Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 174 - Chương 143.2

/291




Phủ Thái tử, trong thư phòng, Thái tử đang khiếp sợ: “Ngươi nói Tử y hầu đi đến Kim Ngọc Mãn Đường?”

“Vâng điện hạ, nô tài tận mắt nhìn thấy Tiêu Quan Tuyết đi vào Kim Ngọc Mãn Đường. không chỉ như vậy, Giang Tiểu Lâu còn đích thân tiễn ngài ấy ra.”

Sắc mặt Thái tử hơi đổi: “Tại sao Tiêu Quan Tuyết lại đến chỗ của Giang Tiểu Lâu, đúng là kỳ quái.”

Tùy tùng bước đến gần một bước, vẻ mặt cảnh giác: “Đúng vậy điện hạ, trong lòng nô tài cũng thấy bất an cho nên đã cho người theo dõi Tử y hầu và Giang Tiểu Lâu, xem xem bọn họ còn tiếp xúc gì khác không.”

Thái tử toát ra biểu hiện nghi ngờ, tùy tùng nghe lời đoán ý: “Điện hạ yên tâm, nếu có bất cứ hành động gì ngài nhất định sẽ nhận được tin.”

Thái tử khẽ gật đầu một cái: “Bùi Tuyên đã gây phiền phức lớn cho ta, ta không hy vọng Tiêu Quan Tuyết cũng giẫm lên vết xe đổ, hiểu chưa?”

Vâng, điện hạ.

Thái tử cau mày, không ngừng đi tới đi lui trong thư phòng, có vẻ buồn bực mất tập trung.

Giang Tiểu Lâu trở lại Kim Ngọc Mãn Đường ngồi xuống, yên lặng trầm tư một lúc, đột nhiên dặn dò: “Tiểu Điệp, lấy giấy bút đến.”

“Vâng.” Tiểu Điệp lập tức mang giấy bút đến.

Giang Tiểu Lâu vội vã viết một phong thư, lại suy nghĩ chốc lát rồi sửa đổi mấy câu, giống như đang muốn che giấu chuyện gì, Tiểu Điệp vội trải ra một tờ giấy mới khác, đang định để Giang Tiểu Lâu đổi sang, ai ngờ Giang Tiểu Lâu lại nói: “Không, không cần, cứ như vậy đi.” Nói xong nàng liền gấp tờ giấy này lại bỏ vào phong thư, dặn dò Sở Hán: “Lập tức mang phong thư này đến phủ Tử y hầu.”

Sở Hán ngẩn ra: “Đưa đến phủ Tử y hầu?”

“Phải, đưa cho Tiêu Quan Tuyết, nếu như trên đường có người cản trở hoặc là giở trò…huynh biết nên làm sao không?”

“Ta nhất định đưa thư đến nơi an toàn.” Sở Hán kiên định nói.

“Không, huynh nên làm thế này…” trên môi Giang Tiểu Lâu hiện lên nụ cười nhàn nhạt, âm thanh ngày càng thấp, cuối cùng gần như không còn chút tiếng động.

Sở Hán nghe vậy không khỏi hơi nghi hoặc một chút, nhưng hắn vẫn không nhiều lời, lập tức dựa theo dặn dò của Giang Tiểu Lâu mà làm.

Tối hôm đó, thư lập tức được đưa đến trước bàn của Thái tử. Thái tử liếc mắt nhìn, không khỏi giận tím mặt: “Phong thư này lấy được ở đâu?”

“Bẩm điện hạ, phong thư này đoạt được ở trên đường, nô tài lệnh cho người giỏi nhất thừa dịp người đưa thư không chú ý mà động phải hắn một cái rồi đánh tráo đi, đến giờ hắn còn chưa biết…”

“Hay cho tên Tiêu Quan Tuyết, dám chơi trò này với ta, rõ ràng là nói một đằng làm một nẻo.” Thái tử đập rầm một tiếng lên bàn, tỏ rõ vẻ giận dữ và bất bình, chợt hắn đứng bật dậy, trực tiếp đi ra ngoài, đúng lúc đụng phải Thái tử phi vừa bước vào cửa.

