Xuyên Việt Chi Tiên Sinh

Chương 131: Được cứu trợ

/134


Editor: Aubrey.

Trọng Tôn Thụy rất lo lắng nhìn gian phòng của Hoắc Tiểu Hàn: “Gia gia! Hai ngày nay Tiểu Hàn ca ca không chịu ăn cơm, không biết đang làm gì a?”

Nghĩ đến sau này Nguyên An Bình không còn trở về nữa, đôi mắt của Trọng Tôn Thụy cũng nhịn không được đỏ lên.

Trong lòng Trọng Tôn Liên Giác cũng rất đau khổ, ông vỗ vỗ vai của tôn tử: “Ta đi gọi y ra ăn cơm, không ăn không uống như vậy, làm sao mà chịu nổi.”

Vừa đến trước cửa phòng, Trọng Tôn Liên Giác liền thấy Hoắc Tiểu Hàn đi ra, sắc mặt thoạt nhìn rất không tốt, nhưng tinh thần đã đỡ hơn hai ngày trước rất nhiều.

Hoắc Tiểu Hàn nhìn thấy Trọng Tôn Liên Giác, cố nén nước mắt nói: “Tiên sinh! Để cho người lo lắng nhiều rồi.”

Trông bộ dạng y như vậy, Trọng Tôn Liên Giác cũng yên tâm không ít: “Không có chuyện gì, sau này ngươi đừng hành hạ thân thể của mình như vậy nữa, nếu để An Bình biết, nhất định sẽ không thể an lòng.”

Hoắc Tiểu Hàn cố nén nước mắt gật đầu: “Ta biết, tiên sinh! Hai vị thị vệ kia còn ở đây không?”

“Vẫn còn, bọn họ vốn muốn rời đi, nhưng ta lại mời bọn họ ở lại thêm một ngày.” Ông cũng muốn biết rõ rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra, bởi vì vẫn chưa tìm được thi thể, nên trong lòng ông vẫn còn một tia hi vọng.

“Tiên sinh! Ta muốn đi tìm An Bình ca, bọn họ không phải nói không tìm được thi thể của hắn sao? An Bình ca có lẽ vẫn còn sống, và đang chờ chúng ta đến cứu hắn.” Hai ngày nay, Hoắc Tiểu Hàn đã suy nghĩ rất nhiều, thậm chí còn nghĩ đến mình sẽ đi theo Nguyên An Bình. Nhưng khi y nghĩ đến thi thể của Nguyên An Bình vẫn chưa được tìm ra, trong lòng liền dâng lên một chút hy vọng, y khóc không thành tiếng mà nói: “Cho dù… Cho dù An Bình ca không còn, ta cũng phải đến tìm hắn… Làm cho hắn… Làm cho hắn một cái mồ yên mả đẹp.”

“Hảo! Vậy ta sẽ đi tìm với ngươi.” Trọng Tôn Liên Giác an ủi: “An Bình đứa nhỏ này có phúc tướng, hắn chắc chắn vẫn còn sống.”

Tiểu tử kia, thường ngày gian mãnh như vậy, làm sao có khả năng lại dễ dàng bị ông trời thu mệnh như vậy?

Hoắc Tiểu Hàn cự tuyệt: “Tiên sinh! Ta sẽ tự mình đi, trường học là tâm huyết của An Bình ca, còn cần ngài phải ở lại bảo hộ.”

Ông suy nghĩ một chút, sau đó liền đáp: “Hảo!”

Hai người thị vệ nghe nói Hoắc Tiểu Hàn muốn đi tìm người, trước đó Vương gia cũng đã dặn dò, phải hậu đãi người nhà của Nguyên An Bình, nên bọn họ liền quyết định mang Hoắc Tiểu Hàn đi đến Bình Sa thành.

Sau khi Lý Tự biết tin Hoắc Tiểu Hàn dự định đi tìm Nguyên An Bình, liền dồn dập biểu thị nhóc cũng muốn đi theo: “Tiểu Hàn! Bọn ta cũng muốn đi, thêm một người là tăng thêm một phần lực, chúng ta nhất định sẽ đem An Bình ca trở về, cho bọn ta đi với!”

Nhìn những học sinh trong phòng nước mắt lưng tròng, Hoắc Tiểu Hàn cố gắng nuốt nước mắt: “Ta biết tâm ý của các ngươi, An Bình ca sau khi biết chắc chắn cũng rất cao hứng. Nhưng các ngươi vẫn nên ở lại đi, giúp An Bình ca bảo vệ tốt trường học của hắn, chờ hắn trở về.”

Lý Tự cầu khẩn nói: “Ta biết không có cách nào mang nhiều người cùng đi, vậy chúng ta sẽ chọn ra hai người, như thế nào? Chỉ hai người thôi, cho bọn ta tận lực thể hiện tâm ý có được không?”

Hoắc Tiểu Hàn biết những hài tử này cũng rất đau lòng, thấy bọn họ đều đang trơ mắt nhìn mình, cuối cùng y cũng chỉ có thể đáp ứng.

Chờ cho bọn nhỏ đều rời đi, Hoắc Tiểu Hàn liền lấy ra chiếc hộp mà trước lúc đi, Nguyên An Bình đã giao cho y bảo quản. Nhớ đến biểu tình trước khi hắn rời đi, y dùng tay sờ lên hộp, nước mắt lại chảy xuống. Y quyết định đem chiếc hộp này giao cho Trọng Tôn tiên sinh, nếu như Nguyên An Bình thật sự đã chết rồi, y tìm được thi thể của hắn xong, cũng sẽ đi theo hắn. Mà số tiền trong hộp cùng toàn bộ khế đất sẽ cho hai ông cháu Trọng Tôn một đời không lo cơm no áo ấm, y không còn tư cách để quản nữa.

