Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 83 - Mạnh Mẽ Ép Hôn

/291


Trên mặt Giang Tiểu Lâu lướt qua một tia hiểu rõ : “Hắn là ngốc tử?”

Tạ Liên Thành gật gật đầu: “Đúng vậy, trí lực của hắn chỉ tương đương một hài đồng bốn năm tuổi, một khi không vừa lòng, vừa đập phá lại nháo, vừa khóc lại kêu la, còn từng bất chấp thân phận, trước mặt mọi người thất thố, làm ra rất nhiều làm An vương phủ từ trên xuống dưới mất hết mặt mũi, cho nên An vương phi không thường cho hắn đi ra ngoài.”



Nhìn tình hình của hắn, chỉ sợ không chỉ ngốc, mà còn điên loạn. Giang Tiểu Lâu trầm ngâm một lát, cảm thấy trong lời Tạ Liên Thành còn có chuyện, hai mắt như làn thu thủy càng phát ra ánh sáng chói lòa: “Vì sao Đại công tử muốn dẫn ta đến xem hắn, chuyện này cùng Tả Hoa tới cửa cầu hôn có liên quan?”

Quả nhiên một chút đã tinh tường mọi chuyện.

Tạ Liên Thành thở dài một hơi: “Từ lúc Duyên Bình quận vương trưởng thành, An vương phi không ngừng thay hắn tìm kiếm tân nương thích hợp, ban đầu nàng tuyển định là Nhu Vân quận chúa, nữ nhi Giang Dương Vương, Giang Dương Vương ngàn dặm xa xôi ở ngoài Trữ Châu, đối với tình huống kinh thành cũng không rõ ràng lắm, cũng không biết vị Duyên Bình Quận vương thực chất là ngốc tử, hai nhà bắt đầu nghị định hôn sự, lập tức đem nữ nhi gả qua. Ai ngờ vừa mới vào cửa, quận chúa liền phát hiện vị Duyên Bình Quận vương không giống người thường, nhất thời tính tình phát tác, quăng hồng khăn liền trực tiếp dẹp đường hồi phủ. Sự kiện này lúc ấy huyên náo rất lớn, Giang Dương Vương thập phần tức giận An vương cố ý lừa gạt, cố ý dẫn theo nữ nhi vào kinh hướng bệ hạ khóc lóc kể tội, mà An vương cũng lấy cớ Giang Dương Vương bội bạc, vi phạm hôn ước tố cáo hắn, bởi vì hai phương đều là quyền cao chức trọng, đều được bệ hạ nể trọng, cuối cùng sự kiện kết thúc trong rối ren chẳng đi đến đâu. Trải qua chuyện này, An vương phi rút ra bài học, lại vì Duyên Bình quận vương tìm đến thứ xuất tiểu thưphủ Diệp tướng quân, vốn tưởng rằng thứ xuất quan gia sẽ biết nghe lời, ai ngờ vị tiểu thư này thà rằng nhảy sông tự sát cũng không muốn gả cho ngốc tử bị hủy chung thân. An vương phi không có chết tâm, nàng lại tìm cửa hôn sự thứ ba, nhưng tân nương tử này trước đó không lâu ở trước hôn lễ cử hành đã cùng người trong lòng chạy trốn, làm mất hết thể diện An vương phủ. Từ nay về sau, An vương phi không bao giờ nữa đề cập đến hôn sự nữa, Duyên Bình quận vương si ngốc, trong kinh thành có không ít người đều biết, bởi vì ngày thường trông giữ hắn nghiêm ngặt, hắn cũng không có bao nhiêu cơ hội chạy đến trước mặt mọi người biểu hiện.”



Giang Tiểu Lâu nhìn Tạ Liên Thành, rất nhanh đem mọi chuyện xâu chuỗi cùng một chỗ. An vương phi đầu tiên là coi trọng nàng, tiếp theo Mẫn phu nhân tới cửa, lộ ra việc Tả Hoa đối với nàng một lòng cuồng dại với nàng, sau đó Tạ Liên Thành lại nói An vương phi tìm ba cửa hôn sự, đều không thành với nhi tử si ngốc của nàng, hết thảy trùng hợp chạm vào nhau liền trở thành lừa hôn. An vương phi đây là vấp phải trắc trở sau khi học được đi đường vòng…………….. Nàng mỉm cười: ” Ý tứ Đại công tử , ta hiểu được.”

Tạ Liên Thành thật sâu nhìn nàng, con ngươi lắng đọng giống như bầu trời đêm: “Nàng là thật sự hiểu được hay là giả vờ hiểu ?”

Giang Tiểu Lâu cười nói: ” Thật thật giả giả, giả giả thật thật, kỳ thật đều không trọng yếu, quan trọng là ta biết rõ đối phương muốn là cái gì.”

Tạ Liên Thành nhợt nhạt mỉm cười: “Vậy nàng sẽ làm cho An vương phi thực hiện được sao?”

Giang Tiểu Lâu cong lên khóe môi thoạt nhìn thực ôn nhu, đáy mắt lại mang theo bỡn cợt: “Trên đời này, không ai có thể miễn cưỡng chuyện ta không muốn.”

Thấy nàng tự tin như thế, trong thanh âm Tạ Liên Thành lộ ra sự nhắc nhở: “Ngay cả An vương phi chọn chính sách đường vòng muốn cưới nàng làm Quận vương phi, người ở bên ngoài nhìn vào chỉ cho là quý phủ coi trọng nàng, nếu quả quyết từ chối, trăm ngàn cẩn thận.”

Giang Tiểu Lâu trở lại Tạ phủ, lập tức hướng Tạ Khang Hà khéo léo từ chối cửa hôn sự này.

Tạ Khang Hà thập phần kinh ngạc, truy vấn nói: ” Nhân phẩm của Tả công tử, đã thuộc dạng tốt nhất, tuy rằng thân mang tàn tật, nhưng gia thế Tả gia……… Sau này, muốn tìm một môn hôn sự khác, sợ là không có dễ dàng như vậy , Tiểu Lâu, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Kỳ thật cũng không trách Tạ Khang Hà coi trọng cửa hôn sự này, là nữ nhi thương nhân, có thể gả cho nhi tử ngũ phẩm quan viên, lại là con trai trưởng, quả thật rất khó , tuy rằng tam công tử là cái người có tật, nhưng hắn làm người xử sự, gia đình bối cảnh, cũng không có gì đáng giá soi mói . Còn nữa Tạ Khang Hà biết rõ, Giang Tiểu Lâu cần một nơi an bình nương tựa, gia đình ấm áp đến vuốt lên đau thương thiếu thốn của nàng. Nếu nữ nhi Tạ gia cũng không an phận, hắn hy vọng có thể vì nàng khác mịch hắn sở.

Nghe được Tạ Khang Hà nói như vậy, Giang Tiểu Lâu lại mỉm cười nói: “Tả công tử ta đã gặp qua, là người đoan chính, chỉ tiếc ta cùng với hắn không có duyên phận.”

Tạ Khang Hà càng cảm thấy đáng tiếc: “Vì sao, có thể nói cho bá phụ nghe không ?”

