Xuyên Qua Thời Không Ta Thành Vương Phi

Chương 47 - 1

/95


Chương 47-1

Giờ Tý canh ba,đêm khuya thanh vắng,nguyệt hắc phong cao…

Nghĩa địa một mảnh hắc ám,cây cối xung quanh tiêu điều,gió nhẹ lất phất mang theo thanh âm quỷ dị.

Dẫn dụ được đám hắc y nhân tới nghĩa địa,Cổ Ngự Ly nhanh chóng bay lên tàng cây tối nhất ẩn nấp xem kịch vui. Bất quá kịch vui còn chưa có xem hắn đã bị dọa cho đổ mồ hôi lạnh…

“Hi,khỏe không?”

“…”

Phía sau đột nhiên có người vỗ vai hỏi thăm hắn,vừa quay đầu lại đã nhìn thấy bộ dáng hết sức dọa người của ai đó.

Nếu như không phải hắn nhanh chóng trấn tĩnh lại,e rằng đã bị nàng dọa cho rớt từ trên cây xuống.

“Sao vậy? Có phải sợ chết khiếp rồi không? Oa ahahaha…”

Cổ Ngự Ly lắc đầu,trong mắt mang theo sủng nịnh. Sau đó rất nhanh ra hiệu cho nàng im lặng.

“Tới rồi sao? Tốt lắm”

Ta nở nụ cười quỷ bị,sau đó dùng vài tiếng động dẫn dụ đám hắc nhân tới gần.

“Hộ pháp đại nhân,chắc bọn họ sẽ không đi vào nơi này đâu. Hay là…chúng ta đi nơi khác tìm?”

“…”

Tả Hữu hộ pháp yên lặng,rõ ràng Cổ Ngự Ly chạy tới đây,không thể là do nhìn lầm được. Nhưng nếu không phải nhìn lầm…chẳng lẽ hai người kia có phép phân thân?

“Trước hết chia nhau ra tìm,nếu như không thấy lập tức rời đi”

Cuối cùng Tả hộ pháp cũng mở miệng,có điều đám người chưa kịp giải tán đã bị vật thể màu trắng vừa xẹt ngang qua dọa cho hóa đá.

“Vừa rồi…là ảo giác phải không?”

Một người run run lên tiếng,rõ ràng là sợ hãi.

“Ngươi mắt có vấn đề gì sao? Nhìn lầm rồi”

Người vừa trả lời có vẻ can đảm hơn.

Đối với sát thủ mà nói,bọn họ có thể không sợ đau,không sợ chết…nhưng mà dù sao cũng là người cổ đại,tư tưởng chưa được cải tiến,cho nên chuyện ma quỷ hiện hình vẫn là mơ hồ sợ hãi.

Thật ra ta cùng Cổ Ngự Ly hợp lực ra tay cũng có thể giải quyết bọn chúng,nhưng mà…ta đột nhiên không nỡ.

Nhìn Thượng Quan Tán Lý bị đâm một kiếm,ta thật sự đau tới nỗi nghẹt thở.

Khi ta ra tay sát hại đối thủ,người thân của bọn họ sẽ ra sao?

Cho dù tay ta đã lỡ vấy máu…nhưng trong tiềm thức vẫn còn chừa lại sự áy náy không ngừng.

Những kẻ đáng giết thì nên giết,những người không đáng…ta sẽ không thương tổn bọn họ nhiều.

Như đám hắc y nhân này…ta chỉ dọa cho bọn họ sợ hãi ,nhưng đối với hai tên Tả Hữu hộ pháp kia,tuyệt đối giết không tha.

Cũng vì vậy,ta quyết định chỉ giết Sở Diễm,những người còn lại của Ma Giáo nếu như được vẫn có thể cho bọn họ một con đường sống.

Trở lại hiện tại…chỉ cần lượn vài vòng ta đã khiến cho đám người kia đứng bất động.

“Là ai?”

Tả Hữu hộ pháp lớn tiếng gọi,quả nhiên chủ nào tớ nấy,rất hách dịch. Ta vốn định lượn thêm hai vòng nữa mới định ra tay,nhưng gió lớn lại nổi lên sớm.

Thầm nghĩ thời cơ đã tới,ta phi thân lên cây,quẳng xuống đám người đang đứng một cái sọ người.

“Uy…”

Mọi người nhanh chóng phi thân ra khỏi cái sọ người đang lăn lông lốc,ánh mắt hiện lên tia khủng hoảng .

“Là ai,tốt nhất đừng nên đùa giỡn bọn ta!”

Lại thêm một tiếng rống,nhưng không có ai trả lời. Không khí nhất thời im lặng đến đáng sợ,ngay cả cây kim rơi xuống khẳng định cũng có thể nghe thấy.

Ngay lúc không khí căng thẳng nhất,tiếng nói âm u ở đâu đột nhiên vang lên…

“Đầu ta đâu rồi?”


/95

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status