“Điện hạ, ngài vội vàng như vậy là muốn đi đâu?” Hàng lông mày tao nhã của Thái tử phi nhẹ nhàng nhướng lên, ra vẻ kinh ngạc.

“Còn đi đâu nữa, đến phủ Tử y hầu tính sổ.” Đáy mắt Thái tử mơ hồ lóe sáng, bộ dáng tức giận sôi sục.

Thái tử phi ngẩn ra: “Xảy ra chuyện gì?”

“Xảy ra chuyện gì, nàng tự mình xem đi.”

Thái tử ném tờ giấy cho Thái tử phi, Thái tử phi tiếp nhận nhìn qua hai lần, không thể kềm được kinh hãi: “Điện hạ, ngài suýt nữa trúng kế ly gián rồi.”

Thái tử lập tức quay người lại, nhìn Thái tử phi nói: “Kế ly gián?”

Thái tử phi thấy Thái tử dễ dàng mắc lừa như vậy, nhất thời cảm xúc lẫn lộn, tuy rằng phu quân vô năng, nhưng nàng nhất định phải toàn tâm toàn ý giữ gìn hắn, đành phải kiên nhẫn giải thích: “Đúng vậy điện hạ, rõ ràng là Giang Tiểu Lâu cố ý đưa thư cho Tiêu Quan Tuyết, mục đích là để Thái tử sinh lòng nghi ngờ. Điện hạ, người cũng quá không cẩn thận rồi, sao lại tin tưởng lời nói vô căn cứ này.” Nói xong nàng tùy ý vò nát tờ giấy đó rồi ném sang một bên, lại ôn nhu khuyên: “Điện hạ, đạo dùng người chính là dùng thì không nghi ngờ mà nghi ngờ thì không dùng. Nếu ngài đã lựa chọn Tử y hầu thì tại sao còn đề phòng hắn như vậy? Giang Tiểu Lâu đó gian xảo như vậy, hộ vệ bên cạnh ả võ công cao cường, sao có thể dễ dàng đánh tráo được đồ trên người hắn chứ, nói không chừng đây là cái bẫy mà ả bày ra, để điện hạ tin là thật, ly gián quan hệ giữa ngài và Tiêu Quan Tuyết. Điện hạ cần phải nghĩ rõ, ngài đi chọc giận Tử y hầu, để hắn bỏ đi chống lưng cho người khác, điện hạ sẽ trở thành dã tràng xe cát.”

Thái tử bỗng nhiên tỉnh ngộ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhưng trong lòng vẫn còn có chút không vui: “Tuy là như vậy, nhưng ta luôn cảm thấy Tiêu Quan Tuyết không trung thành với ta.”

Trên mặt Thái tử phi lúc này mới để lộ ra một nụ cười khổ nhàn nhạt: “Trên đời này sẽ không có ai trung thành với điện hạ hơn thiếp, vì thiếp là thể tử của ngài, lúc nào cũng lo lắng cho ngài, suy nghĩ cho ngài, còn những người khác… bọn họ sao lại quan tâm đến an nguy của điện hạ chứ? Tính tình Tiêu Quan Tuyết giả dối kỳ quái, hắn vì đối nghịch với Giang Tiểu Lâu nên mới đứng về phe điện hạ, ngài phải nắm lấy cơ hội này mà lung lạc hắn, tuyệt đối không được đẩy hắn về phía kẻ thù…”

Thái tử nghe đến đó không khỏi tỉ mỉ quan sát Thái tử phi, trong lòng âm thầm kinh ngạc. Lúc nãy bản thân mình quá nóng nảy, lại quên mất khả năng là kế ly gián, nhưng Thái tử phi đã một lời đánh thức người trong mộng, hắn suýt nữa đã trúng kế của Giang Tiểu Lâu. Cuối cùng hắn thở dài một tiếng: “Phải,




/291

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status