Giang Tiểu Lâu không biết nên giải thích với Tạ Khang Hà như thế nào, lại đột nhiên nghe thấy Tạ Liên Thành mỉm cười trả lời: “Phụ thân chẳng lẽ quên lời Ngũ đạo trưởng rồi sao?”

Tạ Khang Hà nhìn Tạ Liên Thành, làm như thật không ngờ hắn thường ngày lạnh nhạt lại mở miệng quản chuyện này, trên mặt lộ ra một tia nghi hoặc.

Giang Tiểu Lâu nhìn hắn, đôi mắt Tạ Liên Thành lại bình tĩnh không gợn sóng: “Ngũ đạo trưởng từng nói qua Tiểu Lâu có mệnh cách kỳ lạ, phải tìm người có bát tự cứng rắn áp xuống, bằng không chỉ sợ sẽ có nguy hiểm đến tánh mạng, Tả công tử đưa tới thiếp canh đã mang cho đạo trưởng xem qua, bát tự hắn rất nhẹ, áp không được, cho nên không thể định ra hôn sự được. Chẳng lẽ phụ thân nhẫn tâm Tiểu Lâu vừa gả qua, tựa như đại muội muội giống nhau gặp được bất hạnh?”

Tạ Khang Hà nhất thời sắc mặt ngưng trọng: “Quả thực như thế?”

Giang Tiểu Lâu chính là tươi cười ôn hoà nói: “Đúng vậy.”

Tạ Khang Hà nhìn ra trong lời hai người có chuyện, hắn tuy rằng tiếc hận, lại cũng chỉ có thể thuận theo tâm ý Giang Tiểu Lâu nói: ” Thôi, tùy ngươi đi, dù sao Tiểu Lâu sống tốt, không lo tìm không thấy nhà chồng, ngươi yên tâm đi, ta sẽ chậm rãi thay ngươi tìm kiếm.”

Giang Tiểu Lâu thấy hắn còn không chịu hết hy vọng, nhất định thay nàng thu xếp hôn sự, trong lòng cảm kích rất nhiều nhưng cũng bất đắc dĩ: “Vậy đa tạ Tạ bá phụ .”

Từ trong thư phòng đi ra, Tạ Liên Thành trầm mặc sau một lúc lâu, mới nói: ” Đại trạch Giang gia tu sửa đã bắt đầu rồi, có rảnh thì đi xem, công tượng (thợ mộc) không biết ban đầu là bộ dáng gì, có nàng chỉ điểm, bọn họ mới biết cách khôi phục thế nào.”

Giang Tiểu Lâu mỉm cười gật đầu, lúc trước Giang gia suy tàn, người Tần gia đem nhà cửa Giang gia lấy giá cực rẻ thu mua, nhưng vẫn hoang phế ,không người quét tước, cũng không có người quản lý, chỉ chừa hai lão bộc trông coi sân. Toàn bộ tòa nhà thoạt nhìn có vẻ rách nát, cho nên hết thảy đều phải một lần nữa sửa sang mới mẻ.

Dựa vào khoảng cách gần như vậy, Tạ Liên Thành cơ hồ có thể ngửi được mùi thơm ngát trên người nàng, trong lòng kịch liệt run lên, cơ hồ muốn vươn tay qua, nhưng mà hắn chính là hơi chút lui ra phía sau, thanh âm thuần hậu hạ thấp: “Nếu cần ta hỗ trợ, tùy thời cứ nói một tiếng.”

Trên đời nam tử tuấn mỹ hay lỗ mãng, hắn dáng dấp tuấn mỹ, mỹ nhân cho hắn là dễ như trở bàn tay . Hơn nữa hắn một khi ôn nhu, dù nữ tử ý chí sắt đá đều bị hồ đôi nắt như đầm sâu của hắn đả động. Nhưng Tạ đại công tử rõ ràng có dung mạo xuất chúng, lại luôn trưng ra bộ dáng dầu muối không vào.

27_4200_18

Trong lòng Giang Tiểu Lâu nổi lên trêu đùa tâm tư của hắn: “Lần này đại công tử đã giúp ta một đại ân, nếu không có ngươi, nói không chừng ta đối với cửa hôn sự này thật là có ba phần tâm động.”

Trên mặt Tạ Liên Thành lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn nhìn Giang Tiểu Lâu, hình như có chút không dám tin. Có chút do dự, vẫn là thẳng thắn hỏi: “Vì sao?”

Giang Tiểu Lâu nheo mắt giống như một con hồ ly: “Tả công tử xuất thân danh môn, làm người cũng không tệ, hành xử càng không có vấn đề, nếu là hắn thiệt tình đến cầu thân, nói không chính xác ta sẽ thận trọng cân nhắc, dù sao Ngũ phẩm đại học sĩ đã là một khởi điểm tốt, không phải sao?”

Tạ Liên Thành ngạc nhiên nhìn hai má trắng nõn của nàng, cặp mắt thần bí giống như ngôi sao sáng, lơ đãng lóe ra thần thái rung động lòng người: “Nàng muốn đáp ứng sớm đã đáp ứng rồi, làm gì chờ tới bây giờ. Cho dù ta hôm nay không đến hướng nàng nói những lời này, nàng cũng sẽ không gả cho Tả công tử .”

Giang Tiểu Lâu nở nụ cười, Tạ Liên Thành rất hiểu nàng, thế cho nên nàng không có cách nào lừa gạt hắn. Thật sự là kỳ quái, Ly Tuyết Ngưng là bằng hữu tốt nhất của nàng, đáng tiếc đối phương cũng không thể hoàn toàn hiểu rõ nàng, nhưng mà Tạ Liên Thành, bọn họ rõ ràng cũng không tiếp xúc nhiều, hắn lại luôn dùng một đôi mắt tĩnh lặng như hồ sâu nhìn chăm chú vào nàng, nàng không mở miệng, hắn liền biết nàng muốn nói gì dường như…

Giống như là ——trên đời có thêm một người như mình nữa.

Vẻ tươi cười của nàng càng thêm nhu hòa: “Bất luận như thế nào, lần này ta lại thiếu đại công tử thêm một nhân tình, lúc trước và hiện tại, đã nợ thiệt nhiều, ta còn không biết phải hồi báo thế nào.”

Tạ Liên Thành chính là mỉm cười: “Không cần cảm tạ.” Nói xong hắn hướng về Giang Tiểu Lâu gật gật đầu, xoay người nhanh nhẹn rời đi.

Giang Tiểu Lâu nhìn thân ảnh Tạ Liên Thành, ở tại chỗ đứng một lúc lâu, không biết nghĩ tới cái gì, chậm rãi nở nụ cười.

Vị đại công tử, nhi tử của Tạ bá phụ , thật sự là cùng bá phụ một chút cũng không giống chút nào……..

Trong tay Tuyết Ngưng đang cầm khuôn thêu, cúi đầu thêu hoa mẫu đơn đã đến bước châm cuối cùng, cổ họng dâng lên một trận ho khan, nàng lại đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, vội vàng áp chế xuống, giương mắt thấy là Giang Tiểu Lâu, nhẹ nhàng cười: “Sự tình đều xong xuôi sao?”

