Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 7

/500


Chương 7 (1/3):

 

Cô bây giờ tin tưởng mẹ đã trở thành ma quỷ, dù sao trước đây mẹ không thèm nhìn cô một chút, ôm đều không ôm một cái, mỗi lần cô khóc đều sẽ dùng ánh mắt rất chán ghét nhìn cô, càng khỏi nói cho thay đầm cô, còn dữ dằn. . .

 

"Thiển Thiển, cho mẹ nụ hôn chào buổi sáng."

 

Thay đầm xong, Giang Đường đưa da mặt dày của mình tới.

 

Lương Thiển phình má, nhỏ giọng hỏi: "Nếu như con hôn mẹ, có phải là liền biến thành ếch xanh?"

 

". . . Ai nói với con?"

 

Lương Thiển: "Truyện cổ tích đều viết như vậy."

 

". . ."

 

Giang Đường mỉm cười nhìn cô bé: "Có biến thành ếch xanh hay không thì không biết, nhưng mẹ biết, nếu như con không hôn mẹ, mẹ ma quỷ sẽ làm con biến thành dưa hấu."

 

Ba!

 

Lập tức, Lương Thiển hận không thể cho cô một cái hôn lớn sớm hơn.

 

Ung dung hoàn thành nhiệm vụ Giang Đường vui không chịu nổi.

 

Bây giờ cô cảm giác cái mạng nhỏ này của mình hẳn là có thể bảo vệ được, không phải là làm mẹ thôi sao? A, chút chuyện bao lớn chứ.

 

Ăn sáng xong, Giang Đường bắt đầu thắt bím tóc cho Lương Thiển.

 

Tóc cô bé hơi xoăn, thoáng ố vàng, chạm vào lòng bàn tay mềm mại đặc biệt.

 

Giang Đường ba lần hai lần thắt hái bím đuôi ngựa, "Được rồi."

 

Lương Thiển mắt to nhìn cái bím tóc đuôi ngựa xiêu xiêu vẹo vẹo, khoảng chừng thắt không đối xứng kia, ngẩng đầu lên: "Mẹ, bị lệch rồi."

 

Giang Đường dửng dưng như không: "Lệch thì lệch, nhanh lên một chút, chúng ta phải đi."

 

Lương Thiển không nghe theo, bĩu môi oán giận: "Con muốn thắt tóc công chúa, cái này xấu chết rồi."

 

"Vậy con bị xấu chết rồi sao? Nếu như con không bị xấu chết liền nhanh chóng xỏ giày rời đi."

 

". . ."

 

Ác độc!

 

Ma quỷ! !

 

Không phải ruột thịt.

 

Lương Thiển giật nhẹ bím tóc bị lệch, lòng không cam tình không nguyện cúi đầu xỏ giày, cuối cùng đeo ba lô nhỏ của mình, rầu rĩ không vui đi theo bên người Giang Đường. Cô không muốn cùng mẹ đi ra ngoài chút nào, nhưng các anh trai đều ở đây, lại muốn đi cùng anh trai. . .

 

Sau khi xuống lầu, hai đứa con trai khác cũng đã chuẩn bị đầy đủ hết.

 

Sơ Nhất ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt Lương Thiển không vui, cậu nhẹ nhàng cười cười, đưa tay giơ giơ hướng Lương Thiển: "Thiển Thiển, đến chỗ anh trai này."

 

Lương Thiển vui vẻ chạy tới.

 

"Ngày hôm nay là Thiển Thiển tự mình làm tóc sao? Thiển Thiển thật ngoan, đều biết tự mình chải đầu." Nói, Sơ Nhất đưa tay điều chỉnh lại đuôi ngựa bị lệch.

 

Giang Đường không hiểu sao nóng mặt, nói: "Là mẹ cột."

 

Trên tay Sơ Nhất hơi dừng một trận: "Tóc Thiển Thiển mềm, là không dễ cột lắm."

 

Giang Đường: ". . ."

 

Đây là Thiên Sứ hạ phàm nhà ai đến đây, vì sao biết ăn nói như thế.

 

"Cám ơn anh trai." Lương Thiển thoả mãn sờ tóc một cái, cuối cùng nhón chân lên hôn mặt cậu một cái.

 

Sơ Nhất mím môi, cười đặc biệt ngại ngùng.

 

"Mẹ muốn tự mình lái xe, hay là để cho tài xế đưa chúng ta qua đó?"

 

"Ngày hôm nay tự mình lái." Nói rồi, cô quơ quơ chìa khóa xe trên tay.

