Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 178 - Chương 145.2

/291


Hai tên thái giám đang ôm ngang một nữ tử trẻ tuổi, nữ tử kia tuy rằng xinh đẹp nhưng tóc mây tán loạn, quần áo rách nát, dáng vẻ vô cùng chật vật.

“Hừ, còn muốn kêu oan cái gì, đúng là không biết tự lượng sức, bây giờ bệ hạ cũng không rảnh gặp ngươi.” Thái giám đầu lĩnh lạnh lùng quát.

Nước mắt của nữ tử này không ngừng chảy xuống, chỉ là miệng bị chặn lại không nói nên lời.

Một màn này khiến toàn bộ hành lang tràn ngập không khí nghiêm trọng. Ngay khi bọn họ đưa cô gái kia đi, nữ tử làm như nhìn thấy các nàng, lập tức mạnh mẽ giãy dụa, thoát khỏi tay hai thái giám đó, nửa bò nửa quỳ gục dưới chân An Tiểu Thiều. Nàng khóc lóc trợn mắt lên, toát ra vẻ van xin.

An Tiểu Thiều chăm chú nhíu mày: “Các ngươi đang làm gì đó?”

Đầu lĩnh thái giám kinh hãi, nhìn qua hai vị quý nhân, cười ha hả nói: “Thì ra là An tiểu thư và Thuần Thân Vương phi.”

Địa vị của An Tiểu Thiều trong cung không phải bình thường, nàng là cháu gái ruột của Hoàng hậu, Hoàng hậu không có con gái, vô cùng yêu thương nàng, thân phận cũng không khác gì công chúa, ngay cả Hoa Dương công chúa mà bệ hạ vô cùng sủng ái nhìn thấy nàng cũng phải nhường nhịn ba phần. Hơn nữa vị bên cạnh chính là người vô cùng tôn quý Thuần Thân Vương phi. Bọn thái giám càng thêm cung kính, không dám thở mạnh một tiếng.

“Tiểu thư… chuyện này người đừng chen vào, mời ngài mau xuất cung đi.” Thái giám cười nói.

“Đừng chen vào? Ở ngay trước mặt ta rồi còn bảo ta đừng chen vào sao? Hoàng cung trở nên không quy củ như vậy từ khi nào, giữa ban ngày ban mặt mà xảy ra chuyện thế này, không lẽ các ngươi dám công khai buôn bán phi tần sao?” An Tiểu Thiều không nhịn được tức giận nói. Vốn dĩ nàng không thích lo chuyện bao đồng, nhưng thái độ của tên thái giám này lại làm nàng tức giận. Hoàng cung có quy củ của hoàng cung, cách trang điểm của cô gái này rõ ràng là phi tần, mấy tên thái giám lại ngang nhiên bắt nàng hỏi tội, như vậy có phải là quá đáng lắm không?

Sắc mặt thái giám hơi đổi, nghĩ tới nghĩ lui mới nhỏ giọng làm lành: “An tiểu thư không phải người ngoài, nô tài cũng xin nỏi thật, nữ tử này tiến cung nửa năm trước được phong làm Lạc tần, chưa từng được bệ hạ sủng hạnh. Nhưng nửa tháng trước ả đột nhiên mang thai, đây vốn là chuyện xấu trong cung, chúng nô tài phụng mệnh Hoàng hậu nương nương đưa người đi thẩm tra, nhất định phải khai ra gian phu là ai. Cho nên, việc này ngài tuyệt đối không thể chen vào.”

Nói xong hắn vung tay lên, lập tức muốn đưa nữ tử này đi. Lạc tần bị dọa đến thất sắc, liều mạng giãy dụa trong tay họ, miếng vải trong miệng cũng đúng lúc rơi xuống, lúc này mới thê lương nói: “Tiểu thư xin cứu ta.”