Giang Tiểu Lâu thở dài: “Nên ta đã muốn hướng Tạ bá phụ nói rõ ràng, chính là An vương phi bên kia sợ là không có dễ dàng giải quyết như vậy.”

Ly Tuyết Ngưng nhẹ nhàng nhíu mày: “Ý của ngươi là nói, An vương phi còn có thể bức ngươi gả cho Duyên Bình quận vương?”

Xem ra Tiểu Điệp đã đem hết thảy nói cho Ly Tuyết Ngưng , Giang Tiểu Lâu nâng chén trà, như có chút suy nghĩ: “Duyên Bình quận vương thật là ngốc tử, nhưng cửa viện An vương phủ lại cao xa không giống bình thường, ở trong mắt An vương phi, ta cự tuyệt đó là không biết điều, chỉ sợ tin tức một khi rơi vào tay trong tai nàng, sẽ nhấc lên sóng to gió lớn.”

Nghe xong lời Giang Tiểu Lâu, Ly Tuyết Ngưng buông khuôn thêu đứng dậy, đề nghị nói: “Một khi đã như vậy, chúng ta có nên tránh đi hay không, An vương phủ dù sao cùng Tần gia không giống, Tần gia không dám lộ liễu ra tay với ngươi, nhưng An vương phủ lại không giống .”

Giang Tiểu Lâu cười cười: “Tần phủ căn cơ còn thấp, cho nên đám người Tần gia không thể công nhiên hạ thủ với ta, nhưng An vương gia rất được bệ hạ coi trọng, thân phận tôn quý, nhất cử nhất động của An vương phi đều đại biểu hoàng gia, không thể dễ dàng cự tuyệt, Tuyết Ngưng muốn nói lời này phải không?”

Ly Tuyết Ngưng gật gật đầu: “Không sai, cùng với trực diện đối địch, không bằng tránh đi mũi nhọn. Ngươi còn có rất nhiều chuyện phải làm, chẳng lẽ muốn hãm vào vòng đấu tranh không hề có ý nghĩa mất đi tánh mạng sao?”

Giang Tiểu Lâu mỉm cười, đang cầm chén trà nhẹ nhấp một ngụm: “Nếu sợ, ta sẽ không đứng ở chỗ này. Tuyết Ngưng, suy nghĩ một chút, An vương phi cùng ta không cừu không oán, cũng không quen biết, nhưng nàng vô duyên vô cớ đột nhiên coi trọng ta, nhất định muốn ta gả cho nhi tử si ngốc của nàng, ngươi không biết là chuyện này có chút trùng hợp sao?”

Ly Tuyết Ngưng trong nháy mắt đã hiểu được, lộ ra vẻ mặt như có chút suy nghĩ: “Hay là —— chuyện này cùng Tần gia có liên quan.”

Giang Tiểu Lâu gật đầu mỉm cười: “Tất nhiên, không riêng gì Tần gia, nghe nói An vương phi gần đây thường xuyên qua lại với phủ thái tử, An vương phi cùng thái tử phi………… Hai người kia không có lui tới, lại bởi vì chuyện Tần gia nảy sinh ngăn cách, gần đây vì sao lại thân mật như thế, đây là một việc thực đáng giá để lưu ý.”

Trong lòng Ly Tuyết Ngưng lộp bộp một chút: “Là thái tử phi xúi giục An vương phi, làm cho Duyên Bình quận vương cưới ngươi?”

Giang Tiểu Lâu đi thẳng nói: “Thái tử phi là người thông minh, sẽ không hành động trực tiếp.”

Đôi mắt Ly Tuyết Ngưng sâu thẳm, tràn ngập tức giận: “Thái tử phi chỉ cần ở trước mặt An vương phi khen ngươi vừa tài tình lại khéo léo, trong lòng An vương phi tất nhiên nổi lên tò mò, sai người dẫn ngươi đi gặp An vương phi, thường xuyên qua lại tự nhiên bất tri bất giác động tâm tư của nàng ! Nàng cùng ngươi cũng không thù hận, vì chút chuyện cũ lại muốn hủy đi cả cuộc đời một cô nương, thật là ác độc.”

Giang Tiểu Lâu nở nụ cười: “Thái tử phi có thể bình yên ngồi yên ổn vị trí này, đương nhiên không phải người đơn giản.” Nàng buông chén trà , thấy Ly Tuyết Ngưng tức giận đến thân thể ẩn ẩn phát run, vội vàng cầm tay nàng, chỉ cảm thấy bàn tay lạnh lẽo, có chút hối hận không nên nói hết cho nàng, làm cho nàng vì chính mình lo lắng, liền thay đổi một khuôn mặt tươi cười nói: “Không đề cập tới nàng , ta dẫn ngươi đi xem nhà cũ Giang gia, được không?”

Ly Tuyết Ngưng nghe vậy, biết tâm ý của nàng, lập tức cười nói: “Tốt, ta đi thu thập một chút.” Nàng vừa mới nói xong, lại đột nhiên kịch liệt ho khan một trận, nàng mặc dù cố gắng áp chế ho khan, nhưng thân thể suy yếu quá độ cũng là không như ý muốn. Giang Tiểu Lâu vội vàng nói: “Ngươi ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, ta tự mình đi xem. Đến, ta dìu ngươi nằm xuống.”

Thấy Ly Tuyết Ngưng sau khi uống thuốc ngủ thiếp đi, Giang Tiểu Lâu mới đứng dậy, phân phó tỳ nữ nói: “Chiếu cố Ly tiểu thư cho tốt.”

Giang Tiểu Lâu phân phó người chuẩn bị xe ngựa, xe ngựa một đường phóng đi, đi qua cửa thành phía Nam, cuối cùng ở trước cửa một tòa nhà cao lớn dừng lại. Vị trí tọa lạc của tòa nhà này vốn là tương đối phồn hoa, thế nhưng cùng không khí chung quanh cũng là không hòa hợp, ở giữa một dãy tòa nhà hoa lệ có vẻ phá lệ suy tàn cũ kỹ, hai bên tường cao bị mưa gió ăn mòn, gạch đã muốn xói mòn tróc ra từng mảng, bức tường lồi lõm, trên cửa kết đầy rỉ sắt. Có điều, cạnh cửa lại đứng một người, hắn một thân y phục màu xanh, tay áo bồng bềnh như mây, hàng mày tung bay, mang một đôi mắt trong trẻo yên tĩnh, cằm vẽ lên một đạo hình vòng cung, có vẻ tuấn mỹ thanh nhã. Hắn xuất thần nhìn cửa viện Giang gia, lại nghe thấy có người hô: “Tạ công tử, ngươi sao lại ở đây?”

Tạ Liên Thành ngẩn ra, quay đầu nhìn thấy Giang Tiểu Lâu, làm như kinh ngạc, sau đó có chút nghẹn lời.