 

Sơ Nhất gật gật đầu: "Vậy mẹ phải cẩn thận một chút, chủ nhật sẽ có rất nhiều xe."

 

"Biết rồi, dông dài."

 

Tài xế đã lấy xe từ gara ra từ lâu, đây là một chiếc xe nhỏ màu xanh ngọc, xem ra hoàn toàn mới, dường như không lái qua mấy lần, sau khi Giang Đường ôm từng đứa từng đứa ngồi vào ghế trẻ em, tự mình ngồi vào chỗ điều khiển.

 

Sân chơi ở khu vực phồn hoa trong trung tâm thành phố, từ nơi này khởi hành phải đi hơn bốn mươi phút, đường xá không tính gần cũng không tính xa.

 

Có thể là vì hiếm được ra ngoài chơi, Lâm Lương Thâm và Lâm Lương Thiển khá là thành thật, dọc theo đường đi đều không làm ầm ĩ, điều này ngược lại là làm Giang Đường thanh tịnh không ít.

 

Đến sân chơi, Giang Đường đi mua phiếu, sau đó ôm lấy Lương Thiển, lại nắm tay Lương Thâm, trở về nhìn về phía Sơ Nhất: "Sơ Nhất, phải theo sát mẹ."

 

"Ừm."

 

Cậu ngoan ngoãn gật đầu, nhìn bóng lưng Giang Đường lại ảm đạm đi.

 

Thiếu niên gầy yếu cúi thấp đầu theo phía sau cô, thỉnh thoảng sẽ ngước mắt lên nhìn cô chăm chú kéo tay Lương Thâm, tiếp theo vừa nhìn về phía bốn phía, thấy các gia đình khác vui cười trò chuyện là không kiềm chế được ánh mắt hâm mộ.

 

Chương 7 (2/3):

 

Thiếu niên gầy yếu cúi thấp đầu theo phía sau cô, thỉnh thoảng sẽ ngước mắt lên nhìn cô chăm chú kéo tay Lương Thâm, tiếp theo vừa nhìn về phía bốn phía, thấy các gia đình khác vui cười trò chuyện là không kiềm chế được ánh mắt hâm mộ.

 

Sân chơi phồn hoa náo nhiệt, người đi đường rộn rộn ràng ràng, cô bỗng nhiên ý thức được cái gì, không khỏi dừng bước lại, mới vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy cậu đang lơ đãng như người mất hồn.

 

Tâm tư Giang Đường khẽ nhúc nhích, "Sơ Nhất."

 

"Mẹ, sao vậy?"

 

"Con có thể nắm tay em trai không?" Giang Đường giao Lương Thâm cho cậu.

 

"Dạ được."

 

Lâm Lương Thâm ôm anh trai le lưỡi với Giang Đường: "Lêu lêu lêu, tôi còn không muốn nắm tay bà đây."

 

Giang Đường: "Trước mặt mọi người, mẹ không muốn đánh con."

 

Lâm Lương Thâm: ". . ."

 

"Sơ Nhất, qua chỗ mẹ."

 

Cô khom lưng kéo tay nhỏ của Sơ Nhất, giọng điệu nhẹ nhàng: "Xin lỗi, mẹ không nên để con đi theo phía sau mẹ."

 

Ánh mắt Lâm Sơ Nhất ngạc nhiên, cậu cắn cắn môi, bỗng nhiên liền đỏ mắt, sợ bị Giang Đường nhìn thấy, vội vã cúi đầu, mạnh mẽ nhịn nước mắt trở về.

 

Giang Đường hơi khom lưng, giọng điệu cẩn thận từng li từng tí một: "Sơ Nhất, con tức rồi sao?"

 

"Con không hề tức giận." Cậu khụt khịt mũi, lại ngẩng đầu, chính là một cái biểu cảm xán lạn, "Em trai em gái tuổi còn nhỏ, mẹ là nên chăm sóc bọn họ, con lớn rồi, sẽ không bị lạc."

 

Cô há há mồm, đột nhiên không biết nên như thế nào cho phải.

 

Không hiểu sao lòng chua xót, nắm tay cậu thêm chặt, "Sơ Nhất, muốn ngồi vòng đu quay không?"

 

Nghe được ba chữ vòng đu quay, sắc mặt Sơ Nhất trắng nhợt, xoạt một cái giật tay ra, "Con không ngồi cái kia, em trai em gái cũng sẽ không ngồi."

 

Lương Thiển nói: "Nhưng con muốn ngồi."

 

Lương Thâm cũng nói: "Con cũng muốn."

