàn cõng theo một gánh củi đi vào. Nhìn đến Hoắc Tiểu Hàn đang cõng trên lưng một gánh củi lớn, đến nỗi toàn bộ thân thể đều bị áp cong, hắn liền vội vã chạy tới.

Nguyên An Bình một bên cau mày, đưa tay giúp y đỡ lấy gánh củi, một bên trách mắng: “Sao ngươi lại có thể thành thật như vậy?! Không phải ta đã nói ngươi phải cẩn thận rồi sao? Ngươi chỉ cần lấy một ít củi mang đến đây là được rồi!”

Hoắc Tiểu Hàn thở ra một hơi, đáp: “Cũng không có bao nhiêu củi, dù sao cũng là tiền do ngươi bỏ ra, nếu như ta lấy củi quá ít, ngươi sẽ bị thiệt thòi. Với lại, nếu như ta đốn quá ít củi, nếu có người nhìn thấy sẽ bị người ta nói.”

Sắc mặt của Nguyên An Bình cực kỳ khó coi: “Ta bỏ tiền ra cũng không phải mua sự mệt nhọc của ngươi! Nếu như có người nhìn thấy, thì ngươi chỉ cần nói rằng ngươi đem củi qua nhiều chuyến là được. Chẳng lẽ bọn họ còn rảnh rỗi đến mức sẽ chạy đến nhà ta kiểm tra sao?!”

Hoắc Tiểu Hàn thấy hắn đã sinh khí, liền cúi đầu không dám nói gì nữa, y cảm thấy có chút khổ sở a.

Nguyên An Bình nhìn thấy y cúi đầu, cũng không thể làm gì được y, hắn liền thở dài một chút, ngữ khí vẫn không tốt như trước: “Đứng ở đây hứng gió lạnh sao? Mau vào trong nhà đi.” Nói xong, hắn liền đi vào trong phòng trước, Hoắc Tiểu Hàn không dám cãi lệnh, chỉ có thể cúi đầu đi theo phía sau hắn.

Nguyên An Bình đi tới chỗ tấm thớt, không để ý đến y, mà tiếp tục nghiên cứu món bánh mình đang làm.


/134

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status