Hoài An lắm miệng nói: ” Thiếu gia lo lắng đám công tượng nơi này, sợ bọn họ phá hư nguyên trạng tòa nhà—— “

“Hoài An!” Tạ Liên Thành lạnh lùng kêu tên của hắn, Hoài An thè lưỡi, lui đến một bên đứng.

Giang Tiểu Lâu mỉm cười, cũng không truy vấn. Ánh mắt nàng dừng ở tòa nhà trước mắt, cánh cổng, điêu khắc trên gạch, hết thảy vẫn là hình dáng năm đó, chính là trên mặt cửa trống rỗng, không thấy tấm biển Giang phủ. Đúng vậy, bảng hiệu Giang gia sớm bị người tháo xuống, không biết đã vứt đi nơi nào.

Tạ Liên Thành nhìn Giang Tiểu Lâu, đáy mắt lưu động cảm xúc thực phức tạp.

Giang Tiểu Lâu lại chủ động đi đến bên cạnh trước sạp bán điểm tâm, phân phó Tiểu Điệp hướng lão phụ nhân mua hai khối điểm tâm, lại hướng lão nhân đáp lời nói: “Xin hỏi đại thẩm, bên này là Giang phủ sao?”

Lão phụ nhân thu bạc, đầy mặt ý cười nhìn nàng nói: “Không sai, đúng là Giang gia, nhưng hiện tại đã thay đổi chủ nhân .”

Bên ngoài mỗi người đều biết, nay Giang gia đã là sản nghiệp Tần phủ, Giang Tiểu Lâu mặt mày bình tĩnh, giống nhau căn bản không thèm để ý: “Nghe nói chủ nhân tòa nhà lúc trước rất có tiền, nhưng sau đó lại suy tàn .”

“Cũng không phải vậy, vốn thắt lưng vòng bạc triệu a, trong một đêm đã cửa nát nhà tan , người ở bên trong cũng đều không biết đi nơi nào, nhưng sau đó có rất nhiều hạ nhân lại phát đạt !”

“A, ” Giang Tiểu Lâu cười nói, “Đây là ông trời phù hộ bọn họ đi.”

“Ai, tiểu thư cũng đừng nói là ta nói ra, ta nhìn ngài có chút quen mặt ! Chẳng hạn như đại quản gia Giang gia, vốn nhìn qua rất trung tâm , sau khi lão gia qua đời, hắn lập tức phát tài, ở phía trước mở vài cửa hàng, ngày trôi qua thật sự dễ chịu, còn cưới ba vị thiếp thất ! Còn có tiểu tử làm thư đồng, kêu là Tiểu Lý Tử, vốn lúc nào cũng theo sau đại thiếu gia chạy khắp nơi, đại thiếu gia vừa chết liền xa xỉ, sau lại cưới di nương của đại thiếu gia Giang gia, nghe nói di nương đó bộ dạng xinh đẹp vô cùng, người ta hiện tại ngày qua ngày thật đúng là khoái hoạt, thần khí hiện ra sáng sủa ! Không hay ho là người Giang gia, phân tán, rải rác, chung quanh chạy nạn. Đáng thương nhất là đại thiếu phu nhân Giang gia, Giang gia suy tàn, đại thiếu gia cũng mạc danh kỳ diệu bị người đánh chết, đại thiếu phu nhân bi thương muốn chết, hết lần này tới lần khác gặp trúng kẻ không có mắt , nhất định muốn nâng nàng trở về làm thiếp, thế nào hiểu được vị đại thiếu phu nhân là người cường liệt, không chịu theo, lực chọn cái chết, thực là tạo nghiệp chướng mà !”

Giang Tiểu Lâu chính là lẳng lặng nghe, như là đang nghe đến việc cùng chính mình không hề quan hệ .

Lão nhân nói lên ba người nàng đương nhiên đều biết, thứ nhất là quản gia Giang phủ, lão nhân bên người phụ thân, ở thời điểm Giang gia suy tàn, đánh cắp không ít tài sản Giang gia, liền mất tích , thì ra là mở cửa hàng trang sức, rồi mở hiệu cầm đồ, mới có ngày lành. Tiểu Lý Tử nàng cũng biết, ngày thường luôn biểu hiện trung thành và tận tâm, luôn đi theo bên người đại ca, đại ca vừa chết, người Giang gia lo kiếm tiền đút lót, hắn lại đem số tiền kia lừa đi, còn cưới tiểu thiếp của đại ca. Về phần người cuối cùng mà lão nhân nhắc đến, Giang Tiểu Lâu lại quá biết rõ , người nọ đó là đại tẩu của nàng Lâm Vũ Lan, Lâm tiểu thư là một nữ nhi tú tài, biết thi thư đạt lễ, tính tình dịu ngoan, nhưng là đại ca cùng nàng quá không tốt, đối với nàng lạnh lùng thản nhiên.

Giang Tiểu Lâu rất rõ ràng, trong lòng đại ca có người khác, chỉ tiếc thân thể cô nương kia không tốt, còn chưa đợi qua cửa cũng đã chết, đại ca thủy chung canh cánh trong lòng, không chịu quên, nên mới đối với đại tẩu cũng là lạnh lùng thản nhiên .Lúc Phụ thân qua đời yêu cầu đại ca cưới vợ sinh con, hắn bất đắc dĩ mới cưới vị đại tẩu nay, nhưng đại ca tuổi còn trẻ , tuyệt không hiểu được chỗ tốt của đại tẩu, liền xem nàng như cọc gỗ, ngược lại tìm tiểu thiếp diện mạo tương tự người trong lòng, sủng ái bằng trời. Hồi trước, Giang Tiểu Lâu tuy rằng đồng tình đại tẩu, lại cũng hiểu được tính tình của nàng quá mức yếu đuối, chẳng sợ bị đại ca lạnh nhạt đến mấy cũng không dám vì chính mình biện bạch.

Ở trong ấn tượng của mọi người, Lâm Vũ Lan là một người có cũng được mà không có cũng chẳng sao, ngày thường thảo luận nói cũng không dám lớn tiếng, chạm vào một chút sẽ rơi nước mắt, Giang Tiểu Lâu vạn vạn lần không ngờ, một nữ tử như vậy, thế nhưng sau khi đại ca mất, thà chết không chịu tái giá, bởi vậy mà tự sát bỏ mình …………….. Nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói không nên lời trong lòng rốt cuộc là thống khổ hay là tiếc hận, nàng cùng lão phụ nhân cáo biệt, hướng về phía đại môn đi đến.

Cửa mở ra, có hai công tượng ở bên trong dùng thước đo đạc, nhìn thấy Giang Tiểu Lâu đến đây, vội vàng dừng tay lại, cung kính thi lễ. Tạ Liên Thành vẫy tay để bọn họ tiếp tục làm việc, Giang Tiểu Lâu chỉ cười nhẹ bước vào cửa.

