Tuy rằng hôm nay cô ăn chực của đại lão một bữa cơm, nhưng mà cô cũng không ngây thơ đến mức cảm thấy có thể làm chị em tốt với đại lão, huống hồ gì trên đường về cô nhớ đến một chút kịch bản của tiểu thuyết gốc, Cố Cần không đến mức hằn học vì một chuyện nhỏ, nhưng mà tuyệt đối có thù tất báo.
Nguyễn Tuyết Linh không ngờ là mới dạy dỗ Cố Cần về muộn, không có giáo dưỡng, thì sau đó người mà bà vẫn luôn tự hào Cố Dạng cũng về nhà muộn, bà chỉ cảm thấy khuôn mặt đau rát, như bị người ta tát một bạt tai.
Cố Cần liếc mắt nhìn Cố Dạng, ngồi dựa vào trên ghế sô pha vẻ lười biếng, cười khẽ “Phu nhân Cố không ngại lặp lại lời nói vừa nói với tôi cho Dạng Dạng ưu tú lần nữa chứ.”
Nguyễn Tuyết Linh lườm Cố Cần một cái, đương nhiên bà không thể nào mắng Cố Dạng như mắng Cố Cần được, thế là bà bắt chẹt lời nói của Cố Cần “Cố Cần, cô xưng hô như vậy với mẹ cô sao? Hôm nay tôi sẽ dạy cô tôn trọng người lớn như thế nào ”
Trông thấy Nguyễn Tuyết Linh định xông đến trước mặt Cố Cần tát cô ấy, Cố Dạng lập tức qua đó ôm lấy cánh tay bà, ngăn cản bà tìm đường chết “Mẹ ơi, chị vừa mới về nhà, vẫn chưa quen được, thay đổi cách xưng hô cũng phải có quá trình chứ.”
Nghe thấy Cố Dạng nói thế, sự tức giận của Nguyễn Tuyết Linh hơi tiêu tan đi một chút, nhưng mà vẫn không cam lòng, nhìn chằm chằm Cố Cần cười lạnh một cái rồi nói “Vẫn là Dạng Dạng hiểu chuyện, không giống một số đồ vô ơn nào đó…”
Cố Dạng vội vàng cắt ngang lời nói của Nguyễn Tuyết Linh, quả quyết lấy Nguyễn Yên ra di chuyển sự chú ý “Mẹ à, bộ mỹ phẩm dưỡng da mà chị họ Nguyễn Yên tặng con đó đã xét nghiệm ra kết quả chưa?”
Quả nhiên, vừa nhắc đến Nguyễn Yên thì Nguyễn Tuyết Linh lại đổ hết sự tức giận lên đầu Nguyễn Yên “Con khốn đó quả nhiên là mưu mô độc ác Hàm lượng chì trong bộ mỹ phẩm dưỡng da đó vượt chỉ tiêu nghiêm trọng, lúc đầu thì sẽ cảm thấy trắng lên rất nhanh, nhưng mà sau đó thì sẽ bị hư da dần dần.”
Cố Dạng đã biết chuyện này từ trước, nhưng mà vẫn giả vờ tỏ ra kinh ngạc “Tại sao lại có thể hư vậy được? Con đối xử với chị họ Nguyễn Yên tốt như vậy, thế mà chị ấy lại…”
Nguyễn Tuyết Linh cười lạnh “Còn có thể thế nào nữa, chỗ nào nó cũng không bằng con, làm như vậy đương nhiên là vì ghen ghét con rồi Mẹ thấy chuyện hot search cũng có tám chín phần là do nó gây ra Dạng Dạng à, mẹ sẽ xử lý con khốn đó cho con ”
“Còn may bộ mỹ phẩm dưỡng da lần trước Nguyễn Yên đưa cho con bị Tiểu Quyết đổ đi, con cũng chưa dùng nhiều lắm.” Nguyễn Tuyết Linh nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt của con gái, trong mắt tràn đầy sự yêu thương và cưng chiều “Nhưng mà bất kể như thế nào thì vẫn phải đi bệnh viện kiểm tra một chút.”