Hoắc Tiểu Hàn đem hộp giao cho Trọng Tôn Liên Giác: “Tiên sinh! Đây là chiếc hộp mà trước khi đi, An Bình ca giao cho ta bảo quản, bên trong có một ngàn lượng bạc, còn có một ít khế đất. Ta phải đến Bình Sa thành, vật này xin giao cho ngài bảo quản.”

Trọng Tôn Liên Giác có chút bận tâm: “Ngươi sẽ không làm chuyện gì ngốc chứ?”

Hoắc Tiểu Hàn liền vội vàng phủ nhận: “Sẽ không, làm sao có thể chứ? Ta còn muốn đưa An Bình ca trở về mà.”

Trọng Tôn Liên Giác căn bản không tin: “Tiểu Hàn! Ngươi tuyệt đối đừng làm chuyện gì ngốc nghếch, An Bình chắc chắn cũng hi vọng ngươi sẽ hảo hảo sống tiếp. Ngươi cũng đừng quá nản lòng, An Bình nhất định vẫn còn sống, không tìm được thi thể của hắn, liền chứng minh hắn vẫn còn sống.”

“Tiên sinh! Ngài đừng lo lắng, ta sẽ không làm việc gì ngốc đâu.”

Trọng Tôn Liên Giác vẫn như cũ không yên lòng: “Ngươi xuất môn ở bên ngoài cần phải mang theo nhiều tiền một chút, số tiền này ngươi cầm. Còn có số kim ngân do Thụy Vương ban thưởng, ngươi cũng đem theo đi.”

Thụy Vương ban thưởng không ít thứ, nhưng những thứ đó đều khiến cho người ta nhớ đến cái chết của Nguyên An Bình, mà cũng không thể cự tuyệt, cho nên vẫn luôn để ở trong phòng, không ai động tới: “Mang nhiều tiền một chút, đến lúc đó tìm thêm nhiều nhân thủ đến hỗ trợ giúp ngươi.”

Hoắc Tiểu Hàn bị câu nói sau cùng đánh động tâm lý, nhân thủ càng nhiều, cơ hội tìm được người cũng càng lớn, y liền không tiếp tục từ chối nữa.

Thời điểm ra sân, y liền nhìn thấy Nguyên Căn Thịnh mang theo nhi tử tới đây.

Thời gian qua, trong thôn nói bóng nói gió, Nguyên Căn Thịnh cũng nghe được không ít. Từ khi biết tin Nguyên An Bình qua đời, khiến cho Nguyên Căn Thịnh đối với Hoắc Tiểu Hàn có hơi bất mãn một chút. Nhưng hắn cũng biết, lúc này Hoắc Tiểu Hàn hẳn là người thương tâm nhất, nên hắn không thể trách móc Hoắc Tiểu Hàn, chỉ là về mặt thái độ, ít nhiều gì cũng sẽ mang theo một chút xa cách cùng oán khí.

Hoắc Tiểu Hàn cũng biết lời đồn của người trong thôn, nhưng y cũng không có tâm tư để ý đến mấy chuyện đó. Nếu như Nguyên An Bình còn sống thì tốt rồi, nhưng nếu Nguyên An Bình đã chết, vậy thì y cũng không sống được, nên cũng không muốn quan tâm đến thiên hạ nữa.

“Ta nghe nói ngươi muốn đi tìm An Bình, để Đại Trụ và Tiểu Thạch Đầu đi cùng với ngươi đi.” Nghĩ đến cháu trai, trong lòng Nguyên Căn Thịnh liền tràn đầy chua xót.

Hoắc Tiểu Hàn tất nhiên không tiện cự tuyệt, liền đáp ứng cùng đi.

Thời điểm khởi hành, trong thôn có không ít người đến tiễn đưa, tuy rằng trong lòng bọn họ cảm thấy Hoắc Tiểu Hàn có lẽ là nguyên nhân gây ra cái chết của Nguyên An Bình. Nhưng vào lúc này, bọn họ lại hi vọng Hoắc Tiểu Hàn có thể đem người trở về, không phải vẫn chưa tìm được thi thể sao? Rất có thể người vẫn còn sống.

Hoắc Hương Hương đứng từ xa xa nhìn bọn họ, âm thầm cười nhạo: “Thật là mơ mộng hảo huyền, đã rớt xuống vách núi rồi thì làm gì còn cơ hội sống sót?! Hoắc Tiểu Hàn quả nhiên chẳng được tốt số một chút nào.”

Nguyên An Bình nhìn từng ký hiệu trên giấy, thời gian đã trôi qua hơn nửa tháng. Thời gian càng dài, khiến cho hắn càng thất vọng, ánh mắt mờ mịt nhìn đến sơn cảnh ở bên ngoài: “Lẽ nào ta thật sự phải chết ở đây?”

Xé tờ giấy cuối cùng, Nguyên An Bình lại nhìn chiếc máy bay giấy đã được gấp xong trên tay: “Đây là hy vọng cuối cùng, nếu như vẫn không được…” Hắn cũng chỉ có thể tiếp tục chờ đợi thời khắc tử vong đến.


/134

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status