Con đường trong vườn trong một thời gian dài không ai qua lại, rải đầy lá cây, phân chim, khe hở trên phiến đá mọc lổm chổm cỏ dại, cao tận đầu gối. Đầy đất đều sinh sôi khắp rêu xanh, nhìn không ra nửa điểm bóng dáng ban đầu, chỉ thấy được lớp lớp cây cỏ khô héo đong đưa giữa ánh tịch dương. Đi vào trong vườn, vô tình có nhánh cây chìa ra cọ xát vào mặt, trên mặt đường rơi xuống một tầng lá khô thật dày, chân giẫm lên vang lên tiếng xào xạc.

27_4200_18

“Công tử xem, đình viện nơi này vốn rất rộng rãi, phụ thân ở trong sân đã kiến tạo một hồ nước nhân tạo, thiết kế một cầu Cửu Khúc, uốn lượn theo hai bên bờ nối thẳng đến đại sảnh. Mỗi ngày ban đêm, nhóm tỳ nữ sẽ treo cao từng dãy đèn lồng, mặt hồ mặt hồ tràn ngập màu sắc lóng lánh, đem toàn bộ phòng ốc chiếu sáng giống như quỳnh lâu ngọc vũ (lầu quỳnh nhà ngọc).……..” Giang Tiểu Lâu mỉm cười nhìn Tạ Liên Thành nói.

Thế mhưng, trước mắt sân viện đã trở nên rách nát không chịu nổi . Núi giả sụp xuống rất nhiều, những viên đá vỡ vụn phân tán rơi xuống, bị người xếp chồng lên nhau cùng một chỗ, thoạt nhìn vô cùng lộn xộn. Vốn có trồng cây tử đằng sinh trưởng tươi tốt, nay giống như một mớ thực vật hỗn độn, đem toàn bộ nguyệt môn (cửa hình tròn như trăng) che phủ dày đặc. Về phần cầu Cửu Khúc theo như lời Giang Tiểu Lâu, nay lớp sơn hồng trên lan can đã tróc sạch, gỗ biến thành màu đen, bã vụn rớt ra, nguời đi ở phía trên như đong đưa qua lại. Một trận gió thổi qua, lá cây khô héo tung bay lượn lờ, rơi trên mặt hồ, nước hồ xanh biếc trong trí nhớ, sớm đã không thấy hoa sen nở rộ rực rỡ, chỉ còn lại cây khô trơ trọi, chớ nói chi đến nguy nga rực rỡ trong quá khứ.

Giang Tiểu Lâu đi qua cầu Cửu Khúc, bất thình lình thuỷ điểu bay ra từ hồ khô, vỗ cánh thật mạnh bay về phía chân trời.

Giang Tiểu Lâu theo bản năng lui về sau từng bước, thiếu chút nữa ngã ra sau, Tạ Liên Thành lập tức nắm tay Giang Tiểu Lâu, tay hắn tiếp xúc gần gũi, ánh mắt tràn ngập thân thiết.

Giang Tiểu Lâu cũng mỉm cười, trượt khỏi tay hắn khéo léo chối từ: “Không có việc gì, thời gian dài không người ở, tự nhiên sẽ thành thế này.”

Giang Tiểu Lâu rõ ràng đang an ủi Tạ Liên Thành, nhưng hắn lại cảm thấy Tiểu Lâu lúc này cùng lúc trước không giống nhau, nếu nói lúc trước Tạ Liên Thành còn cảm thấy lòng báo thù của Giang Tiểu Lâu rất mạnh, nhưng hiện tại hắn đã mơ hồ hiểu được, một người vốn có được hết thảy, lại trong khoảng khắc trở thành hai bàn tay trắng, nhất là thân nhân mất hết, gia viên suy tàn, đây là nỗi đau xót cỡ nào.

Hắn không phải Tiểu Lâu, càng không thể nào cảm thụ được, lại có tư cách gì đi trách cứ?

Đại viện tiểu viện san sát, cỏ dại mọc um tùm , Tạ Liên Thành có thể nhìn ra năm đó đây là một gia đình phú quý, phong quang cỡ nào. Hiện tại, hắn đã hoàn toàn lĩnh hội tâm tình của Giang Tiểu Lâu, khi nàng chứng kiến sân viện mọc đầy cỏ dại, cảnh tượng đổ nát, đáy lòng so với ai khác ắt hẳn thống khổ vô cùng.

Giang Tiểu Lâu đi thẳng về phía trước, trước mắt liền đến nơi nàng từng ở Thu Thủy Hiên, trên cửa treo khóa, khóa sớm hỏng rồi, rỉ sét loang lổ, bông hoa trên cửa sổ trầm tĩnh vắng cánh sếu trắng, phủ đầy mạng nhện, xuyên thấu qua song cửa sổ cũ nát có thể thấy rõ hoàn cảnh bên trong, đập vào tầm mắt là hai gốc cây ngô đồng.

Giang Tiểu Lâu cười chỉ hướng hai gốc cây nói: “Lúc trước hai gốc cây kia, từng gắn bàn đu dây, ta rất thích ngồi trên bàn đu dây đung đưa qua lại, rất vui vẻ, chẳng qua………. Khi đó đại ca không muốn cùng chơi với ta, hắn luôn nói nữ hài tử thực phiền toái, kiên quyết muốn gạt ta ra. Nhưng lúc ta bị người khác khi dễ , hắn là ngưới thứ nhất chạy đến cùng người ta đánh nhau.”

Tiếp theo, nàng lại chỉ vào mặt khác một bên Cầm phòng, nói với Tạ Liên Thành: “Công tử xem, không lâu trước đây ta thường ở trong này đọc sách, đánh đàn, khi đó ta cảm thấy phụ thân quá mức nghiêm khắc, đàn không tốt không cho phép ăn cơm, luyện chữ không xong còn dùng thước phạt ta, ta vẫn không rõ vì sao phụ thân yêu cầu nghiêm khắc như vậy, bởi vì nữ hài tử nhà khác không phải như thế………….. Sau ta mới biết được, bởi vì nương ta ở Liêu Châu là tài nữ lừng danh, cho nên phụ thân hy vọng ta có thể giống như nàng, trở thành một nữ tử tài đức vẹn toàn.”

Giang Tiểu Lâu nói xong, lại đột nhiên ngừng, nàng nhìn chằm chằm một chỗ hư không, giống nhau thấy được thân ảnh phụ thân, từng đợt tiếng đàn du dương khoan thai phiêu tán, nhất thời trong lòng dâng lên một trận mừng như điên, nhưng ngay lập tức hiểu được, bất quá chỉ là ảo ảnh.

Giang Tiểu Lâu đi vào chính viện phụ thân từng ở, trong viện đủ loại kỳ hoa dị thảo, nhưng hiện tại trừ bỏ cỏ dại ở ngoài, mọi thứ trống không, bên tai vang lên hàng loạt tiếng kêu của côn trùng. Giang Tiểu Lâu đi qua từng gian phòng, cước bộ càng ngày càng chậm. Lúc đi đến phòng khách, nàng dừng trước cửa, nghĩ đến phụ thân ở nhà thích nhất ở trong này uống trà, mỗi khi có khách tới cửa, đều ở lại chỗ này tiếp đãi, Giang Tiểu Lâu đặc biệt khó quên là trước sân có trồng một gốc cây mẫu đơn, là phụ thân tự tay gieo xuống. Phụ thân từng nói, nữ nhi của ta tựa như hoa mẫu đơn, khuynh quốc khuynh thành, Quốc Sắc Thiên Hương, phải được chăm sóc tốt nhất, cẩn thận che chở, sắp đặt thỏa đáng, cả đời an an ổn ổn.