Thái giám đầu lĩnh hừ hai tiếng: “ Đúng là không biết tốt xấu, đừng trách ta không khách sáo.” Hắn lập tức nắm lấy cằm Lạc tần, vặn ngón tay một cái, lập tức khóa cằm nàng lại không cho nói chuyện, cả người Lạc tần run lẩy bẩy, không có cách nào giãy dụa, càng không phát ra được âm thanh, toàn thân đều là mồ hôi lạnh ướt đẫm. Nàng muốn mở miệng, nhưng lại thấy đau thấu tim gan.

An Tiểu Thiều thấy thế lộ ra vẻ không đành lòng. Nàng nói với Giang Tiểu Lâu: “Hay là, ta đi bẩm với nương nương…”

“Không được.” Giang Tiểu Lâu cắt ngang nàng, “Nếu Hoàng hậu nương nương đã hạ ý chỉ thì chúng ta không thể can thiệp.”

“Một mình cô ta thì thôi, nhưng còn một đứa nhỏ vô tội.” An Tiểu Thiều yên lặng nhìn, không tự chủ được thở dài một tiếng.

Giang Tiểu Lâu nhìn nàng, vẻ mặt trở nên hờ hững: “Mỗi người đều phải trả giá cho hành vi của mình, cô gái này cũng vậy, nếu ta là ngươi thì ta sẽ không chen vào chuyện này.”

Cô gái kia còn đang giãy dụa không ngừng, đau khổ đến không cách nào hình dung. An Tiểu Thiều đứng tại chỗ, không biết tại sao, hai chân phảng phất như bị đông cứng, không thể nhúc nhích. Ánh mắt đau khổ của cô gái đó hiện ngay trước mắt, như một mũi dao nhọn từ từ đâm vào tim An Tiểu Thiều, sắc mặt của nàng trở nên trắng bệch, há miệng nhưng không nói ra được chữ nào.

Qua một lúc lâu, những người đó đã đi xa, bốn phía trở nên thanh tĩnh.

Giang Tiểu Lâu nhìn biểu hiện của An Tiểu Thiều, không thể không lắc đầu, Hoàng hậu đã nói An Tiểu Thiều có trái tim chân thành, quả đúng như vậy. Chuyện thế này ở trong cung có thể nói là có không ít, An Tiểu Thiều vẫn rất dễ dàng bị dao động. Trái tim của nàng…vẫn rất ôn nhu. Đáng tiếc phi tần trong cung mà tư thông thì tội chết là không thể tha, tuyệt đối không có ai cứu được nàng.

An Tiểu Thiều khẽ thở dài: “Đúng là đáng tiếc, nàng còn trẻ như thế.”

Tì nữ bên người An Tiểu Thiều nói nhỏ: “Tiểu thư ngài không biết đó thôi, nô tì vừa trò chuyện với các cung nữ, các nàng nói cô gái này trước kia là đệ nhất mỹ nhân Vân Châu, khi được tuyển vào cung bệ hạ rất yêu thích nàng, chỉ là Hoàng hậu nương nương không thích, nói cô gái này quá yêu mị, không cho bệ hạ thân cận. Bệ hạ không thể làm gì hơn là lạnh lùng nàng, chỉ phong cho một tước vị tần nho nhỏ, rồi ném nàng qua một bên…” Lúc tì nữ nói chuyện âm thanh rất thấp, hiển nhiên là sợ người khác nghe thấy.

Giang Tiểu Lâu nghe vậy bất giác nổi lên hứng thú, gương mặt tràn đầy vẻ tò mò: “Cho nên cô ta mới tư thông với người ta sao?”

Tì nữ liếc nhìn An Tiểu Thiều một cái, thấy nàng cũng không có ý trách cứ mình lúc này mới mỉm cười nói: “ Chuyện này…thì nô tì không biết, trong cung này nhiều người lui tới như vậy, nhưng không phải cung nữ thì là thái giám, ai có bản lãnh tư thông với phi tần chứ. Cho dù có lòng cũng không có sức, ngài nói có phải không…”

Đây vốn là một chuyện cười, Giang Tiểu Lâu nghe xong lại cảm thấy rất thú vị. Người có thể tự do ra vào cung chỉ có thái giám,


/291

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status