Cố Dạng ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng cảm thán, Nguyễn Tuyết Linh này thật sự là thiên vị con gái nuôi không biên giới mà.
“Đúng vậy ạ, may mà có Tiểu Quyết, nếu không thì con mà dùng bộ mỹ phẩm dưỡng da đó thì có mà nát mặt.” Cố Dạng nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực tỏ ra may mắn. Trong lòng cô thì không khỏi suy tư, Phong Quyết làm đổ mỹ phẩm của cô là thật sự vô ý sao? Có thể nào cậu cũng giống như Cố Cần, đã nhận ra mỹ phẩm dưỡng da có vấn đề từ trước rồi?
Lúc này Nguyễn Tuyết Linh mới phát hiện là Phong Quyết đi theo sau Cố Dạng đi vào, hơn nữa còn xách đầy đồ, bà nhíu mày.
Cố Dạng biết Nguyễn Tuyết Linh chỉ hào phòng với một mình cô, nhìn thấy Phong Quyết mua nhiều đồ như vậy thì chắc chắn sẽ không vui, vì vậy nên cô nói “Những cái đó đều là con mua, A Quyết giúp con xách về.”
Cô cũng không nói láo, quả thực là cô mua, chỉ có điều là mua cho Phong Quyết. Chuyện đền bù về mặt tinh thần thì phải từ từ, còn đền bù bằng vật chất thì có thể giải quyết vấn đề trong một lần.
Cố Dạng lại ăn cơm tối với Nguyễn Tuyết Linh, nói chuyện một lúc, mãi đến khi cục tức của bà tiêu tan thì cô mới lên lầụ
Cố Cần đang dựa bên cửa phòng ngủ của cô, một tay nhẹ nhàng xoa xoa bả vai bị Nguyễn Tuyết Linh đập chén trà vào, một tay còn lại thì lướt điện thoại.
Cố Dạng không đoán được suy nghĩ của đại lão, nhưng mà vẫn cảm nhận được là bà mẹ hờ của mình đã gây nên không ít thù hận, cô vẫn nên hòa giải một chút mới tốt “Chị à, có lẽ là vì vụ của Nguyễn Yên nên mẹ mới tức điên lên rồi giận cá chém thớt lây sang chị, em thay bà ấy thận lỗi với chị.”
Cố Cần hờ hững ‘ồ’ một tiếng, nhưng mà vẫn như thần giữ cửa đứng bên cạnh cửa phòng cô.
Cố Dạng hỏi “Chị ơi, chị còn chuyện gì không?”
Cố Cần giơ điện thoại di động về phía trước, phía trên màn hình là một cái mã QR của Wechat, sau đó nói “Tiền cơm ở Cẩm Ương Hiên, chia một chút, làm tròn lên thành hai trăm nghìn tệ.”
Cố Dạng “…”
Đại lão có giá trị bản thân lên đến trăm tỷ tệ, vậy mà còn chặn trước cửa phòng cô để đòi hai trăm nghìn tệ tiền cơm?
Không giống phong cách của đại lão nha
Thấy Cố Dạng ngẩn người đứng đó, Cố Cần nhíu mày nói “Sao thế, định trốn nợ à?”
Khóe miệng Cố Dạng giật giật, nói “Không phải.”
Cô dùng Wechat quét mã QR trên điện thoại của Cố Cần, sau đó trên màn hình không xuất hiện giao diện chuyển khoản, mà là giao diện thêm bạn bè.
Cố Dạng chớp chớp mắt, nói “Chị à, chị muốn thêm Wechat của em thì cứ nói thẳng đi mà.”
Ngón tay đang lướt trên màn hình của cuối cùng hơi dừng lại, đồng ý lời mời thêm bạn mới rồi nói “Bớt nói thừa, trả tiền đi.”
/599
|