Phụ thân, mẫu đơn của người, đã muốn héo rũ .

Sắc trời bất tri bất giác tối dần, Hoài An có chút sốt ruột, vài lần muốn lên tiếng nhắc nhở. Tạ Liên Thành lại hướng hắn lắc lắc đầu, đứng giữa sân viện đầy cỏ dại, hắn vẫn yên lặng đi theo phía sau Giang Tiểu Lâu, vẫn duy trì khoảng cách nhất định, xa xa nhìn nàng.

Trong hoàng hôn ảm đạm vô tận, Giang Tiểu Lâu cuối cùng chậm rãi đi đến tảng đá bên hồ ngồi xuống, chính là lẳng lặng ngồi, giống như đang tìm kiếm điều gì.

Trên người nàng khoác bộ xiêm y trắng trong thuần khiết nhuộm nỗi niềm bi thương nhàn nhạt, mái tóc mỏng manh phiêu đãng trong gió, nàng ngồi một mình trong ánh tà dương, cả người lộ ra một loại cảm giác kỳ lạ, giống nhau muốn cùng tòa trạch viện hoang vu cùng nhau biến mất.

Lúc này, trời bỗng dưng đổ mưa, Giang Tiểu Lâu ngẩn ra, trên đỉnh đầu đã có sẵn ô trúc che chắn.

Đôi mắt hắn tối đen như mực , như một đầm nước sâu thâm thúy, và tinh khiết như mùa xuân, sâu trong đôi mắt, tựa như ẩn chứa cảm xúc khó diễn tả.

“Tiểu Lâu, trở về đi.”

Giang Tiểu Lâu đứng dậy, cười nhẹ: “Đúng vậy, cần phải đi.”

An vương phủ

Mẫn phu nhân đem sự tình nói cho An vương phi, hơn nữa thẳng thắn nói lên Giang Tiểu Lâu cự tuyệt.

An vương phi ban đầu mỉm cười, mặt lập tức trầm xuống, bờ môi dần dần nổi lên tia cười lạnh, thản nhiên nói: “Xem ra nàng đã biết chân tướng.”

Mẫn phu nhân mặt nhăn mày nhíu: “Chuyện này……… Sợ là không thể nào, ta vẫn rất cẩn thận.”

An vương phi tươi cười đầy trào phúng: “Trên đời cũng không phải không có gió nào lọt tường, chung quy sẽ có người đem tin tức rơi vào trong tai nàng, nàng không ngần ngại cự tuyệt, chính là không muốn gả cho Duyên Bình quận vương, cũng đúng, ai lại muốn gả cho một ngốc tử!”

Nghe nàng nói vậy, Mẫn phu nhân không khỏi gắt gao ngậm miệng lại, trong lòng có chút sợ hãi, không yên nói: “Sao có thể nói như vậy, nàng có thân phận ra sao, Vương phi có thể nhìn trúng nàng là đã cho mặt mũi quá lớn ! Duyên Bình quận vương tuy rằng tâm trí thiếu sót, cũng là một đứa nhỏ đàng hoàng, lại có chỗ nào không xứng với nàng, nàng cũng quá không hiểu chuyện ! Theo ta thấy, nương nương không ngại thẳng thắn nói cho nàng, chính là nhìn trúng nàng, muốn nàng làm con dâu, ta cũng không tin nàng còn dám không đáp ứng.”

An vương phi cười nói: “Ngươi xem An vương phủ là chỗ nào, trắng trợn cướp người chỉ làm tổn hại uy danh An vương phủ.”

Trong lòng Mẫn phu nhân không khỏi thầm nghĩ, ngươi dùng biện pháp lừa hôn này cũng giống nhau thôi, truyền ra ngoài e rằng càng đánh mất thể diện. Thế nhưng nàng cũng không dám nói lời đó với An vương phi , người quyền quý xem trọng nhất chính là thể diện, nàng ta có thể làm nhưng ngươi lại không thể. Nàng vội vàng nói: “Đều do ta vụng về, không rõ khi nào để lộ chân tướng, mới để cho đối phương phát hiện ! Vương phi nếu không hài lòng, ta lại bỏ nét mặt già nua đi nói tốt cho người.”

Thần sắc An vương phi lạnh như băng, hồi tưởng những năm gần đây vì hôn sự Duyên Bình quận vương, nàng cơ hồ không có một ngày hài lòng. Thân là Quận vương, hắn cần một Vương phi , còn náo loạn tiếp sẽ không hay ho gì. Nàng nghĩ lấy Giang Tiểu Lâu khai đao, nhưng chuyện này cũng không phải vinh dự gì. Nàng nhìn thoáng qua Mẫn phu nhân nói: “Ngươi có chắc hôn sự này có thể hoàn thành?”

Mẫn phu nhân cười làm lành: “Còn phải nói, kinh thành từ trên xuống dưới ai chẳng biết nói An vương phủ tôn quý, Giang Tiểu Lâu có thể gả vào chính là phúc khí của nàng !”

“Có thế chứ.” An vương phi căm giận cắn chặt răng: “Ta là vì tốt cho nàng, để nàng gả cho con ta, nàng mà không cảm kích, còn thẳng thắn cự tuyệt, ta gả vào An vương phủ nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng gặp được loại chuyện xui như vậy !”

Giờ phút này, An vương phi vốn cao quý xinh đẹp lại lập tức trở nên lạnh lẽo, trong mắt tựa hồ ẩn chứa lửa giận.

“Giang Tiểu Lâu chỉ là nhất thời suy nghĩ không thông, tương tâm bỷ tâm (**), cô nương tuổi còn trẻ nào biết nặng nhẹ, bên cạnh nàng lại không còn phụ mẫu, tự nhiên không có người chỉ điểm, cho nên ——” Mẫn phu nhân dừng lại.

(**) Nguyên câu ”Tri kỷ tri bỉ , tương tâm bỷ tâm” >>> nghĩa là

Biết mình phải biết người ta, đem lòng mình để suy ra lòng người.

“Hửm, vậy làm thế nào ?”

“Vương phi, Giang Tiểu Lâu có sai, sai ở chỗ nàng không hiểu chuyện, nhưng việc này cũng không phải không có đường quay lại, ta sẽ tới cửa lần nữa trực tiếp nói rõ sự tình cùng nàng, quan hệ lợi hại trong đó nói rành mạch, ắt hẳn nàng cũng không phải kẻ ngu dốt, cẩn thận ngẫm nghĩ lại sẽ thông suốt , đến lúc đó Vương phi lại châm thêm một mồi lửa, nhất định có thể hoàn thành việc này.”

