Xuyên Việt Chi Tiên Sinh

Chương 26: Chỉnh Lý Cùng Chủ Ý

/134


Editor: Aubrey.

Từ nhà lý chính trở về, cho đến khi đã về tới nhà. Từ xa xa Nguyên An Bình đã nhìn thấy Lý Tự đang đứng ở trước cửa nhà mình, trong tay còn đang ôm một con chó nhỏ.

Nguyên An Bình mở khoá cửa ra, để cho Lý Tự đi vào. Nhìn đến con chó mực con mà nhóc đang ôm trên tay, hắn liền đưa tay ra nhận lấy, rồi cùng con chó con kia nhìn nhau vài giây.

“Ân! Rất có tinh thần.” Nguyên An Bình biểu thị bản thân rất hài lòng.

Lý Tự chơi đùa với chó con, vươn ngón tay ra chọc chọc chó nhỏ: “Con chó này là ta xin được từ nhà Chu Vượng, một tháng sau nó trưởng thành là có thể cho nó ăn thức ăn. Trong ba con thì con này là được sinh tốt nhất, nên mới bị ta ôm đi. Hắn cũng cảm thấy rất là không nỡ, nhưng đáng tiếc thức ăn cho chó vốn không đủ, nên nhà bọn họ không thể nuôi chúng được. Hai con còn lại khẳng định cũng không nuôi nổi, không phải đem tặng người khác thì thế nào cũng bị ném đi làm chó hoang.”

Nguyên An Bình nhìn đến con chó con trên tay mình, nói với Lý Tự: “Chờ ta đưa cho ngươi một ít tiền, rồi ngươi đi qua bên đó ôm hai con còn lại về đây.”

Lý Tự có chút không rõ, liền không nhịn được khuyên hắn: “Ngươi nuôi nhiều như vậy làm gì? Hiện tại, con chó này còn nhỏ nên cũng không có điểm gì nổi bật. Nhưng chờ đến khoảng một hai tháng sau, chúng nó lớn lên sẽ ăn rất nhiều, quá lãng phí lương thực.”

Nguyên An Bình đem chó con thả xuống mặt đất, để cho nó chạy đi rồi giải thích với Lý Tự: “Không sao, hiện tại ta nuôi nổi. Nhà ta cũng chỉ có duy nhất một mình ta ở, có thêm một vài con chó thì sẽ tốt hơn.”

Lý Tự ngẫm lại, Nguyên An Bình vừa được người khác cho không ít bạc, có nuôi thêm vài con chó hẳn cũng không sao. Nhóc cũng rất yêu thích chó, chỉ là thức ăn cho người trong nhà ăn còn không đủ, nơi nào còn dư mà đem cho chó ăn.

“Vậy được rồi, ta sẽ giúp ngươi đi một chuyến.”

Nguyên An Bình đi vào trong nhà cầm ra mười lăm văn tiền đưa cho nhóc: “Đi đi.”

Sau đó, hắn liền đi vào trong nhà cầm ra một cái bánh cùng với một cái đĩa. Ngồi chồm hỗm dưới đất, đem bánh bẻ nhỏ ra rồi bỏ vào trong đĩa, hắn vẫy tay với con chó con: “Lại đây, có thức ăn cho ngươi đây.” Nói xong, liền đưa tay chỉ vào cái đĩa.

Chó con ngửi thấy có mùi thơm, liền thử thăm dò đi về hướng cái đĩa, nó cúi đầu ngửi ngửi một cái, sau đó liền ngẩng đầu lên nhìn về phía Nguyên An Bình, thật giống như nó đang xác định xem thứ này có phải là cho nó ăn hay không.

Nguyên An Bình cầm lên một khối đưa tới bên mép của nó, động tác này khiến cho chó con hiểu rõ, nên nó liền lập tức cúi đầu ăn. Sau đó, Nguyên An Bình liền đưa tay chỉ chỉ cái đĩa: “Ăn đi, ăn đi! Tất cả đều là của ngươi.”

Sau khi chó con xác định những thứ này là thực sự cho nó ăn, nên liền tập trung mà ăn hăng say.