 

"Các em không muốn." Ánh mắt cậu đột nhiên nghiêm túc, hung tàn ác liệt không giống trẻ con.

 

Lương Thâm sợ đến rụt cổ lại, yếu ớt nói: "Em, em không muốn."

 

Giang Đường nhíu nhíu mày, "Vậy Sơ Nhất muốn chơi cái gì?"

 

Cậu nhìn chung quanh một vòng, chỉ vào phòng nhỏ hình dạng khủng long phía trước: "Chúng ta đến hang quái vật đi."

 

Cô giơ mắt lên, trên tấm bảng hang quái vật là hai cái mắt đỏ lấp loé, nhìn liền rất đáng sợ.

 

Giang Đường có chút kinh hãi, lại thấy mấy đứa trẻ hứng thú hừng hực, chỉ có thể gật đầu: "Được, chúng ta đi hang quái vật."

 

Bên môi Lâm Sơ Nhất treo cười, Lương Thâm nhìn Giang Đường một chút, làm như có lời muốn nói, lại làm như không dám nói ra khỏi miệng.

 

Mua phiếu tham gia, phải trải qua một cái hành lang u ám thật dài.

 

Vì chăm sóc đứa trẻ, hang quái vật được trang trí cũng không đáng sợ, hai bên treo lơ lửng áp phích quái thú hoạt hình, vách tường và sàn nhà chọn dùng đều là màu sắc rực rỡ, xuyên qua hành lang, chính là mô hình quái thú to lớn, tuy rằng hình dạng không đáng sợ, nhưng mô hình phát ra tiếng rống to vẫn là làm cho trong lòng Lương Thiển khiếp sợ.

 

"Mẹ, con không thích quái thú. . ." Lương Thiển gắt gao ôm lấy cái cổ Giang Đường, giọng lại oan ức lại hoảng sợ.

 

Cô động viên vỗ vỗ phía sau lưng cô bé, "Sơ Nhất, em gái sợ, chúng ta đi ra ngoài đi."

 

"Nhưng Lương Thâm rất muốn chơi." Cậu hơi nhíu mày, "Đúng không, Lương Thâm."

 

Lương Thâm há há mồm, gật đầu: "Ừm , em muốn chơi."

 

Cô thở dài, tiếp tục hướng phía trước.

 

Lại đi vào trong là một căn lại một căn phòng nhỏ, mỗi căn phòng do một cánh cửa cách ly, mà trong phòng có thiết kế cơ quan khác biệt, chỉ cần giẫm vào bên trong, quái thú đủ loại kiểu dáng sẽ từ một cái góc nào đó nhảy ra.

 

Giang Đường và bản gốc đều có chứng sợ bị nhốt, không gian nhỏ hẹp đóng kín sẽ làm cô đầu váng mắt hoa, sản sinh trạng thái thiếu dưỡng khí ngắn ngủi, cũng may ánh đèn trong phòng sung túc, không đến nỗi quá mức khó chịu.

 

Đi tới phòng thứ sáu, ánh sáng ấm áp đột nhiên tối tăm xuống, bốn phía phòng lấp loé hồng quang chiếu rọi quái thú giương nanh múa vuốt trong góc, làm cho cô một trận tê cả da đầu.

 

Chương 7 (3/3):

 

Đi tới phòng thứ sáu, ánh sáng ấm áp đột nhiên tối tăm xuống, bốn phía phòng lấp loé hồng quang chiếu rọi quái thú giương nanh múa vuốt trong góc, làm cho cô một trận tê cả da đầu.

 

Thể lực của Giang Đường có chút không chống đỡ nổi, khom lưng để Lương Thiển xuống.

 

"Mẹ, Lương Thâm muốn đi WC, con đi với em ấy."

 

"Nhiều người ở đây, mẹ dẫn bọn con qua đó."

 

"WC liền ở phía sau, một phút liền có thể qua, mẹ và Thiển Thiển chờ chúng con là được rồi."

 

Nói xong, Sơ Nhất và Lương Thâm tay trong tay đi ra ngoài.

 

Trong phòng có một cái ghế nhỏ, Giang Đường để Lương Thiển ngồi ổn, từ trong túi xách lấy ấm nước nhỏ ra đưa cho cô: "Thiển Thiển uống nước."

 

Lương Thiển cắn ống hút, bàn chân nhỏ hơi rung nhẹ.

 

Phòng đột nhiên nóng lên, cô nhắm nhắm mắt, hô hấp từ từ gấp gáp.

 

"Mẹ, mẹ không thoải mái sao?" Lương Thiển cẩn thận từng li từng tí một hỏi.