An vương phi trầm ngâm một lát, mới chậm rãi nói: “Ta sẽ cho nàng ta một cơ hội, nàng ta nếu tiếp tục khăng khăng từ chối, thì đừng trách ta không khách khí.”

Nghe nàng nói như vậy, trên trán Mẫn phu nhân ứa ra mồ hôi, ra vẻ dường như không có việc gì cười nói: “Vâng, Vương phi nói rất đúng.”

Từ An vương phủ đi ra, Mẫn phu nhân lập tức phân phó phu xe nói: “Lập tức đi Tạ phủ, mau, nhất định phải nhanh.”

Trước cửa Tạ phủ, Giang Tiểu Lâu xuống xe ngựa, Tạ Liên Thành mỉm cười: “Ta còn có việc phải về cửa hàng, nàng vào trước đi.”

Giang Tiểu Lâu gật đầu, xoay người bước vào. Tạ Liên Thành lẳng lặng nhìn bóng dáng nàng trong chốc lát, lúc này mới phân phó xe ngựa rời đi.

Ly Tuyết Ngưng tỉnh lại thấy Giang Tiểu Lâu vẫn chưa về, trong lòng rất là lo lắng, cố ý ở trong lương đình ngóng chờ, thấy nàng trở về lập tức tiến lên chào đón. Giang Tiểu Lâu đang muốn an ủi nàng hai câu, lại đột nhiên nghe thấy âm thanh vang ở sau lưng: “Ai nha, Giang tiểu thư, ngươi đã trở lại!”

Mẫn phu nhân chạy tới liếc mắt một cái nhìn thấy không phải Giang Tiểu Lâu, mà là Ly Tuyết Ngưng, nhất thời sợ hãi nhảy dựng. Nhìn chằm chằm Ly Tuyết Ngưng từ trên xuống dưới, thần sắc tựa hồ có vài phần kinh ngạc cùng bất an.

Giang Tiểu Lâu nhìn thấy ánh mắt của nàng, quay đầu hướng Ly Tuyết Ngưng nhìn lại, đã thấy Ly Tuyết Ngưng cũng mang thần sắc danh kỳ diệu, không khỏi mở miệng nói: “Mẫn phu nhân, ngài làm sao vậy?”

Mẫn phu nhân kinh ngạc một chút, thế này mới cười rộ lên: “Không có việc gì, không có việc gì.”

Giang Tiểu Lâu nhìn Mẫn phu nhân, nói: “Đã trễ thế này, phu nhân đột nhiên đến bái phỏng là có việc gấp sao?”

Mẫn phu nhân sắc mặt ngượng ngùng : “Có chút chuyện, chính là ——” nàng nói tới đây, lại dừng lại .

Giang Tiểu Lâu nhìn quanh bốn phía, tự nhiên biết đối phương rốt cuộc là có ý tứ gì, nàng gật đầu nói: “Phu nhân mời ngồi xuống rồi nói sau.”

Mẫn phu nhân một bên vào lương đình, vừa thỉnh thoảng quay đầu nhìn Ly Tuyết Ngưng, ánh mắt làm như tràn ngập hoang mang.

Giang Tiểu Lâu xem ở trong mắt, trong lòng xẹt qua một tia quái lạ, không khỏi nói: “Mẫn phu nhân hình như đối với vị bằng hữu của ta cảm thấy hứng thú?”

Mẫn phu nhân chấn động, cười nói: “Không… Chính là bằng hữu của ngươi dáng dấp xinh đẹp, nhưng thật ra………………. Lớn lên giống một người.”

Giang Tiểu Lâu kỳ quái: “A, không biết giống ai?”

Sắc mặt Mẫn phu nhân có chút hoảng hốt: “Có lẽ là trời hơi tối, ta nhìn lầm rồi.”

Bởi vì lúc này, Ly Tuyết Ngưng đã men theo đường mòn hoa viên chuyển hướng về phía Họa Lâu các, đi được một đoạn xa. Mẫn phu nhân lắc lắc đầu, tựa hồ muốn đem suy nghĩ kỳ lạ từ trong đầu quẳng ra xa.

Giang Tiểu Lâu không hề truy cứu, chính là phân phó Tiểu Điệp dâng trà, Mẫn phu nhân đang cầm tách trà nóng, cũng là ước chừng đã qua thời gian nửa khắc cũng không nói gì.

Giang Tiểu Lâu cũng không nóng nảy, chính là ngồi lẳng lặng một chỗ, im lặng cùng chờ đợi.

Mẫn phu nhân ngồi trong chốc lát chung quy ngồi không nổi nữa, vì thế nàng hiện vẻ mặt ôn hoà, mở miệng: “Ngươi đứa nhỏ này ngày thường ôn hòa thông tuệ, tuổi vẫn còn trẻ, có một số việc sao lại không nghĩ ra? Có người là có thể cự tuyệt, lại có người thì không nên, nếu không như thế, ta cần gì phải tự mình tới cửa?”

Giang Tiểu Lâu thong dong cười nói: “Xem ra phu nhân là chuẩn bị nói thẳng .”

Mẫn phu nhân hạ quyết tâm nói: “Không sai, kỳ thật tới cửa cầu hôn không phải Tả công tử, mà là An Vương phủ Duyên Bình quận vương.”

Thần sắc Giang Tiểu Lâu bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Vậy phu nhân có nghe nói Duyên Bình quận vương là ngốc tử.”

27_4200_18

Trên mặt Mẫn phu nhân xẹt qua một tia kinh ngạc, mặc dù là hiểu rõ, nhưng nàng vẫn thở dài nói: “Ta cũng đoán được, ngươi đã biết mọi chuyện, một khi đã như vậy chúng ta nói trắng ra. Ngươi muốn nói gì ta đều hiểu được, đúng vậy, một cô nương vẹn toàn ai lại muốn gả cho ngốc tử, nhưng nếu ngươi bằng lòng , sẽ trở thành Vương phi Duyên Bình quận vương! Cẩn thận suy nghĩ một chút, Duyên Bình quận vương tuy rằng không tài đức, nhưng An vương phủ quyền thế bậc nào, ngươi một khi gả qua, muốn cái gì có cái đó, vận mệnh cũng theo đó mà thay đổi. Từ nay về sau người khác nhìn đến ngươi, không còn là nữ nhi thương hộ, mà là dòng họ hoàng thất, chính thê Quận vương! Cơ hội chỉ có một,! Nếu ở lúc bình thường, Vương phi tuyệt đối không nhìn trúng ngươi.”

Giang Tiểu Lâu nở nụ cười: “Đúng vậy, hôn sự Duyên Bình quận vương lặp đi lặp lại nhiều lần dậm chân tại chỗ, Vương phi nóng ruột bất đắc dĩ mới chọn trúng ta, nhưng mà, ta không muốn.”

Bốn chữ “Ta không muốn” vừa ra khỏi miệng, Mẫn phu nhân biến sắc: “Nha đầu ngốc, hôn nhân đại sự, tự nhiên là do phụ mẫu làm chủ! Phụ mẫu ngươi không còn, thì phải nghe theo Tạ lão gia , nếu ngươi không đồng ý, ta phải đi hướng Tạ lão gia nói rõ, nhất định nói đến khi hắn đồng ý mới thôi.”

