Xuyên Đến Trước Khi Đại Lão Hắc Hóa

Chương 41: Thiếu

/125


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Trời sáng.

Ánh nắng xuyên qua màn cửa sổ mỏng để lại những vệt nắng đậm màu trên sàn nhà.

Trên giường, chàng trai anh tuấn nhướng mày, chậm rãi mở mắt.

Đầu mang theo cơn đau sau khi say rượu, khó chịu nhất là trên người còn đang chịu một sức nặng, Phó Vân Thâm hừ nhẹ, mắt chậm rãi dời qua, lọt vào mắt chính là một mái tóc đen mềm mại rối bời, bên trên còn thoang thoảng hương quýt.

Sờ vào rất sướng tay.

Quỷ thần xui khiến, cậu nhẹ nhàng đưa tay lên gương mặt đang ngủ kia.

Mềm mại hệt như gấu bông, thoải mái.

Xoa xong, Phó Vân Thâm mới nhận ra có điều không đúng.

Hai chân bị quấn lấy cứng ngắc, cả người cô như con koala bám vào người, tệ hại hơn là Phó Vân Thâm cảm thấy mình cũng không có mặc quần áo.

Gương mặt đỏ lên, cậu đạp thẳng Thời Mộ xuống. Soạt đứng dậy, trên người không mảnh vải che thân, gáy rất đau, nhìn quanh một vòng, nơi đây là phòng ngủ của Thời Mộ, cậu đang ở trên giường của cô.

Một cước kia hoàn toàn đạp tỉnh Thời Mộ. Thời Mộ chép chép miệng, lấy tay vuốt vuốt phần tóc dính ở trên mặt ra phía sau. Cô xoa mắt nhìn về phía Phó Vân Thâm, giơ tay lên mơ màng chào: “Chào buổi sáng, cậu dậy rồi à.”

Phó Vân Thâm kéo chăn qua, cảnh giác nhìn cô.

Thời Mộ ngáp một cái, duỗi lưng: “Hôm qua cậu giày vò tôi dữ quá, mệt chết đi được...”

Giày vò dữ quá, mệt chết đi được.

Hai cụm này rất dễ khiến người ta nảy sinh suy nghĩ kỳ quái.

Phó Vân Thâm vô thức sờ soạng mông của mình, không đau, cậu thở phào nhẹ nhõm.

“Quần áo của tôi đâu.”

Thời Mộ từ trên giường bò dậy: “Quần áo cậu bẩn, tôi giặt rồi treo ở ngoài, quần lót của cậu cũng...”

... Quần lót.

Đến lúc này, Thời Mộ mới nhớ ra Phó Vân Thâm không có mặc quần áo, cậu để lộ lồng ngực, trên ngực và xương quai xanh có hai dấu răng. Cô ngủ không đàng hoàng, vậy rất có thể lúc mình ngủ không chú ý nên đã cắn...

Ánh mắt Thời Mộ rối rắm: “Cậu đợi một lát, tôi ra ngoài lấy quần áo cho cậu.”

Dứt lời, chân không xuống giường.

Nhưng mà kỳ lạ ghê, vị trí gà giả hình như có chút sai sai, có vẻ như là bị ai đó động vào, cô cau mày, luồn tay vào điều chỉnh.

Động tác này vô cùng bỉ ổi, Phó Vân Thâm mím môi, mặt mày không vui: “Cậu đang làm gì đấy.”

Thời Mộ thành thật nói: “JJ bị lệch, chỉnh xuống.”

Móa.

Trong lòng Phó Vân Thâm bạo phát.

“Sáng sớm đừng làm người ta ghê tởm, cậu đi lấy quần áo cho tôi đi.”

Lời này khiến Thời Mộ không vui.

Kéo quần, cô từ trên cao nhìn xuống Phó Vân Thâm: “Gà cậu chưa từng bị lệch à? Cậu cũng chưa từng bị kẹt vào quần hay sao? Vậy sao có thể bảo là ghê tởm, đây là chuyện mà mỗi một đứa con trai đều gặp phải, tôi có thì tôi nhận thôi, hi vọng thanh thiếu niên như cậu cũng có thể thẳng thắn nhìn nhận.”

“...” Phó Vân Thâm bị khịa đến mức cạn lời, bởi vì... dường như cậu từng bị thế thật...

Không, vấn đề không phải là cái này.

Đầu Phó Vân Thâm càng đau, cậu sờ gáy, một cục u, trong lòng buồn bực: “Có người đánh tôi?”

Là anh em của cháu trai, cô đương nhiên không bán đứng cậu ta, vì vậy mặt không đỏ tim không loạn tỏ vẻ hoảng hốt: “Hôm qua cậu không nên bắt chước khỉ leo cây trộm đào, chúng tôi không ngăn được, sau đó cậu bị té xuống đụng đầu. Nếu cậu cảm thấy không thoải mái, chúng ta sẽ đi bệnh viện khám thử, đừng để thần kinh bị tổn thương.”

Phó Vân Thâm che ngực lắc đầu: “Tôi không sao, phiền cậu giúp tôi đem quần áo đến đây.”

“Ờ.”

Thời Mộ ra ngoài.

Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)

Chu Thực vẫn còn đang ngủ như chết trên ghế sofa, nằm ngã chổng vó ngáy o o, tướng ngủ khó coi chẳng thua gì Thời Mộ. Bực mình liếc cậu ta xong, Thời Mộ đi ra ngoài cầm quần áo đã khô lại cho Phó Vân Thâm, sau đó đi vào phòng tắm lấy quần lót.

Thế nhưng...

Bé công chúa lại không thèm giặt.

Quần lót màu đen kia bị chị ấy vứt vào chậu nước. Thời Mộ liếc mắt, lúc này quần bị ngâm một đêm chắc hẳn đã thối lên rồi. Cô để quần áo xuống, đổi chậu nước, pha bột giặt vò vò nó.

Lúc này, đợi không được Thời Mộ, Phó Vân Thâm trùm áo choàng tắm đi ra.

“Cậu đang làm gì thế?”

Đợi khi vừa vào, cậu thấy hình ảnh Thời Mộ đang giặt quần lót cho cậu.

Sau khi im lặng trong nháy mắt, cảm xúc xấu hổ dần dần chạy lên não, cả khuôn mặt Phó Vân Thâm đỏ lên như cá khô, bước vào giật lấy quần, thẹn quá hóa giận gầm lên với Thời Mộ: “Cậu đang làm gì hả? Biến thái hả.”

Thời Mộ bị rống mà hơi bối rối, tủi thân


/125

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status