 

"Mẹ không có không thoải mái." Cô khẽ cắn răng đứng lên, từ trong túi xách lấy khăn tay ra xoa xoa mồ hôi trán.

 

Lại qua 2,3 phút, hai đứa bé vẫn chưa về, tay chân Giang Đường như nhũn ra, trước mắt dâng lên khói đen, cô rốt cục không ngồi nổi, kéo Thiển Thiển chuẩn bị rời khỏi.

 

Nhưng ——

 

Cửa bị khóa lại từ bên ngoài.

 

Mặc cho Giang Đường kéo thế nào, đều vẫn không nhúc nhích.

 

Trong lòng cô lại hoảng lại loạn, một bên sợ đứa trẻ có chuyện gì, một bên bởi vì thiếu dưỡng khí quá độ mà khó chịu.

 

Thiển Thiển ôm ấm nước nhỏ đứng ở phía sau: "Mẹ. . ."

 

"Không có chuyện gì, mẹ lập tức dẫn con đi ra ngoài."

 

Giang Đường nhắm nhắm mắt, loạng choà loạng choạng đi tới trước nút bấm khẩn cấp, tay cô còn chưa đụng tới nút bấm, cơ thể liền tầng tầng ngã trên mặt đất.

 

Nhìn Giang Đường sắc mặt trắng bệch ngã trên mặt đất, Lương Thiển chẹp chẹp miệng, ngửa đầu khóc lớn thành tiếng.

 

Đầu Giang Đường hỗn loạn, tiếng khóc của cô bé làm cho cô buồn bực mất tập trung.

 

Cô nhắm mắt lại, chậm rãi điều chỉnh hô hấp của mình, chờ sau khi chuyển biến tốt hơn, chậm rãi từ trên mặt đất bò lên.

 

Vào đúng lúc này, tiếng cửa rắc rắc bị từ bên ngoài đẩy ra.

 

Giang Đường híp mắt lại, trong tầm mắt mơ hồ, nhìn thấy một người đàn ông thân hình thon dài đi về hướng cô, sau đó ngay lập tức, một đôi tay dày rộng ấm áp đỡ cô dậy.

 

Lông mi cô run run, phía trên tầm mắt, người đàn ông có hai cánh môi với độ cong đẹp đẽ.

 

"Con gái của tôi còn ở bên trong. . ."

 

"Không sao, cô bé ở cùng với đứa trẻ nhà tôi."

 

Giang Đường ừm một tiếng, lần thứ hai nhắm mắt lại, "Hai đứa con trai của tôi còn chưa có đi ra. . ."

 

Anh trầm thấp nói: "Chỉ cần ở bên trong liền không lạc được, lát nữa tôi nhơ công nhân viên đưa bọn họ đi ra."

 

"Ừm."

 

Giang Đường cuối cùng cũng coi như yên tâm.

 

Ra khỏi hang quái vật, không gian phóng to và ánh nắng mặt trời trên đỉnh đầu làm cho cô từ từ khôi phục thanh tĩnh.

 

Người đàn ông dìu Giang Đường tới cửa nghỉ ngơi trên ghế, lấy bình nước ra đưa đến bên mép cô, Giang Đường liền uống hai ngụm, thể lực và lý trí cuối cùng cũng coi như trở về.

 

Dưới hơi ấm ánh mặt trời, người ngồi ở bên cạnh cô có một khuôn mặt tấm ôn hoà, ánh mắt ôn hòa, như là ngọc ấm, tròng mắt màu nâu nhạt đang nhìn Giang Đường, cụp mắt mang theo lo lắng không hề che giấu.

 

"Vừa nãy thất lễ."

 

Giang Đường dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi một chút, dư quang đảo qua, nhìn thấy bên cạnh con gái còn có một cô gái nhỏ mặc áo đầm màu vàng nhạt, đang tò mò đánh giá cô.

 

Giang Đường thu tầm mắt lại: "Nào có, tôi còn muốn cảm ơn anh đây."

 

Anh ta nói: "Tôi và La La ở cách vách cô, nghe được đứa trẻ khóc, nghĩ là đã xảy ra chuyện gì, bây giờ cô khá hơn chút nào chưa?"

 

"Tốt lắm rồi."

 

"Vậy thì tốt, bây giờ tôi đi vào đón hai đứa con trai của cô ra."

 

"Không cần." Giang Đường nhìn hai bóng người cách đó không xa đi về hướng cô, sắc mặt từ từ lạnh nhạt, "Tôi nghĩ bọn họ đã đi ra."

 


/500

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status