Nói xong, nàng đứng lên, làm bộ như muốn đi, Giang Tiểu Lâu lại thản nhiên nói: “Bá phụ cũng sẽ không đồng ý.”

Mẫn phu nhân đột nhiên xoay người, nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu nói: “Ngươi cương quyết như thế, không sợ liên lụy Tạ gia?”

Thần sắc Giang Tiểu Lâu phá lệ yên tĩnh: “Nói vậy, An vương phi là định dùng quyền thế ép bức?”

Mẫn phu nhân thấy Giang Tiểu Lâu không ăn cứng cũng không tiện qua mặt, liền hòa hoãn hạ giọng nói: “Hôm nay An vương phi đã muốn phát giận, nếu không có ta khuyên nhủ , chỉ sợ nàng hiện tại cũng đã đến Tạ phủ. Nếu nàng trực tiếp hướng Tạ lão gia đưa ra ý định muốn cưới ngươi làm con dâu, mọi chuyện sẽ thế nào? Ngươi cẩn thận suy nghĩ một chút, Tạ lão gia chỉ là thương nhân, hắn có thể cự tuyệt đề nghị Vương phi sao? An vương ở trước mặt bệ hạ cực có phân lượng, ngươi cùng Tạ gia làm sao có thể chống lại, vì chính ngươi, vì Tạ gia, ngươi phải đưa ra quyết định chính xác.”

Giang Tiểu Lâu nghe vậy, không khỏi cười lạnh một tiếng: “Ở trong mắt Mẫn phu nhân , cự tuyệt An vương phủ chính là tội lớn, là không thể tha thứ, phải không?”

Mẫn phu nhân nhìn chằm chằm nàng, thần sắc cực kì trịnh trọng nói: “Thị phi lợi hại ngươi phải suy nghĩ rõ ràng, ta có thể cứu ngươi một lần, cũng không thể ở trước mặt Vương phi cứu ngươi lần thứ hai. Nhưng đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, ngươi nên biết , Vương phi tính tình luôn luôn không phải hiền hòa, đừng nhìn nàng hiện tại đối với ngươi vẻ mặt ôn hoà, một khi trở mặt, Giang Tiểu Lâu ngươi sẽ gặp chuyện gì?”

Thần sắc Giang Tiểu Lâu trầm lặng, thờ ơ, tựa như không có nghe được lời Mẫn phu nhân.

Mẫn phu nhân thấy nàng gian ngoan mất linh (ngu muội không linh lợi) , không khỏi thở dài một tiếng: “Ngôn tẫn vu thử (**), chính ngươi cẩn thận suy nghĩ, ta cho ngươi kỳ hạn là ba ngày, ngươi phải cho ta một câu trả lời thuyết phục.”

(**) lời nên nói đã nói, không còn gì để nói

Nàng muốn là câu trả lời vừa lòng, nói rõ nàng đã muốn chắc chắc Giang Tiểu Lâu phải gả cho Duyên Bình quận vương.

Không đợi đến Mẫn phu nhân xuống đài, Giang Tiểu Lâu đã không chút do dự nói: “Đừng nói ba ngày, cho dù ba năm, chuyện này cũng tuyệt không khả năng! Mẫn phu nhân, thỉnh ngài chuyển cáo Vương phi, làm cho nàng đã chết phần tâm tư này đi.”

An vương phi mà nghe được lời này, không chừng đã bị chọc giận mất lý trí, Mẫn phu nhân quay đầu nhìn Giang Tiểu Lâu liếc mắt một cái, giữa màn mưa bụi mông lung, cô nương trẻ tuổi yên lặng nhìn chính mình, đôi mắt xinh đẹp để lộ ra một cỗ kiên định cùng quyết tuyệt.

Mẫn phu nhân cười lạnh một tiếng: “Lời ngươi nói ta một chữ cũng không bỏ sót chuyển cáo cho An vương phi, tự giải quyết cho tốt!”

Tỳ nữ bung ô trúc, bóng dáng Mẫn phu nhân rốt cục biến mất ở trong màn mưa lất phất.

Bị sói đói để mắt tới sẽ rất khó thoát thân, ngay cả thoát thân cũng phải bị lột xuống một lớp da, Thái tử phi thật đúng là độc ác, trên tay không hề dính chút máu còn đem Giang Tiểu Lâu khi còn sống bị hủy hoại .

Tiểu Điệp thập phần lo lắng: “Tiểu thư, hiện tại chúng ta nên làm sao đây ?”

Giang Tiểu Lâu cười nói: “An vương phi tận lực muốn ta làm con dâu của nàng, hết thảy nguồn gốc ở chỗ quyền thế An vương phủ, nếu căn cơ quyền thế bị dao động, ngươi nói An vương phủ còn có thể không kiêng nể nữa sao?”

Ba ngày sau, An vương phủ mang rất nhiều sính lễ đưa đến Tạ gia, Tạ Khang Hà nhìn thấy số sính lễ, không khỏi đầy mặt khiếp sợ.

“Đây là ý gì ?”

Thần sắc Mẫn phu nhân trịnh trọng: “An vương phi đưa sính lễ cho Giang tiểu thư, chẳng lẽ Tạ lão gia không rõ?”

Sắc mặt Tạ Khang Hà trầm xuống: “Người muốn đề hôn chẳng lẽ không phải Tả Hoa?”

Mẫn phu nhân lạnh lùng cười, phân phó người đặt sính lễ xuống, theo sau nhân tiện nói: “Không sai, sính lễ là Duyên Bình quận vương hạ . Sính lễ đã muốn đưa đến, lời nên nói cũng đã nói rõ .”

Tạ Khang Hà vừa muốn phản bác, thần sắc Mẫn phu nhân lạnh như băng, thái độ cường ngạnh nói: “Nửa tháng sau là ngày lành tháng tốt cửa hành hôn lễ, thỉnh Giang tiểu thư đúng giờ lên kiệu, nhưng đừng không tán thưởng!”

Đây không phải là cầu hôn, rõ ràng là ép hôn!

Mẫn phu nhân nói xong, lạnh lùng nhìn Giang Tiểu Lâu phía sau rèm, sau đó mang người rời đi.

Cho dù ngươi có mềm mại như đóa hoa, xinh đẹp như đám mây, lấp lánh như những vì sao, đáng tiếc —— bông hoa mảnh mai gãy lìa, áng mây gió lạnh thổi qua liền tiêu tán, khi mặt trời lên thì sao ? Khi chủ nhân yêu cầu, ngươi phải thấp hơn một cái đầu, cúi đầu xưng thần !

Tạ Khang Hà ngày thường trấn định cũng không khỏi hoảng hốt, luống cuống nhìn Tiểu Lâu…

Giang Tiểu Lâu vẫn bình tĩnh nhìn bóng dáng của nàng dần đi xa, khóe môi chậm rãi xuất hiện ý cười lạnh lẽo.

/291

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status