Nguyên An Bình sờ sờ lên đầu chó con, hắn cũng coi như là nhất thời nổi lòng tham nên phải nuôi một con chó. Ai biết được tên Chương Lâm Dịch kia có phái võ lâm cao thủ nào đó đến theo dõi hắn hay không, tuy rằng hắn không sợ, nhưng hắn chỉ sợ không gian của mình bị phát hiện mà thôi.

Khứu giác cùng với thính giác của loài chó vốn rất nhạy bén, ít nhất chúng cũng có thể giúp đỡ hắn để ý một chút. Đương nhiên, hắn cũng phải tận lực giảm bớt việc sử dụng không gian, tránh cho bí mật này bị người khác chú ý.

Chờ đến khi ba con chó nhỏ đều tập hợp đầy đủ, Nguyên An Bình nhìn đến ba con chó con, ngoại trừ chúng có gầy yếu một chút thì kỳ thực chúng cũng rất đáng yêu.

Nguyên An Bình đưa cho Lý Tự một khối điểm tâm xem như là tiền công, sau đó hắn liền lấy ra một cái bọc giấy khác: “Cái này buổi tối ngươi nhớ đưa cho y.”

Lý Tự tất nhiên biết được người mà Nguyên An Bình nhắc tới là ai: “Bảo đảm sẽ đưa tới.”

Sau khi Lý Tự rời đi, Nguyên An Bình cũng liền đem đại môn đóng lại, hắn lấy một chút thức ăn đem cho hai con chó nhỏ còn lại. Sau đó, hắn nhìn đến ba con chó con đang chơi đùa trong sân, âm thầm suy tư một chút: “Đến đây! Ta đặt tên cho các ngươi.”

Hắn nói xong liền chỉ vào con chó nhỏ với toàn thân đen thui: “Ngươi gọi là Nghiên Mực.” Thực ra, hắn vốn định gọi là Tiểu Hắc, nhưng lại sợ rằng sẽ trùng với tên của người trong thôn.

Tiếp theo, hắn liền chỉ vào một con chó đen khác có một nhúm lông màu trắng ở trên ngực và chân: “Ngươi gọi là Tiểu Điểm.”

Cuối cùng, hắn đưa tay chỉ vào một con chó màu nâu, nhưng da lông lại có chút không đồng đều: “Còn ngươi thì gọi là Harry.”

Trong lòng âm thầm bày ra phương pháp khiến cho chúng nó chấp nhận tên của mình, rồi hắn liền thả cho bọn chúng đi chơi.

Vào trong phòng ngủ, Nguyên An Bình nhìn đến đống đồ hỗn loạn ở trên giường. Hắn nghĩ vẫn nên sắp xếp lại một chút mới tốt, nhưng phiền toái nhất chính là số vải vóc kia.

Chương Lâm Dịch đưa cho hắn mười hai khúc vải, hắn liền vội vàng sờ soạng một chút, xác thực đều là những loại vải rất tốt. Nếu như Nguyên An Bình biết được mỗi khúc vải này đều có giá lên tới mấy chục văn, hoặc hơn hai trăm văn tiền, thì cũng sẽ biết Chương Lâm Dịch kia hào phóng đến cỡ nào.

Nguyên An Bình cũng đã mua bốn khúc vải được may bằng sợi bông, đều là những loại vải có màu tối. Hắn định dùng chúng để làm vỏ chăn cùng chăn bông, cũng để hảo che giấu những chỗ bị rách trên chăn, bởi vì vậy nên hắn mới mua thêm một ít kim chỉ. Còn việc may vá như thế nào, tạm thời thì hắn không cần để ý tới.

Nhiều vải vóc như vậy, hắn không biết nên đặt ở nơi nào, tạm thời thì hắn cũng không có ý định thu vào trong không gian. Đành trước tiên sửa soạn lại một chút rồi đặt ở cuối giường, cũng may giường của hắn cũng đủ dài, mà ngay cả cái đầu của hắn cũng  còn chưa đủ cao.

Đem hai bộ chăn đệm cùng với ba bộ áo lông mới mua, cộng thêm ba đôi giày bông đều đem đi ra ngoài sân phơi nắng. Hắn còn mua thêm mười cân bông gòn, chuẩn bị làm một ít đồ vật giữ ấm.


/134

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status